Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 582: Không lưu luyến gia đình
Hôm nay phó sở trưởng Khương khá nhàn rỗi nên sau bữa cơm có thể ngồi lại uống nước xem TV cùng mọi người mà không phải tất tả chạy đi lo công vụ như những bữa trước.
Tại chiếc bàn học đặt ở góc nhà, Khương Canh đang chăm chú làm bài tập, chốc chốc lại í ới anh hai ơi anh hai à chỗ này giải như nào. Chu Toàn rất kiên nhẫn hướng dẫn từng tí một, sau đó còn tiện tay ra thêm vài đề tương tự để cậu em nuôi luyện tập cho quen.
Nhìn cái cách Chu Toàn giảng bài, Tiết Mỹ Lệ hâm mộ cực kỳ: “Thằng hai nhà chị lợi hại thật đấy. Mai này ra trường nó muốn làm nghề gì hả chị?”
Lâm Thanh Hoà có sao nói vậy: “Nó chưa muốn ra trường ngay em ạ, còn đang ở lại học lên cao nữa.”
“Học lên cao? Trên đại học thì còn cái gì nữa?” Tiết Mỹ Lệ kinh ngạc tột cùng. Cô không biết mấy cái bằng cấp này cũng phải thôi vì cô mới chỉ tốt nghiệp sơ tam mà thôi, đương nhiên xét theo đám bạn bè cùng trang lứa thì đã thuộc diện học thức cao rồi.
Lâm Thanh Hoà thủng thẳng đáp: “Nghiên cứu sinh.”
Tiết Mỹ Lệ ngớ người, uầy, cái tên nghe có vẻ cao cấp phết đấy. Phó sở trưởng Khương ngồi bên cạnh lên tiếng góp vui: “Nếu có khả năng thì cứ để cho thằng bé học, càng học lên cao càng tốt.”
Anh Khương nói ra lời này là thật tâm thật dạ chứ hoàn toàn không phải kiểu chuyện không liên quan tới nhà mình nên bàn cho vui mồm. Nếu quả thực thằng Tiểu Canh có khả năng học cao thì anh quyết cung phụng vật chất đến cùng, nhưng mấu chốt bản thân nó phải có năng lực mới được, chứ thi cử mà lẹt đẹt thì cũng vất đi.
Thấy ba nói vậy, Khương Canh vội chớp thời cơ: “Ba ơi, con có thể đi Bắc Kinh học đại học không ạ?”
Anh Khương gật đầu ngay: “Nếu con có năng lực thi đậu thì tất nhiên có thể sang Bắc Kinh học đại học. Dù sao con cũng may mắn vì có cha mẹ nuôi ở bên đó.”
Anh không có ý kiến nhưng vợ anh thì có, Tiết Mỹ Lệ nói ngay: “Học ở Thượng Hải không được à? Sao phải chạy tít tới tận Bắc Kinh xa xôi làm gì?”
Khương Canh phụng phịu: “Mẹ, mẹ không cần lo lắng gì đâu, có cha mẹ nuôi lo cho con mà.”
Tiết Mỹ Lệ quở mắng: “Cha mẹ nuôi còn bận trăm công nghìn việc, lấy đâu ra thời gian lo cho con, con đừng quấy rầy cha mẹ nuôi.”
Lâm Thanh Hoà liền cười nói: “Một đứa trẻ thôi mà, không tới mức quấy rầy đâu.”
Tiết Mỹ Lệ vẫn giữ nguyên ý kiến ban đầu: “Chị không biết cái thằng nhãi này lỳ lợm khó bảo thế nào đâu. Với lại em thấy mấy trường đại học ở Thượng Hải cũng tốt. Mà em đang sợ nó thi rớt ấy chứ, ở đó mà đua đòi Bắc Kinh với chẳng Thượng Hải.”
Vì chuyện này còn xa nên mọi người chỉ nói qua qua rồi dừng tại đây.
Thế nhưng buổi tối về tới nhà, anh Khương lại tiếp tục thuyết phục vợ: “Nếu Tiểu Canh có thể thi đậu đại học ở Bắc Kinh thì cứ để nó tới đó học cũng được mà em.”
Tiết Mỹ Lệ hơi giận dỗi: “Từ nhỏ tới lớn con nó đều quanh quẩn bên cạnh hai vợ chồng mình không rời ngày nào. Giờ đùng một cái cho đi tới tít tận Bắc Kinh, anh không cảm thấy gì chứ em thì em chịu không được, em nhớ con lắm, hơn nữa xa xôi như vậy làm sao em chăm sóc nó được?”
Anh Khương thở dài: “Em à, tới lúc nó vào đại học thì cần gì phải chăm sóc từng ly từng tý như tấm bé nữa. Nó phải tự học cách chăm sóc cho mình chứ. Mà cũng có phải một thân một mình nơi đất khách quê người đâu, bên ấy còn có cha mẹ nuôi của nó nữa cơ mà. Như vậy mà em vẫn chưa yên tâm à?”
