Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 583: Đẹp trai như tài tử điện ảnh
Đợi bà Khương xách giỏ rau về nhà, chị Quách mới bước từ sau cánh cổng ra, nhìn thấy chỉ có mỗi cô con gái đang đứng tần ngần một mình, chị nhíu mày hỏi: “Không phải vừa rồi mẹ thấy hai đứa nói chuyện với nhau sao? Cậu ấy đi đâu rồi? Sao con không đi cùng?”
Quách Diệu Quân phụng phịu: “Anh ấy không mời con.”
Chị Quách thở dài: “Giời ạ, giờ đã là cái thời đại nào rồi mà còn phân xem ai chủ động trước? Nó không mời thì con lên tiếng mời có sao đâu, cứ nói sẵn lòng làm hướng dẫn viên dẫn nó đi thăm thú khắp đó đây Thượng Hải là được chứ gì?!”
Thấy đứa con gái vẫn mờ mịt nghe chừng chưa thủng lắm, chị Quách đành phải giảng giải thêm: “Nó mới tới Thượng Hải lần đầu chắc chắn không quen thuộc đường xá. Đây là cơ hội tốt, con phải nắm chắc lấy, có biết không?”
Quách Diệu Quân sửng sốt: “Mẹ, sao mẹ lại nói vậy? Không phải trước đó mẹ nói nhất định người ta sẽ thích con còn gì? Tự nhiên mình vồ vập chủ động, liệu có mất giá quá không?”
Chị Quách trợn trắng mắt: “Sợ mất giá? Mày giữ giá làm nộm hay gì mà giữ ghê thế? Haizz, mẹ nói con nghe này, Chu gia là môn hộ thế nào chắc hẳn con đã nhìn thấu, hơn nữa mẹ đoán phải tới 9 phần là vợ chồng nhà đó có thai ngoài ý muốn cho nên mới phải lánh sang bên này dưỡng thai, đợi sinh đẻ xong chắc chắn sẽ quay về Bắc Kinh. Bộ con không muốn làm dâu Bắc Kinh hả?”
Hiện tại cái bụng của Lâm Thanh Hoà càng lúc càng lớn, ai nhìn vào cũng biết là cô đang mang thai. Nhưng hộ khẩu của cô không phải bên này cho nên có đi cử báo cũng vô dụng thành ra mọi người đều chọn phương án mặc kệ, thấy mà vờ như không biết. Với lại Chu gia và Khương gia có quan hệ họ hàng, làm gì có ai ngu ngốc tới độ đi kiếm chuyện với cán bộ nhà nước, làm vậy quá bằng lấy trứng chọi đá à?!
Chỉ là vấn đề này vừa hay phù hợp với bàn tính của chị Quách. Nếu con gái nhà chị thành thân với con trai nhà bên đó thì căn đại viện kia…haha…chắc chắn sẽ để lại cho gia đình chị rồi!
Ngặt một nỗi đứa con gái dạy mãi không khôn, cứ chậm rề rề thì nên cơm cháo gì cơ chứ, chị Quách tức giận mắng: “Mày phải cố gắng chớp thời cơ đấy biết chưa? Đừng có giở thói tiểu thư kiêu kỳ nữa. Cậu thanh niên đó vừa đẹp trai, con nhà giàu lại có hộ khẩu Bắc Kinh, không giống mấy thằng ất ơ ở đây đâu. Cho nên dẹp ngay mấy cái chiêu cũ rích của mày đi. Mày mà không nghe lời mẹ ấy hả, đợi tới lúc người ta quay về Bắc Kinh rồi thì chỉ có khóc tiếng mán thôi con ạ!”
Quả nhiên, Quách Diệu Quân tức khắc vội cuống cả lên: “Mẹ, hay là mẹ sang nhà bà Khương ngồi chơi tiện thể hỏi thăm chút thông tin đi.”
Chị Quách gạt phắt đi: “Giờ đã có gì đâu mà hỏi với chẳng thăm. Đợi hai đứa yêu nhau đi đã rồi lúc ấy đi quan hệ cũng chưa muộn.”
Thật ra chị ta sợ Khương gia chơi xấu, nhỡ đâu biết được ý định của nhà mình, nhà đó lại đi tìm đứa cháu gái họ xa tới đây nẫng tay trên mất thì sao. Chuyện căn nhà đã là đủ lắm rồi, cho nên bây giờ nhất cử nhất động phải thật kín kẽ mới được.
