Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 578: Phóng khoáng
Sáng sớm hôm sau, ông bà Khương và Khương Canh hồ hởi theo chân Chu Quy Lai rời Thượng Hải.
Tới Bắc Kinh, đương nhiên không thể không tới nhà ông bà Chu. Chu Quy Lai đứng giữa giới thiệu đôi bên làm quen với nhau.
Bà Chu mừng rỡ cực kỳ: “Ôi trời, quý hoá quá! Cảm ơn ông bà đã giúp đỡ hai đứa con tôi. Qua bên ấy lạ nước lạ cái, chúng tôi lại không đi theo chăm nom được, thôi thì trăm sự nhờ cả vào ông bà.”
Bà Khương cười lịch sự: “Hàng xóm láng giềng giúp đỡ nhau là chuyện nên làm mà bà chị, với lại chúng em cũng không giúp được gì nhiều.”
Bà Chu sốt sắng hỏi thêm: “Không biết hai đứa nó ở bên đó đã quen chưa ?”
“Đều quen cả rồi, bà chị đừng lo lắng.” Vì hiểu tấm lòng người mẹ luôn quan tâm đến các con nên bà Khương chẳng ngại phiền, bà Chu hỏi câu gì là bà đều kiên nhẫn trả lời hết.
Chu Quy Lai liền bày ảnh ra cho bà nội xem: “Bà ơi, bà nhìn này, cả ba lẫn mẹ cháu đều béo lên không ít.”
Bà Chu vội vàng đón lấy mấy tấm hình, ngắm đi ngắm lại không nỡ rời tay: “Tội nghiệp hai đứa nó phải tới tít tận Thượng Hải xa xôi, không có họ hàng thân thích xung quanh, chỉ có hai vợ chồng lủi thủi với nhau. Ai da, hôm nào bà cũng nhớ tới ba mẹ cháu.”
Chu Quy Lai không nói gì, chỉ thầm nghĩ trong lòng, bà à, bà không cần phải nhớ thương gì đâu, ba mẹ cháu hưởng thụ dữ lắm. Lâu lâu ba lại đánh xe hơi tới khu chợ hải sản cách nhà mấy tiếng đồng hồ để mua tôm to, cá bự về nấu canh cho mẹ. Còn mẹ thì khỏi nói, cả ngày ăn no ngủ kỹ, thư thái tĩnh dưỡng nên khí sắc hồng hào, cơ thể tròn trịa hơn lúc trước nhiều.
Bên này, đám phụ nữ và con nít nói cười rôm rả còn bên kia, ông Khương và ông Chu bày ra một bàn cờ tướng, vừa chơi cờ vừa đàm đạo nhân sinh.
Một lúc sau, Chu Toàn và Tứ Ni tan tầm về tới nhà. Cương Tử và Hổ Tử thì chưa vì hiện tại hai anh em nó ra bày sạp vỉa hè nên giờ giấc không cố định, thường thường sẽ trễ hơn hoặc hôm nào đắt khách thì cố bán cho tới tối muộn mới về, vậy nên cơm nước cứ để phần riêng hai chúng nó là được.
Chu Quy Lai lại đứng ra giới thiệu ông bà Khương cùng cậu em trai nuôi mới nhận cho anh hai.
Chu Toàn lễ độ cúi đầu chào rồi nói: “Công việc kinh doanh giao lại cho em nha, ngày mai anh dẫn hai ông bà và Khương Canh đi chơi.”
“Dạ được.” Chu Quy Lai đồng ý ngay tức khắc.
Hôm sau, Chu Toàn làm hướng dẫn viên du lịch, đưa ba người nhà Khương gia đi thăm quan một vài địa danh nổi tiếng nhất ở đất Bắc Kinh.
Còn vấn đề ngủ nghỉ thì khỏi lo, cứ qua tiểu khu là được, không cần thuê nhà trọ chi cho tốn kém.
Ba ngày sau, Chu Toàn tháp tùng ba người họ lên tàu vòng về Thượng Hải.
Tuy rằng chuyến đi hơi gấp rút nhưng hai ông bà Khương thoả mãn cực kỳ, Khương Canh thì khỏi phải nói, nó phấn khích không khác gì được uống nước tăng lực.
Thượng Hải đúng là thành phố lớn nhưng lớn cỡ nào cũng không phải thủ đô, không có quảng trường Thiên An Môn và Vạn Lý Trường Thành. Mà không chỉ đi chơi không thôi đâu, anh hai chụp cho bọn họ rất nhiều hình làm kỷ niệm. Tất cả đều được Khương Canh trân quý cất kỹ trong ba lô như báu vật.
Tới Thượng Hải, việc dẫn đường được trao trả cho Khương gia, Chu Toàn chỉ việc đi theo sau là được.
