Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 577: Sông núi quốc gia một mảnh hồng (1)
Chu Quy Lai nhăn nhó bất đắc dĩ. Trời đất ơi, trước giờ mẹ nó là người vô cùng thời thượng và có tư tưởng tiến bộ nhất trong số những người nó từng gặp, vậy mà không hiểu sao tự nhiên lại đi tin mấy thứ bói toán mê tín dị đoan này chứ?
Tuy nhiên trước thái độ cực kỳ nghiêm túc của mẹ, Chu Quy Lai chỉ có thể đáp ứng vô điều kiện. Haiza, được rồi, được rồi, không cưới con gái họ Chung chứ gì? Nó nhớ kỹ rồi. Kể cả có là tiên nữ hạ phàm hay tài giỏi bản lĩnh như nữ cảnh sát thì nó cũng không để mắt tới, vậy là được chứ gì?
Chỉ là một ví dụ bâng quơ nhưng lại khiến Lâm Thanh Hoà lộp bộp trong lòng. Cái thằng ranh này, nói đại mà cũng trúng, nhân vật nữ chính quả thực là một nữ cảnh cát. Bởi vậy cô mới phải tiêm cho nó một mũi dự phòng ngay từ bây giờ, chứ nếu chẳng may nó say trong men tình rồi thì khó dứt ra lắm, lúc ấy cô có chạy lên Vương Mẫu nương nương xin thuốc giải cũng chẳng cứu được ấy chứ.
Nhưng thôi có lời hứa này của thằng ba là cô yên tâm rồi, Lâm Thanh Hoà ung dung phát cho con một miếng bánh: “Ăn đi, bánh gạo đen này ba con mới học được đấy.”
Chu Quy Lai nhai ngấu nghiến rồi gật gù như ông già: “Ba bây giờ càng ngày càng ra dáng ghê, tinh thông 18 môn võ nghệ, không gì có thể làm khó được ba.”
“Vậy mới nói gả cho ba con là sự lựa chọn chính xác nhất trong kiếp này của mẹ. Trên đời làm gì còn người đàn ông nào hoàn hảo hơn ba con.” Lâm Thanh Hoà nhướng mày tự hào rồi nháy mắt với anh xã một cái.
Khoé miệng Chu Thanh Bách lập tức cong lên để lộ nụ cười đắc ý, còn Chu Quy Lai thì lại bị tọng một họng “cẩu lương”.
Thánh thần ơi, lần sau trước khi ba mẹ tình tứ có thể phím trước cho nó né được không? Con đang cảm thấy bị ngược đãi đấy! Ôi giời ơi!!!
===
Quay qua quay lại, Chu Quy Lai đã tới Thượng Hải được nửa tháng. Trong khoảng thời gian này, hầu như ngày nào nó cũng đi tới nỗi đế giày sắp mòn luôn rồi. Hai, ba hôm đầu còn phải nhờ Khương Canh dẫn đường, chứ về sau là nó đơn độc một mình lang thang khám phá khắp hang cùng ngõ hẻm.
Chuyến đi chơi này phải nói là bội thu với chàng nhiếp ảnh gia không chuyên Chu Quy Lai. Nó đã thay không biết bao nhiêu cuộn phim và rửa ra được rất nhiều tấm hình đẹp.
Hôm nay nó không đi bụi nữa mà ngồi xếp bằng ở nhà, lồng ảnh vào cuốn album mới. Trong số đó, Khương Canh cũng vinh dự góp mặt vài tấm, có tấm chụp đơn, có tấm chụp chung với anh ba. Lúc ấy, nhờ người đi đường bấm máy giúp, công nhận hai anh em lên hình đẹp dễ sợ!
Khương Canh tíu tít cầm hết tấm này tới tấm khác lên xem, cái miệng cứ liên tục wow wow không ngớt. Anh ba chụp rất nhiều, từ phong cảnh, đường phố cho tới con người. Kể cả người không quen anh ấy cũng xin chụp luôn, mà ông bác kéo xe cũng rất nhiệt tình, anh ấy hỏi một cái là gật đầu cái rụp liền à, vừa lau mồ hôi vừa nhìn vào ống kính cười toe toét.
Cả một xấp ảnh dày cộp, càng xem khoé miệng của Khương Canh càng giật liên hồi: “Anh ba, sao anh chụp lắm thế?”
Chu Quy Lai nháy mắt lém lỉnh: “Cái này em không hiểu cũng phải thôi, để anh ba chỉ cho em trai nha. Hiện tại xã hội đang phát triển rất nhanh đúng không? Khẳng định càng về sau tốc độ sẽ càng kinh người hơn nữa, thậm chí biến chuyển từng ngày cũng nên. Và tới khi ấy, những quang cảnh này sẽ bị thay thế, dần mất đi, không ai có thể nhìn lại được. Vậy nên bây giờ anh ba cất hết vào ảnh để mai sau con cháu chúng ta, những bậc hậu bối sinh sau đẻ muộn có cơ hội chiêm ngưỡng vẻ đẹp Bắc Kinh và Thượng Hải trong những năm 80.”