Có thể nói phó sở trưởng Khương tin tưởng Chu gia tuyệt đối, không hề có một chút xíu lấn cấn do dự nào.
Đương nhiên không phải Tiết Mỹ Lệ không yên tâm về vợ chồng Lâm Thanh Hoà, mà cái chính ở đây là cô không nỡ xa con trai mà thôi. Vậy nên Tiết Mỹ Lệ vẫn cố bám lấy chút lý lẽ ít ỏi: “Học ở Thượng Hải cũng tốt mà. Còn Bắc Kinh thì nghỉ hè sang chơi vài tháng là được rồi.”
Anh Khương khuyên nhủ vợ: “Anh thì anh cảm nhận được thằng Tiểu Canh rất muốn đi, em không thấy tối nay tinh thần nó sa sút hẳn hả? Anh lo tinh thần kém sẽ ảnh hưởng tới việc học tập đấy. Hơn nữa nó là đàn ông con trai, làm sao quấn quýt bên cạnh ba mẹ cả đời được, phải thả ra ngoài cho rèn luyện phấn đấu với người ta chứ. Em xem hai đứa Chu Toàn và Chu Quy Lai đi, việc gì cũng tự mình đảm đương được hết, ra bên ngoài là tự lo liệu được mọi việc không khiến ba mẹ phải lo lắng bận tâm một tí nào.”
Chính vì nhìn vào hai cậu thanh niên đó mà anh Khương càng thêm nể phục vợ chồng Lâm Thanh Hoà, Chu Thanh Bách. Nếu hai người họ không phải là những người tử tế thì không bao giờ có khả năng dạy dỗ được những đứa con ưu tú như vậy.
Hơn nữa từ sau chuyến du lịch Bắc Kinh, ba mẹ anh không tiếc lời khen ngợi Chu gia có nề nếp gia phong, là dòng dõi thư hương danh xứng với thực.
Tất nhiên ông bà Khương biết được chuyện này là do bà Chu nói. Người ta hay bảo tốt khoe xấu che, mà chuyện này lại quá đỗi tự hào cho nên có cơ hội là bà Chu khoe ngay. À thì tất nhiên mấy cái râu ria ở nông thôn bà không kể rồi, bà Chu chỉ tập trung vào liệt kê số lượng sinh viên đại học, Dương Dương nhà thằng cả này, Ngũ Ni nhà thằng ba này, còn nhà thằng tư thì không phải bàn nhiều, cả bốn mẹ con đều là sinh viên trường đại học Bắc Kinh danh giá.
Càng nghe bà Khương càng khâm phục sát đất. Cả Khương gia nhà bà không có lấy một sinh viên nào. Trong nhà, đứa có bằng cấp cao nhất là phó sở trưởng Khương nhưng cũng chỉ dừng ở cấp cao trung. Tới đám con cháu thì thằng cháu đích tôn là Khương Canh hiện đang là học sinh cao nhất. Ấy vậy mà Chu gia người ta có tới tận 6 sinh viên đại học. Trời đất ơi, gia đình học thức như vậy không gọi là thư hương dòng dõi thì còn gọi là gì được nữa?!
Vậy cho nên sau khi góp nhặt cả những điều chính mắt nhìn thấy cộng thêm những điều cha mẹ kể lại, phó sở trưởng Khương hy vọng con trai mình có nhiều cơ hội gần gũi với bên đó, nếu sau này có thể đi theo anh cả Chu Khải vào bộ đội thì thực sự là quá tốt luôn.
Chứ vài năm nữa là anh về hưu rồi, tới lúc đó chắc chắn không còn các mối quan hệ để nâng đỡ sự nghiệp cho con trai.
Thấy chồng nói vậy, Tiết Mỹ Lệ nhíu mày lo lắng ngay: “Thế phải làm sao bây giờ hả anh, cũng không thể để việc học hành của con bị ảnh hưởng được.”
Anh Khương từ tốn nói: “Ngày mai em cứ động viên con chăm chỉ học tập, nếu có đủ năng lực thi đậu đại học ở Bắc Kinh thì vợ chồng mình đồng ý cho nó sang bên đấy học. Em cứ nghe lời anh đi, chắc chắn chỉ có lợi chứ không bao giờ có hại đâu.”
Bình thường anh Khương rất ít khi can thiệp tới vấn đề gia đình bởi công việc của anh cực kỳ bận rộn, đặc biệt lúc này đang trong cuộc đua thăng chức thường niên cho nên anh càng phải ra sức nỗ lực gấp bội. Nhưng liên quan tới tương lai của con trai thì anh nhất định không thể làm lơ. Chưa nói tới vấn đề học đại học chi cho xa xôi, chỉ cần nói cái trước mắt đây thôi, cứ để Tiểu Canh thường xuyên qua lại với bên đó chắc chắn con người và tầm mắt của thằng bé sẽ rộng mở lên không ít. Chứ không dưng tại sao người xưa lại đúc kết ra câu “gần mực thì đen, gần đèn thì sáng”, đúng không?