Lúc này, Lâm Thanh Hoà đang đủng đỉnh ngồi ăn sủi cảo tôm. Tất nhiên không phải tôm thường mà đây là tôm biển mới đánh bắt sớm nay. Để đảm bảo không bị người khác hẫng mất, sáng nay, Chu Thanh Bách phải dậy từ tinh mơ mới tranh được mẻ ngon, con nào con nấy có cái đầu bự chảng, thân chắc nịch, ăn ngọt thịt vô cùng.
Chu Toàn tươi cười bước vào sân, hô vang: “Ba, mẹ!”
Nghe tiếng gọi, Lâm Thanh Hoà ngước lên kinh ngạc: “Ơ, anh hai tới rồi đấy à? Sao nhanh vậy con? Sao không để ông bà Khương chơi thêm vài ngày nữa?”
Ông bà Khương đã về nhà cất đồ nghỉ ngơi, chỉ có Khương Canh là lẽo đẽo theo sau bám dính anh hai không rời. Nghe mẹ nuôi hỏi vậy, cu cậu liền lên tiếng giải thích: “Con với ông bà đi chơi ba ngày, hầu như mấy danh lam thắng cảnh nổi tiếng đều đã đi qua một lượt. Còn chụp rất nhiều ảnh kỷ niệm nữa mẹ ạ.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu cười: “Vậy thì được.”
Chu Thanh Bách từ trong bếp đi ra, lên tiếng phân phó: “Chạy về gọi ông bà sang đây đi, cơm nước nấu xong cả rồi.”
“Dạ vâng, để con đi gọi.” Khương Canh dõng dạc đáp rồi lanh lẹ chạy vọt đi.
Chu Thanh Bách lại quay vào bếp làm nốt mấy việc đang dang dở.
Chu Toàn đi tới ngồi xuống bên cạnh mẹ, tò mò nhìn vào cái bụng bầu tròn xoe nhô lên cao sau lớp áo.
Vì mấy anh em nó ra đời sát nhau nên lúc mẹ mang bầu thằng ba, nó chẳng có ấn tượng gì cả, cũng chẳng nhớ hình dáng mẹ lúc ấy ra sao nữa. Bởi thế cho nên nó mới phải dặn đi dặn lại thằng ba nhất định phải về đổi lượt để nó sang đây nhìn một lần cho biết.
Thấy con trai nhìn chăm chú, Lâm Thanh Hoà đút cho con một miếng sủi cảo rồi khẽ thở dài: “Có phải bây giờ trông mẹ xấu xí lắm không?”
Sau khi nuốt hết miếng sủi cảo, Chu Toàn mới từ tốn trả lời: “Thằng ba về khoe bụng mẹ đã to ra rất nhiều nhưng trông còn xinh đẹp hơn cả khi xưa. Vốn con không tin đâu nhưng giờ nhìn tận mắt thì con tin rồi. Đúng là có bầu mẹ đẹp hơn thật, cả da dẻ lẫn thần sắc đều tuyệt đẹp.”
Lâm Thanh Hoà bật cười mắng: “Cả hai anh em đều lẻo mép như nhau, không có một câu nào là thật.”
Mấy hôm trước thằng ba ở bên này, tuy rằng phần lớn thời gian nó đều chạy ra ngoài chơi nhưng hễ lúc nào ở nhà là y như rằng leo lẻo cái miệng khen mẹ không ngớt, nghe nó tả mà ngỡ tiên giáng trần ở đâu chứ chẳng phải người phàm. Mặc dù biết là ba hoa chích choè đấy nhưng sao lại thấy ngọt ngào như được rót mật vào tai thế cơ chứ?!
Chu Toàn nhoẻn miệng cười: “Tất cả đều là thật, chúng con không nói dối mẹ bao giờ.”
Lâm Thanh Hoà cười sung sướng rồi phất tay: “Đi tắm rửa một cái cho thoải mái rồi chuẩn bị ăn cơm chiều đi con.”
Chu Toàn cười cười rồi đứng dậy ôm quần áo ra sau giếng múc nước tắm, còn Lâm Thanh Hoà thì tiếp tục xử lý nốt tô sủi cảo trong niềm hạnh phúc vô bờ.
Ngẫm lại thấy cuộc sống của cô dạo này sa đoạ quá, hết ăn rồi lại ngủ, tỉnh ngủ lại dậy ăn. Haiza, nhưng chồng con không chê thì cứ hưởng vậy, chứ biết sao giờ?!
Mà thật ra nói vậy thì cũng không hẳn, thỉnh thoảng cô có vận động nhẹ nhàng mà. Nhưng khổ nỗi ban ngày nhiệt độ cao quá, chỉ có sáng sớm hoặc tối muộn khi cái nóng dịu đi một chút, cô mới dám ló mặt ra ngoài thong thả tản bộ, chứ cái lúc mặt trời gay gắt thì chịu chết, lớ ngớ là say nắng vỡ đầu chứ chẳng chơi.
