Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 581: Kinh nghiệm dạy con
Tò mò bỗng nhiên trỗi dậy, bà Khương dừng tay hỏi Lâm Thanh Hoà cách nuôi dạy mấy đứa con: “Cả thằng hai lẫn thằng ba nhà cháu đều cao ngất ngưởng, cháu nuôi sao mà khéo quá vậy?!”
Với chiều cao của ba thằng nhà cô, kể cả có đặt ở thời tương lai cũng rất đáng nể chứ đừng nói thời này, khi chế độ ăn uống của phần lớn người dân đều bị thiếu hụt chất dinh dưỡng. Vậy nên mấy đứa con trai của cô luôn dễ dàng trở thành tâm điểm chú ý ở bất cứ nơi nào chúng đi qua.
Thấy bà Khương thực sự có hứng thú về vấn đề này, Lâm Thanh Hoà mỉm cười thủng thẳng kể lại chuyện xưa.
Đến bây giờ bà Khương mới biết thì ra Chu gia không phải người thủ đô gốc mà là sau này Lâm Thanh Hoà nhậm chức giảng viên đại học mới làm thủ tục chuyển hộ khẩu cho cả nhà lên Bắc Kinh.
Một người phụ nữ trẻ mà lại bản lĩnh và giỏi giang tới vậy, khỏi phải nói bà Khương bội phục cỡ nào: “Giỏi, cháu giỏi thật đấy!”
Quả nhiên ông bà dạy cấm có sao bao giờ, trai khôn lấy được vợ hiền, như nhặt được tiền như trúng được lô. Dù có nghèo khó đến mấy thì cũng có ngày đổi đời thành công.
Lâm Thanh Hoà cười cười: “Nếu độc mình cháu thì cũng không nên cơ đồ gì đâu thím ạ, chủ yếu là cháu có một người chồng luôn tin tưởng và ủng hộ hết mình. Nhớ trước đây khắp làng trên xóm dưới đều thoá mạ cháu là mụ đàn bà ham ăn biếng làm nhưng Thanh Bách chẳng hề càm ràm nửa câu.”
Bà Khương an ủi: “Bây giờ mọi thứ đã khá hơn rồi, càng về sau cuộc sống sẽ càng thoải mái hơn.”
Đợt đi Bắc Kinh vừa rồi, bà cũng đã tận mắt chứng kiến một loạt cửa hàng cửa hiệu của vợ chồng Chu Thanh Bách, nói khá là còn khiêm tốn ấy, đáng lẽ phải nói là giàu có sung túc thì đúng hơn.
Nghe bà Khương nhắc tới hai chứ “thoải mái”, Lâm Thanh Hoà thầm cười nhẹ trong lòng, haiza, tầm tuổi này rồi mà còn ôm một khối thịt trong bụng cô chẳng thấy thoải mái chút nào hết ấy. Nuôi một đứa con đâu chỉ đơn giản là cho ăn cho uống, còn phải dạy dỗ uốn nắn thành người tử tế, đấy mới là cái khó. Nhưng suy cho cùng những trăn trở này thuộc về bậc làm cha làm mẹ, Lâm Thanh Hoà không tiện tâm sự với người ngoài. Giờ bé con đã lớn dần trong bụng cô rồi, vậy thì cô sẽ sinh và sẽ nuôi dạy nó hết lòng.
Nhưng riêng về cái khoản kết tinh tình yêu khỉ gió gì đó là Lâm Thanh Hoà nhất quyết không bao giờ tán đồng. Dù là đứa nay hay ba đứa kia thì đều là con do cô sinh ra, đều do một tay cô nuôi nấng chăm sóc, cả đời này cô sẽ yêu thương quan tâm chúng như nhau. Ở nhà cô sẽ không bao giờ tồn tại khái niệm con riêng con chung mà tất cả các thành viên trong gia đình là một thể thống nhất, không gì có thể tách rời.
Lát sau, ông Khương ghé chơi, trên tay cầm theo mộc bọc giấy dầu lớn, bên trong đựng rất nhiều bánh cua.
Lâm Thanh Hoà cười nói: “Hôm nay sao chú lại mua nhiều bánh cua thế này?!”
Ông Khương cười khà khà: “Tiểu Toàn nói rất muốn nếm thử đặc sản Thượng Hải nên chú mua cho nó. Nếu cháu thích thì ăn trước đi.”
Sau chuyến du lịch, ông Khương có ấn tượng rất tốt với Chu Toàn và Chu Quy Lai. Hơn nữa bây giờ hai nhà đã trở thành thân thích, ông mua ít đồ ăn vặt cho đám hậu bối thì có tính là gì.
Lâm Thanh Hoà bật cười: “Cái thằng nhãi này mặt dày thật đấy, muốn ăn không tự mình đi mua lại còn xin ông nữa. Đáng lẽ nó phải mua đồ về biếu ông mới phải chứ.”
Bà Khương xua tay: “Ôi, có mấy cái bánh cua thôi ấy mà, nào đáng bao tiền. Mấy hôm trước đi du lịch toàn bộ đều do thằng hai với thằng ba chi trả hết, hai đứa nó nhất quyết không cho chúng ta bỏ ra một đồng nào.”