Tuy rằng trong thâm tâm Tiết Mỹ Lệ rất không nỡ nhưng vì sợ tâm lý con trai không ổn định sẽ gây ảnh hưởng tới việc học tập, cho nên cô đành miễn cưỡng gật đầu đồng tình với quan điểm của chồng.
Sáng hôm sau ngủ dậy, Khương Canh uể oải hơn ngày thường rất nhiều. Cực chẳng đã, Tiết Mỹ Lệ liền phải nói ngay quyết định của hai vợ chồng. Y như rằng, vừa nghe xong một cái, Khương Canh như được tiêm máu gà, dõng dạc đưa ra lời hứa sẽ thi đậu với thành tích cao rồi ba chân bốn cẳng ôm cặp chạy tới nhà cha mẹ nuôi, đến cơm sáng cũng chẳng buồn ăn.
Nhìn thằng con cười tươi như hoa mà lòng Tiết Mỹ Lệ buồn rười rượi: “Con với chẳng cái, đến mẹ mà nó cũng không cần, chả biết lưu luyến gia đình gì hết!”
“Con cần mẹ!” Khương Vũ lon ton chạy đến, vòng hai tay ôm lấy một bên chân mẹ, ngọt ngào nói.
Tiết Mỹ Lệ cong môi cười dịu dàng, khom lưng bế bổng con gái lên rồi hai mẹ con cùng ngồi xuống sô pha xem TV.
Còn Khương Canh thì chạy một mạch sang Chu gia. Sau khi ăn sáng xong, cu cậu hồ hởi thông báo quyết định vừa nhận được.
Lâm Thanh Hoà cười nói: “Có dũng khí lắm nhưng mẹ nuôi nói trước thi vào các trường đại học ở Bắc Kinh không dễ đâu. Với thành tích hiện tại của con thì còn xa lắm.”
Khương Canh thẳng lưng quyết tâm: “Tại trước đây con lười thôi, từ hôm nay con sẽ nỗ lực hết mình!”
“Vậy em tự học đi để mẹ nghỉ ngơi, có gì khó cứ để đấy đợi anh hai về chỉ cho.” Chu Toàn lên tiếng. Hôm nay cậu đã lên sẵn kế hoạch đi dạo thêm mấy chỗ nữa vì thế không thể ở nhà kèm cặp em trai được.
Lâm Thanh Hoà xì một tiếng: “Con cứ đi việc của con đi, không cần lo chuyện ở nhà, mẹ đâu có yếu ớt tới nỗi vậy.”
Chu Toàn cười cười rồi đeo ba lô lên lưng, đi ra ngoài. Nhưng bất ngờ thay, vừa ra khỏi cổng liền đụng mặt Quách Diệu Quân, đã thế Quách Diệu Quân còn chủ động đi tới trước mặt cậu nói hai câu nữa chứ.
Thế nhưng cô ta hỏi cái gì, Chu Toàn chỉ lịch sự đáp đúng như vậy rồi cất bước đi thẳng, trong lòng cậu hoang mang vô cùng, định bụng lát nữa phải về hỏi mẹ xem rốt cuộc cái nhà hàng xóm này có quan hệ thế nào với nhà mình.
Nhìn theo bóng lưng Chu Toàn rời đi, Quách Diệu Quân thất vọng cực kỳ, không ngờ anh ấy lại thờ ơ tới vậy, haizz… Nhìn xem, hôm nay nó sửa soạn cũng tươm tất chứ bộ, gương mặt được thoa một lớp dưỡng mỏng, giày da mượn của chị họ, váy mượn của bạn học, đặc biệt hôm qua còn cẩn thận gội đầu nữa….ừhm…nó tự thấy xinh mà nhỉ, vậy sao….???
Đúng lúc này bà Khương xách rổ rau đi tới, bà ngạc nhiên hỏi: “Ơ Diệu Quân, sao cháu lại đứng ở đây?”
Biết bà Khương và Chu gia có quan hệ thân thích nên Quách Diệu Quân lập tức nhoẻn miệng cười: “Bà Khương đi chợ về đấy ạ, cháu chỉ định ra cổng ngó một cái thôi à?!”
Bà Khương nhìn nhìn vài cái rồi thuận miệng khen một câu: “Hôm nay trang điểm xinh xắn thế, định đi đâu à?”
Được khen, Quách Diệu Quân thích chí cực kỳ, cô cười bẽn lẽn: “Không ạ.”
Quách Diệu Quân đáp qua loa vì còn đang mải tơ tưởng tới Chu Toàn, chàng thanh niên rực rỡ như ánh nắng mặt trời. Aizz…đúng là trai Bắc Kinh có khác, soái quá đi!!!