Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 580: Mặt trời mọc hướng Tây
Thứ nhất, Chu gia có xuất thân Bắc Kinh, thứ nhì, nhìn sơ qua liền thấy gia cảnh tương đối cao. Nếu con trai nhà đó không tệ thì có thể suy xét tới việc kết tình thông gia, đúng lúc con bé nhà mình đang ở ngưỡng cập kê mà trai Bắc Kinh cũng xem như môn đăng hậu đối chứ không phải mấy thằng tỉnh lẻ quê mùa đói rách.
Quách Diệu Quân tinh ý bắt được vẻ suy tính trên gương mặt mẹ, cô gái mới lớn mừng thầm trong bụng rồi vui vẻ xoay gót đi ra chợ.
Nhà bên này, Chu Toàn chẳng hề hay biết bản thân mình đã bị lọt vào tầm ngắm, cậu vẫn đang say mê luyện tập quyền cước. Mấy đường quyền này là nó và thằng ba học được từ anh cả trong đợt anh về nghỉ phép lần trước.
Ngay từ thuở bé, mấy anh em nó đã kênh qua không biết bao nhiêu trận đánh lớn nhỏ, kinh nghiệm chinh chiến phải nói là một bụng nhưng gì thì gì trong tay có một ít quyền pháp chuyên nghiệp thì vẫn cảm thấy tự tin hơn.
Lát sau, Khương Canh tới, nhìn thấy anh hai đang múa võ rất đẹp mắt, nó hâm mộ kinh khủng, lập tức sán lại gần xin xỏ: “Anh hai, anh hai, anh dạy cho em với, có được không ạ?”
“Lại đây.” Chu Toàn gật đầu, rồi bắt đầu chỉ dẫn cho cậu em nuôi. Mới được nửa bài thì Chu Thanh Bách về, trên tay xách theo một túi to hải sản.
Nhìn thấy vậy, Khương Canh vội vàng chạy lại chỗ cha nuôi rồi nói: “Cha nuôi ơi, mẹ con nói là bữa tối nay để mẹ con đi mua, cha đừng mua nữa kẻo lãng phí.”
“Được.” Chu Thanh Bách thoáng do dự một chút rồi gật đầu, còn chỗ hải sản này tạm thời để vào tủ lạnh cũng được, không vấn đề gì.
Anh không đứng lại nói chuyện lâu vì còn vội vào bếp chuẩn bị bữa sáng. Đầu tiên là nấu một nồi cháo xương sườn, sau đó bác một dĩa trứng cà chua rồi hấp một khay tôm biển, không quên pha một chén nước chấm xì dầu ngon đúng điệu và cuối cùng là nấu một tô canh cá hố, đặc biệt bỏ nhiều gừng nhằm khử mùi tanh.
Có thể nói, bữa sáng hôm nay vô cùng thịnh soạn với món chính là dĩa tôm biển hấp đỏ au, thơm lừng.
Làm xong xuôi hết thảy, Chu Thanh Bách mới đi vào phòng đánh thức vợ. Tháng càng lớn, bụng càng to thì Lâm Thanh Hoà càng ì ạch và ngủ nhiều.
Cô uể oải ngồi dậy, đi đánh răng rửa mặt rồi gọi hai thằng con đang say mê đánh quyền vào dùng bữa.
Ngồi vào bàn, Chu Toàn mau lẹ lột vỏ con tôm to nhất rồi đặt vào bát của mẹ: “Tôm bổ sung canxi, mẹ chịu khó ăn nhiều một chút.”
Gần như cùng lúc, Chu Thanh Bách cũng đặt vào bát cô một con đã được bóc sạch sẽ. Lâm Thanh Hoà tủm tỉm cười, sung sướng hưởng thụ sự cưng chiều của cả chồng lẫn con trai nhưng ngoài miệng thì vẫn nói: “Ai da, còn bóc cái gì nữa, của ai người nấy ăn đi, mẹ tự làm được mà.”
Tôm biển tươi nên rất ngọt và chắc thịt, cá hố cũng rất ngon và nhiều chất dinh dưỡng. Ăn xong hải sản, cô còn ăn thêm một ít trứng bác cà chua mới thực sự no bụng.
Cơm nước xong, Chu Toàn tự giác bê mâm bát đi rửa. Xong đâu đó, cậu thay quần áo rồi cùng Khương Canh đi dạo phố.
Vừa đi, Khương Canh vừa liến thoáng giới thiệu: “Anh hai, chúng mình đến Hoàng Phố (1) đi. Lần trước em dẫn anh ba tới đó thì thấy khác xa so với lần trước nữa em tới, không biết gần đây có thay đổi gì không, nếu có thì anh chụp nhiều nhiều để lưu lại làm kỷ niệm nhé.”
“Được chứ.” Chu Toàn đồng ý ngay. Lần này đến nó cũng đem theo máy ảnh.