Lâm Thanh Hoà cười cười không nói gì nữa, đích xác cô cũng thòm thèm cho nên thò tay vào túi nhón một cái lên ăn, nhưng khổ nỗi ăn một miếng là không thể ngừng miệng được. Mới có một lúc mà bà bầu đã tắc lẻm mất mấy cái liền. Không được rồi, cứ ngồi thế này thêm lát nữa chắc hết luôn bọc bánh mất, Lâm Thanh Hoà quyết định khép miệng túi giấy lại, đứng dậy rót ly trà hoa cúc uống.
Khoảng 11 giờ trưa, Chu Thanh Bách lái xe về tới. Hôm nay anh đi khảo sát mấy đoạn đường mới xem có mặt bằng nào đẹp không. Tính ra thì đã gặp được một nhà nhưng giờ trễ rồi phải về nấu cơm cho vợ nên anh đành lùi cuộc hẹn sang ngày mai.
Lát sau, Khương Canh và Chu Toàn cũng về tới. Chu Toàn hào hứng nói với mẹ nhận định sau chuyến đi: “Công nhận Thượng Hải phát triển thật đấy mẹ à, không thua kém Bắc Kinh tẹo nào, thậm chí số lượng ô-tô di chuyển trên đường còn nhiều hơn ấy chứ.”
Cái đấy mà còn phải nói à, giao thông vận tải là một trong những ngành kinh tế mũi nhọn của Thượng Hải mà lại. Thế này đã là gì, mai này còn phát triển kinh khủng hơn nhiều.
Bất chợt, Lâm Thanh Hoà tuyên bố: “Bắt đầu từ mai con tự mình đi chơi đi, để em ở nhà học bài.”
Khương Canh đau khổ gần chết: “Mẹ nuôi à, con vẫn chưa làm tròn bổn phận chủ nhà mà. Hồi anh ba tới, con đưa anh đi dạo khắp mọi nơi, giờ lại bỏ anh hai một mình thì e rằng không được hay cho lắm.”
Lâm Thanh Hoà nhướng mày: “Anh hai con lớn rồi, còn sợ lạc chắc. Nghiêm túc ở nhà học tập cho mẹ.”
Khương Canh lại hỏi tiếp: “À mẹ nuôi ơi, sau này con có thể đăng ký thi vào các trường đại học trên Bắc Kinh không ạ?”
Lâm Thanh Hoà gật đầu ngay tức khắc: “Được chứ, nếu con thích thì cứ thi đi. Đương nhiên là phải xin ý kiến ba mẹ con trước đã. Còn như mẹ đã nói từ trước rồi đó, nếu con qua Bắc Kinh học thì không phải lo nghĩ gì cả, tất cả chi phí ăn mặc ở mẹ nuôi sẽ bao hết.”
Khương Canh sung sướng cười tít cả mắt mũi nhưng sau đó chợt khựng lại: “Con chỉ sợ mẹ con không chịu thôi, mẹ con muốn cho con thi đại học bên này cơ.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Mẹ nào mà chẳng muốn gần con, mẹ nuôi cũng vậy thôi. Thế cho nên việc này mẹ nuôi không giúp con được, bản thân con phải thuyết phục ba mẹ mình. Nếu ba mẹ con đồng ý thì thi còn không thì cũng không sao. Nghỉ hè sang chơi cũng được. Trước khi đi chỉ cần gọi một cú điện thoại thông báo là anh hai hoặc anh ba sẽ ra đón con.”
Khương Canh rầu rĩ: “Nghỉ hè thì được mấy ngày chứ, con thích sang đó ở luôn kìa.”
Xế chiều, vợ chồng Tiết Mỹ Lệ cùng cô con gái nhỏ tới, trên tay hai người họ xách lỉnh kỉnh túi to túi nhỏ, toàn là nguyên liệu nấu nướng cho bữa tối nay.
Nhìn thấy quá trời đồ đạc, Lâm Thanh Hoà cười bất đắc dĩ: “Trời ơi, hai vợ chồng tới là được rồi, lại còn bắt Tiểu Canh sáng sớm chạy qua đây thông báo nữa. Sợ ăn nghèo nhà anh chị hả?!”
Tiết Mỹ Lệ phá lên cười: “Haha, em nào có sợ cái đó nhưng mà anh chị đã thiết đãi nhiều bữa rồi. Hôm nay phải tới lượt chúng em chứ, làm sao cứ sang đây ăn không uống không mãi được, như thế thì ngại chết.”
“Người nhà với nhau câu nệ mấy cái đó làm gì, thôi giao cho cánh đàn ông làm đi, vào đây xem TV với chị.” Lâm Thanh Hoà sảng khoái phất tay.
Lúc này, Tiết Mỹ Lệ mới chú ý tới Chu Toàn, cô ngạc nhiên bật thốt: “Ôi trời, đây là anh hai đấy hả, trông cao lớn đẹp trai quá đi mất.”
Chu Toàn nhã nhặn đáp lời: “Dạ, dì quá khen ạ, tất cả đều là nhờ di truyền từ mẹ cháu.”