Khương Canh nhíu mày: “Chỉ có thế thôi ạ?"
Chu Quy Lai nhếch mép cười đầy ý vị: “Nhìn vậy thôi chứ đáng giá lắm đó.”
Khương Canh vẫn không hiểu: “Nhưng em thấy anh mua phim với rửa ảnh tốn biết bao nhiêu là tiền.”
Chứ không à, mỗi lần thấy anh đổi phim xoành xoạch là nó toát cả mồ hôi.
Chu Quy Lai cười ha hả vỗ vai Khương Canh: “Này có đáng là bao, sau này nhất định sẽ kiếm được gấp bội. Em trai à, tiền nhỏ không đi tiền lớn không tới, muốn làm giàu thì phải biết nhìn xa trông rộng, đừng chỉ bo bo tiết kiệm chút tiền lẻ trước mắt mà bỏ lỡ nhiều cơ hội về sau. Không phải bây giờ những món đồ từ thời phong kiến đều trở thành đồ cổ được người người sưu tầm săn đón sao? Nhiều năm về sau, những tấm ảnh này sẽ là vô giá đấy!”
Ông anh phân tích quá chí lý chí tình, Khương Canh không thể tìm được lý do phản bác, cứ nghệt cả mặt ra gật gù như thằng ngốc.
Chu Quy Lai bất chợt hỏi: “Em có sưu tập tem không?”
Là cái quỷ gì? Khương Canh ngơ ngác lắc đầu: “Em không!”
Chu Quy Lai tự hào khoe: “Anh có, nhưng không nhiều lắm nên không thể cho em được. À, nếu em muốn xem thì anh có thể cho em mượn xem thử. Toàn là đồ quý đó nha, không phải giỡn chơi đâu, hehe!”
Trên trường kỷ cách đó không xa, Lâm Thanh Hoà đang nhắm mắt dưỡng thần, nghe thằng con nói vậy, cô lập tức mở mắt hỏi: “Anh ba, con sưu tập tem ấy hả? Bắt đầu từ bao giờ?”
Chu Quy Lai đáp: “Từ khi bắt đầu vào đại học ấy mẹ, khó khăn lắm con mới kiếm được một bộ tem cổ.”
Lâm Thanh Hoà nhướng mày nói: “Cổ cỡ nào?”
“Chính là bộ tem kỷ niệm in hình Chủ tịch, một bộ 4 con.” Chu Quy Lai đắc ý dạt dào.
Ai dè ngay lập tức bị mẹ dội cho một gáo nước lạnh: “Ôi, tưởng gì, cái đó phát hành số lượng lớn, sau này không đáng tiền.”
Khương Canh vẫn ngơ ngơ ngác ngác từ nãy tới giờ: “Tem mà cũng có đáng tiền với không nữa ạ?”
Chu Quy Lai thương tình giải thích: “Tất nhiên là vậy rồi, càng cổ càng hiếm thì càng có giá trị. Tiếc là có một con anh không tài nào kiếm ra được.”
Khương Canh trừng lớn mắt: “Tem gì mà ghê vậy?”
Chu Quy Lai đau khổ đáp: “Sông núi quốc gia một mảnh hồng.”
Lâm Thanh Hoà nhướng mày: “Cũng biết con này cơ à?”
Chu Quy Lai đau lòng nói: “Biết chứ ạ, mà con tem đó khó kiếm kinh khủng. Mấy con tem khác con đều sưu tầm được không ít nhưng riêng con đó kiếm hoài không ra.”
Trước vẻ u dột của thằng ba, Lâm Thanh Hoà thản nhiên buông một câu xanh rờn: “Mẹ có.”
Bộ tem đó phát hành năm 68, lúc ấy Lâm Thanh Hòa vừa xuyên tới, cô cũng không nghĩ có thể kiếm được thứ quý giá đó ở cái chợ huyện cỏn con nhưng chẳng biết là do vận khí của cô may hay như nào mà lần thứ hai đi chợ đen đã mua được bốn bộ. Mà hên một cái là lúc ấy mua vào chẳng đáng bao tiền hết, nhưng để tới đời sau thử xem, không có mấy trăm vạn đừng mong chạm vào.
Mấy con tem quý còn có giá trị hơn vàng ấy chứ, thảo nào mấy đại gia toàn chọn chơi tem.
Thông tin tung ra nặng tựa bom tấn, Chu Quy Lai cứ thế mà há hốc miệng, nhìn mẹ chằm chằm. Trời đất thiên địa ơi, quá dữ dằn rồi, hàng khủng như vậy mà mẹ cũng có cơ á?!
Chu Quy Lai lập tức sán tới gần, hai mắt phát sáng hấp háy: “Mẹ, sao trước giờ con chưa nghe mẹ nói qua nhỉ?”
