Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 579: Ôn nhu như ngọc
Nghe con trai nói vậy, hai vợ chồng Tiết Mỹ Lệ thoáng quay qua nhìn nhau, không hẹn mà cùng cảm thấy ái ngại pha chút bất đắc dĩ.
Khương Canh nói tiếp: “À, đúng rồi, ngày mai con sẽ dẫn anh hai đi tham quan Thượng Hải. Mẹ nuôi dặn là chiều mai nhà mình đừng nấu cơm, đi sang bên đó ăn chung một bữa cho vui.”
Tiết Mỹ Lệ nói ngay: “Ừ, sáng mai con nhớ bảo cha mẹ nuôi đừng mua thức ăn nha, cha mẹ bên này sẽ đi chợ rồi xách nguyên liệu qua.”
“Dạ được, con nhớ rồi.” Khương Canh gật gật đầu, ôm quần áo đi tắm ù một cái rồi lết về giường mình ngủ. Mấy ngày nay đi chơi khắp nơi nó cũng mệt lử cả người rồi.
Ở ngoài phòng khách, bé gái nhỏ Khương Vũ hí hoáy nếm thử mấy món điểm tâm xinh đẹp mà anh cả cất công xách từ tận Bắc Kinh về. Cô bé cười tít mắt khen: “Ngon lắm mẹ ơi.”
Tiết Mỹ Lệ bật cười, ngồi xuống cầm một khối nhỏ bỏ vào miệng, không quên đưa cho anh xã một miếng rồi nói: “Nhà họ Chu hào phòng thật đấy.”
À, tất nhiên không phải cô ham mấy thứ vật chất này, ý ở đây là muốn khen Chu gia nhiệt tình lại hào sảng. Người như vậy ai chả muốn chơi chung, chứ đâu phải riêng mình cô.
Hơn nữa từ ngày qua lại với bên đó, thằng Tiểu Canh nhà cô cũng tiến bộ hẳn, trước kia tinh thần của nó có chút bất ổn, nhưng giờ đã sảng khoái và tích cực hơn nhiều rồi.
Phó sở trưởng Khương gật gù đồng tình với vợ: “Mối quan hệ này không tồi, sau này chúng ta hãy năng lui tới gia tăng tình cảm đôi bên.”
Phía bên này, Lâm Thanh Hoà đang nhàn hạ xem TV và ngay bên cạnh là Chu Thanh Bách đang chăm chú kiểm tra sổ sách.
Lần này tới, Chu Toàn cầm theo toàn bộ sổ sách của hệ thống cửa hàng cửa hiệu. Sau đợt cải cách, tình hình kinh doanh đã có bước tiến đột phá, doanh thu tăng mạnh và trước mắt chưa có dấu hiệu chậm lại.
Chu Toàn nói: “Về cơ bản mọi thứ ở nhà đều ổn cả, thế nên ba mẹ cứ tập trung dưỡng thai cho tốt là được, đừng lo nghĩ gì hết.”
Lâm Thanh Hoà mỉm cười: “Ừ, tất nhiên là ba mẹ không cần lo lắng gì rồi vì đã có hai sinh viên đại học Bắc Kinh trấn giữ cơ mà. Chỉ có mấy cái cửa hàng mà còn không quản nổi thì mai này làm sao mẹ dám trông chờ mấy đứa dưỡng già.”
Chu Toàn bật cười ha hả.
Chu Thanh Bách dời mắt khỏi bảng số liệu, ngẩng đầu hỏi: “Doanh số của cửa hàng thuốc lá cũng tăng à?”
Chu Toàn gật đầu xác nhận: “Vâng, thằng ba tới kiểm tra rồi cho nhập thêm thuốc lá ngoại, loại này hút khách lắm ba ạ.”
Bất chợt nhớ ra chuyện gì đó, Lâm Thanh Hoà liền cắt ngang: “À từ khi nhà mình lắp điện thoại anh cả có gọi về lần nào chưa?”
Chu Toàn thuận miệng đáp ngay: “Con đã gọi lên trên đơn vị rồi nhưng không gặp anh cả vì anh ấy ra ngoài làm nhiệm vụ. Người ta nói khi nào anh ấy về sẽ chuyển lời giúp nhưng đợi tới giờ vẫn chưa thấy gọi.”
Chu Thanh Bách vội lừ mắt ra dấu, Chu Toàn lúc này mới ý thức mình lỡ lời, nó bồn chồn nhìn về phía mẹ, quả nhiên sắc mặt mẹ bỗng dưng trầm hẳn xuống.
Thấy vậy, Chu Toàn vội vàng an ủi: “Mẹ ạ, mẹ đừng suy nghĩ nhiều, anh cả bản lĩnh thế nào chúng ta đều biết rất rõ. Mà không chỉ mình anh cả, hai đứa chúng con cũng vậy. Tụi con lớn khôn cả rồi, không cần mẹ phải bận lòng đâu.”
Lâm Thanh Hoà trừng mắt mắng: “Còn cần con phải nói à? Nhưng lâu rồi mẹ với thằng cả chưa nói chuyện điện thoại.”