Tiết Mỹ Lệ ngắm nghía rồi gật gù: “Ừhm, đúng thật, thằng bé Quy Lai giống ba còn cháu thì giống mẹ, nhưng cả hai anh em đều cao ráo, sáng sủa, tràn đầy sức sống. Để dì phải học hỏi mẹ cháu xem làm thế nào có thể nuôi dạy được nhưng đứa con ưu tú như thế này.”
Chu Toàn cười lịch sự: “Dạ, vậy dì với mẹ cháu từ từ nói chuyện đi ạ, để cháu mang đồ vào bếp.”
Không chỉ Chu Toàn mà cả phó sở trưởng Khương và Khương Canh cũng đi theo làm phụ bếp. Ngoài nguyên liệu nấu ăn Khương gia mang tới thì còn rất nhiều hải sản Chu Thanh Bách mua từ sáng nay cũng được mang ra chế biến luôn.
Đối với cậu trai trẻ vừa lịch sự lại hiểu chuyện, Tiết Mỹ Lệ hài lòng vô cùng, cô cứ tấm tắc khen: “Trời đất ơi, hai đứa con trai nhà chị ngoan quá, ước gì con nhà em cũng được như vậy. À vậy là chỉ còn mỗi thằng cả là em chưa được gặp mặt thôi chị nhỉ.”
Lâm Thanh Hoà cười cười: “Thằng cả tựa tựa thằng ba nhưng cao hơn một chút và nghiêm nghị lắm chứ không bắng nhắng như cái thằng khỉ Quy Lai đâu.”
Tiết Mỹ Lệ lập tức nổi cơn tò mò: “Không biết chị nuôi thế nào mà cả mấy anh em tụi nó đều cao lớn vậy hả chị?”
Thanh niên trai tráng thì phải ra dáng như vậy mới được chứ, vừa nhìn là biết chúng được nuôi dạy tử tế rồi.
Thấy cô em thật lòng muốn hỏi, cho nên Lâm Thanh Hoà cũng thực tâm giải đáp: “Đầu tiên là uống nhiều sữa bò, bên cạnh đó là ba bữa một ngày phải đảm bảo đủ chất dinh dưỡng, ngoài ra những thực phẩm phụ như màn thầu, mì sợi này kia cũng vẫn cho ăn kèm vào. Và cuối cùng là vận động thể dục thể thao, cứ để chúng thoải mái tham gia các hoạt động ngoài trời ví dụ như bóng đá, bóng rổ, cầu lông để cơ xương được dẻo dai, khoẻ mạnh.”
Có bao nhiêu là Lâm Thanh Hoà liệt kê ra hết, không hề giấu giếm một cái gì. Vì hồi ấy ở quê, điều kiện rất khó khăn eo hẹp, hàng ngày cô chỉ biết làm sao để mấy đứa nó không bị đói bụng, chịu khó nấu thịt nấu trứng cho chúng bổ sung đạm và các chất dinh dưỡng thiết yếu. Đó, phương pháp chỉ đơn giản như vậy thôi, không có gì là bí mật hay cao siêu cả vì hồi đó có muốn tẩm bổ hơn nữa cũng chẳng bói đâu ra đồ ngon mà mua ấy chứ.
Tiết Mỹ Lệ nói tiếp: “Mà những năm ấy lại còn khó khăn đủ bề nữa chứ, chắc chị vất vả lắm mới có thể nuôi được cả ba đứa khoẻ mạnh như vậy.”
Lâm Thanh Hoà bật cười gật đầu: “Em nói đúng đấy. Lúc ấy lương giáo viên được bao nhiêu là chị tiêu hết lên người ba anh em nó, không thừa một phân một cắc. Mẹ chồng không ít lần nhắc nhở phải tiết kiệm tiền để mai này cho chúng cưới vợ.”
Tiết Mỹ Lệ tròn mắt ngạc nhiên: “Thế sao chị không tiết kiệm lên?”
Lâm Thanh Hoà hỏi ngược lại: “Tiết kiệm để làm gì? Em chỉ cần bồi dưỡng Tiểu Canh thành tài, mai này có nghề nghiệp vững vàng, thu nhập ổn định thì còn sợ không lấy được vợ chắc?”
Tiết Mỹ Lệ gật gù tán thưởng: “Chị nói đúng, rất đúng!”
Lâm Thanh Hoà nói thêm: “Chị yêu cầu các con phải chú trọng học tập nhưng cũng không thể lơ là việc nhà, nấu cơm rửa chén quét dọn gì đó đều phải phân công nhau ra mà làm. Chị không muốn nuôi ra ba thằng mọt sách. Càng thạo nhiều việc thì càng có lợi cho sự phát triển về lâu về dài.”
Luận về phương pháp giáo dục, Tiết Mỹ Lệ tự biết mình thua xa Lâm Thanh Hoà nên rất chăm chú lắng nghe hòng mong học được chút ít kinh nghiệm về áp dụng lên hai đứa nhà mình. Cô chẳng mơ ước gì cao sang, chỉ mong Tiểu Vũ và Tiểu Canh có thể ưu tú bằng một phần các anh bên này là mừng lắm rồi.