Chính bởi vì suy tính quá mức cẩn trọng của chị Quách mà vợ chồng Lâm Thanh Hoà lẫn ông bà Khương đều không biết một tí gì. Nhưng thật ra có đôi lần bà Khương bắt gặp Quách Diệu Quân trang điểm loè loẹt, mặc quần áo lộng lẫy đi qua đi lại trước cửa Chu gia. Vì thấy lạ cho nên hôm nay sang đây chơi, bà tiện miệng đem ra kể.
Lâm Thanh Hoà cũng nhíu mày khó hiểu: “Không biết có phải gần đây Quách gia phát tài hay không mà thấy tinh thần lẫn diện mạo đều thay đổi hoàn toàn.”
Trước đây ấy hả, mỗi lần nhìn thấy vợ chồng cô là như nhìn kẻ thù, vậy mà giờ đây tươi cười niềm nở ra mặt, thậm chí ngày hôm qua lão Quách còn ôn hoà hỏi cô có muốn ăn vài quả cà chua nhà trồng không?
Trời má! Lúc nghe ông ấy hỏi mà Lâm Thanh Hoà suýt té cái đùng. Đúng là cô rất mê cà chua nhưng cô chỉ ăn những quả được trồng từ vườn nhà thím Khương thôi, còn nhà đó ấy hả…oẹ…cho xin đi!
Đoán già đoán non mãi cũng chẳng hiểu ra làm sao, thôi mệt, Lâm Thanh Hoà quăng luôn ra sau đầu, chẳng thèm nghĩ nữa mà chuyển qua chuyện khác: “À, sáng nay Thanh Bách mua rất nhiều cá biển, lát thím cầm mấy con về ăn nhé.”
Bà Khương cười nói: “Nhà cháu giữ lại ăn đi, sáng nay thím cũng ra cái tiệm hải sản đầu phố mua được một con to đủ cho hai ông bà già ăn mấy ngày lận.”
Nói rồi, bà Khương lại cúi xuống chăm chú làm mấy món đồ thủ công.
Lâm Thanh Hoà chú ý theo dõi rồi tò mò hỏi: “Thím làm cái này có kiếm được nhiều không?”
Công việc bà Khương đang làm là đan mũ len, mà hình như kỹ thuật này không phải đan mà gọi là móc thì đúng hơn. Mặc dù đã ngoài năm mươi tuổi nhưng bà móc len nhanh cực kỳ, cái tay đưa thoăn thoắt không kịp nhìn. Với tốc độ này thì mỗi ngày bà có thể hoàn thành trọn vẹn một cái mũ.
Bà Khương vừa móc vừa cười đáp: “Thím ở nhà rảnh quá nên mới nhận thêm việc về làm cho đỡ buồn ấy mà, kiếm thì không đáng bao nhiêu, mỗi tháng mười mấy đồng thôi, nhưng cũng đỡ được tí dầu muối.”
Đương nhiên hàng tháng con trai đều phụng dưỡng một khoản nhưng hai ông bà già nào có chi tiêu gì nhiều, đằng sau hậu viện đã có sẵn một vườn rau xanh rì rồi, chỉ cần thi thoảng ra chợ mua mấy quả trứng, hay tí thịt, tí cá về đổi món là xong.
Nếu cứ ngồi yên thì cũng chẳng lo chết đói đâu nhưng bà sẽ chết vì buồn mất thế nên mới nhận tí công việc nhẹ nhàng về làm giết thời gian, tiện thể tích luỹ ít tiền tiêu vặt cũng tốt.
Lâm Thanh Hoà gật gật đầu rồi lấy sách ra đọc, không quấy rầy bà làm việc nữa.
Lát sau, bà Khương lên tiếng: “À, thím nghe Tiểu Canh bảo mai này muốn học đại học ở Bắc Kinh hả? Haha, cái thằng nhãi này chắc được đi một lần nên thích mê mệt rồi. Sau này nếu nó có sang bên đó thật thì cháu đừng chiều nó nhá, cần đánh cứ đánh, cần mắng cứ mắng, không phải nể nang ai cả.”
Lâm Thanh Hoà cười: “Tiểu Canh là đứa bé phóng khoáng hoạt bát, tiền đồ rất hứa hẹn, thím không cần bận lòng về nó đâu.”
Thằng cháu nội đích tôn được khen, bà Khương như mở cờ trong bụng, bà cười sang sảng: “Thím chẳng mong nó thành ông này bà nọ, chỉ mong nó có thể bằng anh hai với anh ba là mừng lắm rồi.”