Lâm Thanh Hoà trừng mắt quát: “Cái gì mà không nghe nói, hồi xưa lúc con còn nhỏ suýt nữa làm rách của mẹ còn gì. Vào ngăn kéo lấy kẹo ăn còn tiện tay lôi tem của mẹ ra nghịch, may lúc ấy mẹ phát hiện kịp thời lấy lại được đấy.”
Chu Quy Lai cười hắc hắc: “Thế á, con chẳng nhớ gì cả, chắc tại lúc ấy còn bé quá chưa biết gì.”
Lâm Thanh Hoà nói: “Từ đó tới giờ mẹ vẫn giữ trong túi tiền, nếu muốn thì mẹ có thể để con chiêm ngưỡng một chút.”
Tất nhiên là không cho rồi nhưng để nó nhìn thèm chơi thì được.
Chu Quy Lai lập tức như được bơm máu gà: “Để còn vào lấy túi tiền ra cho mẹ!”
Dứt lời, nó ba chân bốn cẳng chạy vào phòng xách cái túi của mẹ ra.
Lâm Thanh Hoà thò tay vào túi nhưng kỳ thực là vào trong không gian riêng lấy ra một bộ tem mới tinh, thẳng thớm, không một nếp gấp.
Chu Quy Lai kinh hãi thực sự: “WOW, không ngờ mẹ có thật, không được, con phải chụp lại, chờ con chút nha.”
Nó lại lao ào vào phòng như cơn lốc, hí hoáy lắp máy ảnh.
Lúc này, Khương Canh nhẹ nhàng cầm tờ tem lên xem: “Mẹ nuôi, tem này quý lắm ạ?”
Lâm Thanh Hoà gật đầu xác nhận: “Cực kỳ quý, bản này phát hành năm 68, giờ là năm 85, con thử tính xem niên đại bao năm rồi?!”
Khương Canh hít vào một ngụm khí lạnh: “Lâu vậy rồi cơ à, mà trông vẫn còn mới quá!”
Lâm Thanh Hoà cười cười: “Mẹ cất giữ mà lại.”
Mấy giây sau, Chu Quy Lai lại ào ra như một cơn lốc, trên tay lăm lăm cái máy ảnh chụp lia lịa hai tấm theo hai góc khác nhau. Chụp xong, nó mới thoả mãn trao trả lại bộ tem cho mẹ: “Mẹ, thế còn những con khác, mẹ có không?”
Lâm Thanh Hoà nhún vai thản nhiên: “Trên cơ bản không thiếu con nào, mỗi loại đều có một bộ.”
Chu Quy Lai phục đến độ suýt chút quỳ sụp xuống: “Ôi mẹ của con, mẹ thật là có phẩm vị!”
Khương Canh ngồi bên cạnh ôm bụng cười sằng sặc, tài nịnh nọt của anh ba phải sánh ngang với mấy quan nịnh thần thời phong kiến chứ chẳng đùa!
Chu Quy Lai quay sang trừng mắt: “Em trai nuôi, về chuẩn bị quần áo đi, ngày mai chúng ta xuất phát!”
Nghe thấy vậy Khương Canh hí hửng cực kỳ, nó mơ ước được đi Bắc Kinh từ lâu rồi mà, nhưng vẫn phải hỏi: “Ủa, anh không ở chơi thêm nữa à?”
Chu Quy Lai xua tay: “Không được, nếu ở nữa thể nào anh hai cũng tức giận cho xem. Sau này anh hai sẽ không tin anh ba nữa.”
Khương Canh vội vã gật đầu: “Dạ được, để em về soạn đồ ngay đây.”
Lâm Thanh Hoà nói với theo: “Mang theo quyển sách giáo khoa tiếng Anh là được, còn những cái khác thì khỏi, đừng tha lôi nhiều kẻo nặng ra.”
“Dạ vâng, con nhớ rồi mẹ nuôi.” Khương Canh cười đáp lời rồi hào hứng co giò chạy về nhà chuẩn bị hành trang lên đường.
===
Chú thích: (1) Sông núi quốc gia một mảnh hồng: Con tem “The Whole Country is Red” của Trung Quốc được phát hành năm 1968 tại Trung Quốc dưới thời cách mạng văn hóa. Con tem nổi tiếng vì có lỗi về in ấn đối với hình bản đồ của Trung Quốc. Con tem chỉ được phát hành trong nửa ngày sau đó ngừng lại vì lỗi này. Vào năm 2009, một phiên bản lớn của con tem này được bán đấu giá ở mức 3,68 triệu Đôla Hồng Kông, tương đương 474.197 USD, lập kỷ lục giá tem đấu giá ở Trung Quốc. Cùng đợt, 6 con tem phiên bản nhỏ của con tem này được bán đấu giá với mức giá tổng cộng 2,93 triệu Đôla Hồng Kông, tương đương 377.482 USD.