Hai anh em sóng vai nhau cất bước, vì mải cười nói cho nên không ai để ý tới chị Quách đang ngồi nhặt đậu đũa ở trước cổng Quách gia. Vì ban nãy nghe con gái nói qua cho nên chị cố tình ngồi đây đợi sáng giờ, cứ tưởng hôm nay công cốc ai dè lại gặp được thật. Vừa rồi nghe loáng thoáng hình như thằng Khương Canh kêu người đó là anh hai, vậy chắc hẳn cậu ta là con thứ hai của Chu gia, còn cậu lần trước là con thứ ba.
Mà công nhận cậu thanh niên này rất được, dáng dấp cao ráo, khí chất sáng ngời, thoáng qua là biết người có học thức cao rồi.
Ngẫm nghĩ đánh giá một lát, chị Quách vội cất tiếng gọi con gái.
Quách Diệu Quân bưng chậu nước dơ đi đổ rồi nhíu mày khó hiểu hỏi: “Mẹ, có chuyện gì thế?”
Chị Quách nhỏ giọng thì thầm: “Mẹ mới nhìn thấy rồi.”
Tuy lời nói không đầu không cuối nhưng Quách Diệu Quân nghe là hiểu ngay, đồng thời cũng nhìn ra ý tứ của mẹ nên hai má cô gái bất chợt hiện lên một mạt đỏ ửng.
Chị Quách tủm tỉm cười: “Mắt nhìn người không tệ nha.”
Phải công nhận là chính chị cũng cảm thấy cậu con trai thứ hai nhà họ Chu rất được.
Quách Diệu Quân xấu hổ cúi đầu: “Mẹ này, đừng nói linh tinh mà, còn không biết người ta có để mắt đến con không nữa.”
Chị Quách trợn trừng mắt: “Làm sao mà không để ý? Người Thượng Hải chúng ta đâu hề thua kém người Bắc Kinh? Hơn nữa con là đứa đảm đang, giỏi vun vén việc nhà, đứa nào phải có phúc khí lắm mới cưới được con gái mẹ đấy.”
Chỉ trong vòng mấy phút ngắn ngủi mà bàn tính trong đầu chị Quách đã vang lên lách tách. Nếu quả thực con gái nhà mình kết hôn với con trai nhà họ Chu thì tức là sau này gia đình họ chuyển về Bắc Kinh, nhà mình có thể dọn sang căn bên đó ở mà không tốn xu nào, phải không? Dù sao cũng mang tiếng thông gia, nhà bỏ không cũng vậy, chẳng lẽ không cho nhau ở miễn phí được hay sao?!
Trong lúc mẹ đang suy tính thì Quách Diệu Quân lại mải nghĩ tới Chu Toàn , nhưng cô chẳng dám tới trước mặt anh bắt chuyện đâu, sợ anh không thích mình thì ngượng chết.
Công nhận là mẹ con hiểu nhau, chưa gì chị Quách đã nói ngay: “Con phải hoạt bát phóng khoáng lên, tìm cơ hội bắt chuyện nhiều với cậu ấy vào? Đàn ông con trai thích những cô gái tự tin có biết không?”
Quách Diệu Quân đỏ ửng mặt, gật đầu rối rít.
Và cũng chính vì nguyên nhân này mà hôm nay Lâm Thanh Hoà cùng Chu Thanh Bách đi ra ngoài tản bộ, đã bắt gặp một chuyện cực kỳ lạ lùng trước giờ chưa từng xảy ra đó là người nhà họ Quách chủ động lên tiếng chào hỏi với một thái độ cực kỳ niềm nở.
Lâm Thanh Hoà ôm một bụng nghi hoặc nhưng không nói gì mà chỉ gật đầu nhẹ một cái, coi như đáp lễ.
Làm sao cô không biết mâu thuẫn giữa nhà mình và nhà đó tuy không bùng phát nhưng vẫn ngấm ngầm cháy âm ỉ bấy lâu nay. Hiện tại Quách gia chưa phân gia cho nên khả năng cao vẫn còn lăm le căn nhà của cô. Hơn nữa, “vô sự hiến ân cần - phi gian tức đạo!”, khi không mà tỏ ra ân cần, không phải chuyện gian trá thì cũng là chuyện trộm cắp. Vậy nên cứ phải đề phòng từ xa cho chắc ăn.
Hai vợ chồng đi thêm một đoạn nữa, Lâm Thanh Hoà mới cất lời nghi hoặc: “Cô ta có ý gì nhỉ?”
Rõ ràng mới hôm qua thôi vẫn còn lườm ngang liếc xéo nhau cơ mà, thậm chí lão Quách còn quá đáng đến độ trợn trắng mắt như nhìn kẻ thù. Ấy vậy mà hôm nay lại chủ động chào hỏi. Ủa, hay là sáng nay mặt trời mọc từ hướng Tây?!