Đúng là cô rất nhớ con và lo lắng tất nhiên là điều khó tránh khỏi nhưng hơn ai hết cô biết con trai đang đi đúng hướng, lý tưởng cũng như mục đích con theo đuổi đều rất cao cả và đẹp đẽ, đồng thời trách nhiệm và nghĩa vụ phải gánh trên vai không hề nhỏ bé, vậy nên với cương vị là một người mẹ chiến sĩ, cô không cho phép chút nhớ nhung yếu đuối của bản thân làm ảnh hưởng tới nhuệ khí của con, thậm chí còn phải mạnh mẽ ủng hộ con anh dũng kiên cường, tiếp tục bảo vệ Tổ Quốc.
Chu Toàn lựa từ thích hợp rồi khéo léo ướm lời: “Trước khi sang đây con đã dặn bà Mã rồi, nếu nhận được điện thoại của anh cả thì hẹn anh ấy thời gian gọi lại sau đó sẽ thông báo với thằng ba. Để mai con lập tức đi gọi cho thằng ba kêu nó nếu anh cả gọi về thì nói anh ấy gọi điện tới Thượng Hải cho mẹ nhé.”
Tuy rằng hơi lòng vòng phiền phức nhưng đây là phương án giải quyết tối ưu nhất, thế nên Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Cũng được.”
Nhận được sự đồng ý của mẹ, Chu Toàn mới âm thầm thở phào một hơi.
Lâm Thanh Hoà phất tay: “Con vào nghỉ ngơi sớm đi, hôm nay ngồi xe cả ngày rồi còn gì.”
“Dạ vâng.” Chu Toàn như được đặc xá, lập tức đứng dậy đi vào phòng trong.
Ngoài phòng khách, Lâm Thanh Hòa vừa xem phim Tuyết sơn phi hồ vừa than thở với chồng: “Haizz thằng cả đi lính làm lòng em chẳng lúc nào yên.”
Chu Thanh Bách liền trấn an vợ: “Em cứ yên tâm đi, lúc trước anh từng luyện võ cho nó nên anh biết thân thủ của nó rất cừ, không có gì đáng ngại đâu.”
Dù không muốn nhưng Chu Thanh Bách cũng phải thừa nhận rằng thằng con lớn giỏi hơn mình, vậy nên chắc chắn không có gì làm khó được nó, hơn nữa nó đâu phải là thằng hữu dũng vô mưu, vừa có đầu óc vừa có nắm đấm, khẳng định nó sẽ biết tiến lui đúng lúc, không để bản thân bị tổn thất trong bất cứ hoàn cảnh nào.
Nghe chồng nói chắc như đinh đóng cột, Lâm Thanh Hoà mới cảm thấy an tâm phần nào. Suy nghĩ đã thông, cô yên trí vào phòng ngủ. Chu Thanh Bách nhanh nhẹn đứng dậy, tắt TV, đóng kĩ cửa nẻo rồi hộ tống bà xã đại nhân đi nghỉ ngơi.
Sáng sớm hôm sau, Chu Toàn đang chạy bộ ở bên ngoài thì bắt gặp Chu Thanh Bách gấp gáp cầm chìa khoá xe hơi ra khỏi cổng, trước khi đi anh không quên dặn con nhớ để ý tới mẹ một lúc vì giờ anh bận đi mua hải sản.
Tuy nhiên Chu Toàn thì lại đang mải tập trung vào chiếc chìa khoá trong tay ba: “Ba, cái xe bốn chỗ này là của nhà mình à?”
“Ừ.” Chu Thanh Bách đáp qua loa một câu rồi lên xe đi thẳng.
Nghe theo lời dặn của ba, Chu Toàn không chạy quá xa mà chỉ loanh quanh gần nhà, đảm bảo mẹ hô một tiếng là nó nghe thấy liền. Thế nhưng trong bụng lại đang thầm mắng thằng ba mắc dịch, biết nhà mua xe hơi mà chẳng thèm nói với nó tiếng nào. Hôm qua tới đầu ngõ nó cũng nhìn thấy một chiếc xe hơi đang đậu sát bên lề nhưng cứ tưởng là xe của người khác, nào ngờ lại thuộc sở hữu của nhà mình.
Lúc này, từ trong cổng lớn nhà họ Quách, một cô gái trẻ trung bước ra, vô tình đụng trúng Chu Toàn đang chạy bộ. Thoạt đầu, cô gái sửng sốt vô cùng sau đó bất tri bất giác đỏ mặt ngượng ngùng.
Trong ba anh em nhà Chu gia, Chu Khải có tướng tá nhất, Chu Quy Lai có khiếu ăn nói nhất còn Chu Toàn lại có vẻ ngoài sát gái nhất. Tất nhiên nói vậy không phải chê Chu Khải và Chu Quy Lai xấu trai, hai đứa nó cũng rất đẹp trai nhưng để xếp thứ nhất thì phải kể tới Chu Toàn, cậu chàng không chỉ có dáng dấp cân đối, gương mặt điển trai thu hút mà trên người còn toát ra khí chất ôn nhu như ngọc chẳng khác nào một chàng công tử hào hoa phong nhã từ trong tranh bước ra.