Đúng lúc này, Chu Toàn và Khương Canh đẩy cổng đi vào, cả hai thằng đều mướt mát mồ hôi vì vừa đánh xong mấy trận bóng rổ.
Thấy thằng hai chuẩn bị sán lại gần, Lâm Thanh Hoà chun mũi xua tay: “Đừng lại gần mẹ, mồ hôi mồ kê không, đi tắm rửa đi, nhanh lên!”
Chu Toàn bất đắc dĩ vô cùng những cũng chẳng thể làm gì khác, cậu quay sang dặn dò thằng em: “Đợi anh tắm xong rồi tới lượt em.”
Khương Canh gật đầu: “Vâng, anh tắm trước đi.”
Lâm Thanh Hoà cười hỏi: “Kỹ thuật chơi bóng của anh hai thế nào?”
“Lợi hại cực kỳ luôn.” Khương Canh không che dấu vẻ hâm mộ.
Kể cả là Chu Quy Lai hay Chu Toàn thì Khương Canh đều tâm phục khẩu phục. Mới đầu nó tưởng chỉ mỗi anh ba là dân vận động chứ anh hai trông hào hoa phong nhã thế này chắc không giỏi mấy môn thể thao. Nhưng nó đã lầm to rồi, anh hai không hề kém cạnh tí nào, phải nói là siêu cực kỳ luôn ấy!
Nghĩ tới đây, Khương Canh lại tủm tỉm kể tiếp: “Mẹ nuôi không biết đâu, lúc nãy quá trời con gái đứng xem anh hai chơi bóng. Mà không phải chỉ mấy cô trẻ tuổi đâu nha cả những bác trai bác gái lớn tuổi cũng xem luôn, họ còn hỏi thăm anh hai là con cái nhà ai.”
Đợt trước cũng có người hỏi anh ba như thế nhưng anh ba đáp ngay: “Mọi người đừng suy nghĩ nhiều, cháu mới 17 tuổi thôi, vẫn còn đi học.”
Thế nhưng điều ấy không làm đám đông nhụt chí mà ngược lại càng khiến bầu không khí sôi nổi thêm, mọi người nhao nhao bảo còn đi học cũng không sao, cứ xem mắt trước rồi đợi tốt nghiệp tính tiếp.
Lần này tới phiên anh hai trở thành trung tâm chú ý, nhưng anh hai lãnh đạm cực kỳ, chẳng nói chẳng rằng câu nào, chỉ tập trung chơi bóng, hết trận một cái là vội vã gom đồ chạy lấy người.
Lâm Thanh Hoà bật cười: “Cũng có người để mắt tới nó cơ à.”
Bà Khương cười ha hả: “Sao lại không có? Chỉ cần nhà nào có con gái đương tuổi cập kê mà nhìn thấy Tiểu Toàn là trăm phần trăm động tâm ngay. Nếu nhà thím mà có ấy hả chắc chắn thím sẽ xí phần để hai gia đình thân càng thêm thân.”
Lâm Thanh Hoà cười vui vẻ: “Chỉ có thím ưu ái nên mới khen nó thôi.”
Một lát sau, Chu Toàn tắm rửa sạch sẽ đi ra, cả người toát ra vẻ tươi mát pha thêm chút biếng nhác, trông thu hút không khác gì mấy tài tử điện ảnh hay xuất hiện trên TV.
Phải công nhận một điều, cả ba anh em nhà này đều được ông trời ưu ái, muốn thân hình có thân hình, muốn tướng mạo có tướng mạo, khía cạnh nào cũng đặc biệt nổi trội hơn người.
Thấy anh đi ra, Khương Canh vội vã ôm đồ đi tắm. Vì dạo gần đây phải tập trung hết công suất cho việc học nên nó mang vài bộ đồ để sẵn ở bên này cho tiện.
Mặc dù trên danh nghĩa là con nuôi nhưng cũng không thể để Tiểu Canh ăn học miễn phí bên này mãi được, cho nên cứ cách vài ba hôm Tiết Mỹ Lệ lại mua trái cây giục con mang sang.
Đúng là Chu gia không so đo chút vặt vãnh này nhưng cô không thể không để ý, dù ít dù nhiều cũng phải thể hiện chút tâm ý của nhà mình chứ.
Vì có Khương Canh và bà Khương ngồi chơi nên Chu Toàn không tiện hỏi gì. Mãi tới lúc hai bà cháu họ về rồi, Chu Toàn mới lên tiếng hỏi mẹ: “Mẹ ơi, ba đang bận cái gì à? Sao ngày nào con cũng thấy ba xách xe đi ra ngoài thế ạ?”