Bên Khương gia, ông bà Khương và Khương Canh cũng tắm rửa sơ một chút, thay bộ quần áo mới cho khoẻ khoắn rồi mới đi sang bên này ăn cơm.
Vì mọi người mới trải qua quãng đường di chuyển mệt mỏi nên Chu Thanh Bách nấu mì cho dễ nuốt. Anh chuẩn bị cho mỗi người một tô bự chảng, bên trên xếp dày đặc nào là cà chua xào trứng gà, một con tôm to đùng đỏ au cùng vài miếng thịt heo xắt lát.
Hai vợ chồng Lâm Thanh Hoà đã ăn rồi nên chỉ ngồi bên cạnh chơi thôi.
Lâm Thanh Hoà cười cười: “Cháu tưởng mọi người sẽ ở lại chơi thêm mấy ngày chứ, không nghĩ lại về sớm tới vậy.”
Ông Khương húp sột soạn hết cả tô rồi thoả mãn cười nói: “Tiểu Toàn giới thiệu cho chúng ta rất nhiều chỗ, nhưng thời tiết nóng nực quá, tranh thủ thăm quan mấy nơi nổi tiếng nhất thôi, còn lại mai này có dịp rồi đi sau cũng được.”
Bà Khương tươi cười nói thêm vào: “Bà chị bên ấy nhiệt tình lắm, còn đặc biệt giết gà thiết đãi nữa chứ.”
Bà Chu lớn hơn bà Khương vài tuổi cho nên nhanh chóng phân vai gọi chị, xưng em cho tăng tình thân thiết.
Chẳng cần nói tên thì Lâm Thanh hoà cũng thừa biết bà chị ở đây là ai, cô gật đầu cười: “Đãi khách quý nhất định phải mổ gà chứ ạ.”, sau đó cô quay sang hỏi Khương Canh: “Con có bảo anh dắt tới trường đại học Bắc Kinh và trường đại học Thanh Hoa không?”
Khương Canh đang mải mê hút sợi mì rõ dài, nghe mẹ nuôi hỏi, cu cậu liền ngẩng đầu cười hí hí: “Có ạ, con còn đứng ở cổng lớn tạo dáng chụp hai kiểu ảnh nữa.”
Ăn uống no nê, Khương Canh lưu luyến xách túi đi về nhà mình, nhưng trước khi cất bước nó không quên ngoái đầu lại nói sáng mai sẽ qua đây ăn cơm sáng rồi dẫn anh hai đi ngắm nhìn cảnh đẹp Thượng Hải.
Bên này, phó sở trưởng Khương cùng vợ và con gái cũng vừa ăn tối xong, đang ngồi chơi nói chuyện phiếm thì thấy con trai đẩy cửa bước vào, nhất thời tất cả mọi người đều ngây ngốc ngạc nhiên.
Tiết Mỹ Lệ chớp chớp mắt hỏi: “Ủa, sao về sớm thế? Ông bà nội có về cùng con không?”
“Có ạ, nhưng ông bà mệt nên ở bên nhà nghỉ luôn, không qua đây.” Khương Canh đáp rồi nghiêng người cởi ba lô ra khỏi vai, đặt cái túi nặng trịch lên trên bàn trà. Đây là đặc sản Bắc Kinh do anh hai mua làm quà biếu ba mẹ nó.
Anh Khương liền bảo vợ: “Em vào nấu chút gì cho con nó ăn đi.”
“Không cần đâu, con ăn rồi. Nãy cha nuôi làm cho một tô mì to đùng, bên trên còn để bao nhiêu là thịt, trứng với tôm. Giờ con vẫn no cành hông đây này…” vừa nói Khương Canh vừa lúi húi móc tiền ra đưa cho mẹ: “Trả lại mẹ này, toàn bộ đều là anh hai và anh ba bao hết, con chẳng tiêu đồng nào.”
Tiết Mỹ Lệ nhận lại xấp tiền còn y nguyên, ngượng ngùng nói: “Vừa ăn vừa chơi lại còn có quà mang về, thế này liệu có ngại quá không?”
Khương Canh cũng bất đắc dĩ vô cùng: “Con ngại ơi là ngại luôn ấy nhưng anh hai với anh ba nhất quyết không cho con tự trả tiền. Các anh bảo là làm gì có đạo lý chủ để khách ra tiền.”
Càng tiếp xúc nó càng thích mê hai ông anh trai, các anh đều giống y hệt cha mẹ nuôi, tính tình cực kỳ hào sảng và phóng khoáng, lại còn rất thân thiện và vui tính nữa chứ. Nói tóm lại là nó rất-rất-rất thích, vậy thôi!