Vẻ đẹp này đủ sức hạ gục tất cả thiếu nữ đang trong độ tuổi mới lớn, con tim bắt đầu biết rung rinh chạm ngõ tình yêu.
Và cô con gái nhà họ Quách, Quách Diệu Quân vừa hay năm nay tròn 19, đúng vào độ tuổi bị cuốn hút bởi người khác giới. Vậy nên bất thình lình ra ngõ gặp được một chàng thanh niên trẻ tuổi đẹp trai, trái tim thiếu nữ không đập rộn ràng mới là lạ.
Sau khi chạy nhanh vài vòng, Chu Toàn thả bước chầm chậm về phía nhà mình. Lúc đi ngang qua Quách gia nó phát hiện thấy một cô gái trẻ cứ đứng thừ người ra đó, trộm nhìn mình rồi lại vội vã liếc qua chỗ khác. Mặc dù biết người này là hàng xóm nhưng lại chưa biết mức độ quan hệ thân sơ thế nào cho nên nó quyết định không lên tiếng chào hỏi mà cứ vậy đi lướt qua.
Thế nhưng Quách Diệu Quân vẫn không thể khống chế được lòng mình, hai má nó đỏ rực, tiếng tim đập rộn rã như trống bỏi, đôi mắt mải mê dán chặt vào bóng lưng chàng trai tận tới khi cậu ấy đi vào trong nhà rồi mà nó vẫn đứng tần ngần ra đó nhìn chằm chằm vào cánh cổng Chu gia.
Thấy đứa con gái đứng ngây ngốc nãy giờ, chị Quách tức giận quở mắng: “Bảo đi chợ mua thức ăn sao còn chưa đi nữa hả, cứ chần chờ ở đó nhìn cái gì thế? Có phải định đợi người ta lựa hết đồ ngon rồi mày mới đi lựa nốt chỗ đầu thừa đuôi thẹo phải không hả?”
Quách Diệu Quân đỏ mặt nói: “Mẹ, con vừa nhìn thấy một người, cậu ấy đi vào Chu gia.”
Chị Quách tức giận gắt: “Chu gia?”
Hiện tại cả nhà cô cùng nhà chú thím hai rồi cả hai ông bà già chồng đều chui rúc trong căn nhà này, chật chội tới mức nghẹt thở. Vốn đang khấp khởi mừng thầm khi hay tin Biên gia bán nhà, những tưởng quả này chắc chắn được phân gia ra ở riêng cho rộng rãi. Ai ngờ Chu gia từ đâu nhảy xộc ra, nẫng tay trên mất. Nghe nói là người Bắc Kinh, cứ tưởng là cái hạng tứ cố vô thân phải trôi dạt về đây ai dè lại là họ hàng của lão Khương.
Mà cũng chẳng hiểu từ bao giờ lão Khương lại có người họ hàng ở thủ đô, trước giờ có nghe nhà đó nói năng gì đâu, nhưng phải công nhận quan hệ của hai bên thân thiết thật. Hôm nọ ông bà Khương còn dắt theo thằng cháu nội đi Bắc Kinh du lịch nữa chứ, chắc là đi chơi kết hợp thăm họ hàng thật.
Quách Diệu Quân hơi cúi mặt, lí nha lí nhí nói: “Không biết có phải người nhà họ Chu không, nhưng mà tướng tá cao ráo, mặt mũi đẹp trai lắm.”
Chị Quách bực mình: “Con có thôi ngay đi không hả, đừng quên nhà mình bị Chu gia chơi sau lưng, đoạt mất căn nhà đấy. Mẹ là mẹ không thích cái nhà đó đâu.”
Quách Diệu Quân vội vàng nói: “Mẹ à, mẹ chưa nhìn thấy người mà.”
Chị Quách chép miệng bực dọc: “Mới mấy hôm trước chả nhìn thấy một đứa còn gì? Con muốn nói tới cậu nhóc đó hả?”
Quách Diệu Quân lắc đầu phủ định: “Không phải, là người khác, nhìn thì có vẻ già dặn hơn một chút nhưng không lớn hơn nhiều, con đoán là anh trai của cậu nhóc đó.”
“Cậu nhóc” mà hai mẹ con Quách Diệu Quân đang nhắc đến chính là Chu Quy Lai.
“Đợi mẹ nhìn xem thế nào đã, nhưng mà mẹ nói trước, mẹ là mẹ không thích cái nhà họ Chu một tí nào đâu đây.” Chị Quách chốt câu cuối. Không thích là đúng thôi, bởi đã ăn chắc trong tay rồi còn bị người khác ngang nhiên phá mất, vui vẻ ôn tồn được mới là lạ!
Nhưng dù vậy thì chị Quách vẫn thừa sức nhìn ra được giá trị lợi dụng của Chu gia bên đó!