“Mặc kệ cô ta đi.” Chu Thanh Bách chẳng thèm để ý.
Anh tiếp tục dắt vợ đi tản bộ ở con phố mới, nơi đây mọc lên rất nhiều cửa hàng cửa hiệu sầm uất. Mà được cái lúc này đang giờ đi làm cho nên người qua kẻ lại còn thưa thớt, rất thích hợp cho bà bầu dạo mát, chứ đợi lát nữa tới buổi tối ấy hả, có mà chật như nêm, không có khoảng không để nhích chân ấy chứ.
Tới một quán bán khăn quàng cổ, Chu Thanh Bách mua được hai cái khăn lụa đều là kiểu dáng và màu sắc bà xã yêu thích. Sau đó, hai vợ chồng quay ngược hướng, chầm chậm đi về nhà mình.
Về tới đầu hẻm, lại chạm mặt Quách Diệu Quân. Lạ lùng thay Quách Diệu Quân cũng đỏ ửng mặt rồi lí nhí chào chú, thím.
Lâm Thanh Hoà sợ hết hồn, ủa Quách gia hôm nay trúng tà à? Sao ai cũng cư xử kỳ quặc quá vậy?
Đưa vợ về tới nhà, Chu Thanh Bách lại phải đánh xe ra ngoài xử lý công việc, cũng may có bà Khương sang nói chuyện với Lâm Thanh Hoà nên cũng đỡ buồn.
Tiện miệng, Lâm Thanh Hoà liền hỏi: “Thím này, lão Quách bên kia tìm được căn hộ mới rồi à?”
Bà Khương đang hí húi khâu đế giày, nghe vậy liền ngơ ngác hỏi ngược lại: “Hả? Căn hộ gì cơ?”
Lâm Thanh Hoà nói tiếp: “Nhà ở ấy ạ. Bình thường mỗi lần đụng mặt nhà cháu là tỏ vẻ lãnh đạm vô cùng nhưng hôm nay lại chủ động tươi cười chào hỏi nên cháu mới tưởng họ tìm được chỗ dọn ra rồi.”
Bà Khương lắc đầu: “Thím không nghe nói gì cả. Mà gớm kệ đi, cháu không cần quan tâm nhiều cho mệt người, đều là dân đen cả mà, không quậy lên sóng gió gì được đâu.”
Lâm Thanh Hoà cười cười chuyển qua đề tài khác: “Tối qua về thím ngủ có ngon không?”
Bà Khương cười híp cả mắt: “Ngon lắm, ngủ một mạch tới tận trời sáng mới tỉnh giấc. Haha, đúng là già cả rồi, đi có tí đã ê ẩm cả người.”
Lâm Thanh Hoà nói: “Đợi khi nào trời mát mẻ rồi lại đi tiếp, chứ giờ nắng nóng quá, đến trẻ khoẻ như bọn cháu còn chịu không nổi nữa là người già.”
Thời này phương tiện giao thông còn lạc hậu, chỉ có ba ngày đoán chắc ông bà Khương chưa thăm quan được nhiều nơi cho nên Lâm Thanh Hoà mới có lời mời cho chuyến đi kế tiếp.
Tất nhiên bà Khương thích chí vô cùng: “Thế đầu xuân sang năm chú thím lại làm một chuyến nữa nhá?!”
Lâm Thanh Hoà gật đầu ngay: “Cần gì phải đợi tới mùa xuân sang năm, mùa thu này chú thím đi luôn đi, lên Hương Sơn xem lá phong đẹp lắm.”
Bà Khương cười ha hả: “Thôi, thôi, hai thân già chịu không nổi cháu ơi. Để sang năm cho thư thả.”
Lâm Thanh Hoà mỉm cười đồng tình.
Bà Khương lại nói thêm: “Trong ba đứa con trai nhà cháu chỉ còn mỗi thằng cả là thím chưa thấy mặt.”
Lâm Thanh Hoà chép miệng: “Nó bận rộn quanh năm suốt tháng bà ạ. Cả năm trời cháu cũng chỉ gặp được con có hai, ba lần, nhớ con quá mà không làm sao được!”
===
(1)Hoàng Phố (chữ Hán giản thể: 黄浦区, Hán Việt: Hoàng Phố khu) là một quận của thành phố trực thuộc trung ương Thượng Hải, Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Đây là một quận nội thành của thượng Hải. Quận này có diện tích 12,41 km2, dân số năm theo điều tra dân số năm 2000 là 574.500 người. Quận Hoàng Phố được chia thành 9 nhai đạo: Ngoại Than, Nhân dân Quảng Trường, Nam Kinh Đông Lộ, Kim Lăng Đông Lộ, Bán Tùng Viên Lộ, Tiểu Đông Môn, Lão Tây Môn, Đổng Gia Độ, Dư Viên.