Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 584: Chồn cáo chúc Tết gà (1)
Vì con cái đã khôn lớn cả rồi nên Lâm Thanh Hoà không giấu diếm mà nói thẳng nói thật mọi chuyện cho con biết: “Ba con đi dạo mấy khu phố sầm uất, tìm xem có mặt tiền nào đẹp đẹp đang rao bán không, nếu gặp được chỗ thích hợp thì thu mua về tay.”
Chu Toàn thoáng bất ngờ rồi gật gù: “Cũng tốt, càng ngày giá cả nhà đất càng tăng mạnh.”
Lâm Thanh Hoà dặn: “Đừng mang ra ngoài nói nhé.”
Đương nhiên Chu Toàn thừa hiểu điều này, làm sao có thể mang ra bên ngoài bô bô khoe khoang được, nhưng nó có chút tò mò: “Mà tại sao ba mẹ lại có hứng thú đầu tư bất động sản bên này?”
Lâm Thanh Hoà nhún vai: “Khó mới có dịp sang bên này một thời gian dài, ba con thích thì cứ để ông ấy làm đi.”
Còn mục đích chính của Chu Thanh Bách là tích cóp của hồi môn cho con gái cưng thì Lâm Thanh Hoà không định nói ra. Càng là ruột thịt càng phải chú ý lời ăn tiếng nói, không phải cứ thẳng thắn bộc trực mới là tốt, có những lời biết rõ mười mươi sẽ làm tổn thương các con thì hà cớ gì lại cố tình nói ra cho sứt mẻ tình cảm gia đình?
Chu Thanh Bách muốn đảm bảo cuộc sống vật chất cho con gái, ừ, đó là việc của anh ấy. Còn riêng với cô, trước giờ cô luôn chủ trương lấy bình đẳng làm đầu. Theo quan điểm của Lâm Thanh Hoà, nếu muốn anh em chúng hoà thuận yêu thương nhau thì nhất nhất tất cả mọi khía cạnh đều phải công bằng. Tình cảm cũng vậy, tiền bạc cũng thế, không sợ chia ít mà chỉ sợ chia không đều. Đương nhiên cô biết ba thằng con nhà mình sẽ không so đo tính toán nhưng thân là cha mẹ thì buộc phải công bằng công chính, không được phép nhất bên trọng, nhất bên khinh, tạo ra mâu thuẫn gia đình.
À tất nhiên đấy là cô cứ tính trước vậy thôi, chứ giờ còn sớm mà, chưa cần thiết mang việc này ra bàn luận.
Chu Toàn nói thêm: “Giờ có tiền bạc rủng rỉnh nên ba con cũng tuỳ hứng quá nhỉ. Nhưng mà sau này làm sao quản lý hả mẹ?”
Lâm Thanh Hoà: “Trước mắt cứ mua vào đi đã, sau này có thể nhờ ông Khương đứng ra cho thuê giúp.”
Chu Toàn gật gù không nói thêm gì nữa. Mẹ tính vậy cũng phải, đất cát nhà cửa toàn là tài sản có giá trị lớn, dĩ nhiên phải nhờ người quản lý chứ làm sao để không như vậy được.
Quá giờ trưa Chu Thanh Bách mới về vì biết có Chu Toàn ở nhà lo liệu cơm nước. Hôm nay anh thành công thu mua một cái cửa hàng, như vậy hiện tại ở cái đất Thượng Hải này, Chu Thanh Bách sở hữu tổng cộng mười ba cửa hiệu và năm gian nhà chưa tính căn đại viện đang ở.
Thấy ba về, Chu Toàn liền cất tiếng hỏi: “Ba, hôm nay ba có mua được căn nào không?”
Chu Thanh Bách nhíu mày không đáp.
Chu Toàn buồn cười: “Mẹ đã nói cho con nghe rồi.”
“Ừ.” Chu Thanh Bách chỉ xác nhận một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.
Lúc này, Lâm Thanh Hoà đã đi nghỉ trưa, không phải cô không muốn đợi anh về mà nhóc con trong bụng không chịu đợi, hễ tới giờ cơm là đói nhắng cả lên cho nên cô đành phải ăn trước rồi vào phòng đánh một giấc cho khoẻ.
Chu Toàn nhanh nhẹn dọn bàn cho hai cha con. Vừa ăn cậu vừa tám chuyện phiếm: “Ba nhạy bén thật đấy, hiện tại kinh tế đang trên đà tăng trưởng, người dân giàu có hơn xưa rất nhiều, nhất định giá nhà sẽ càng lúc càng tăng cho xem.”
Chu Thanh Bách nhàn nhạt tung ra quả bom: “Những cái đó đều để lại cho em gái các con.”
Ừ anh công khai bất công vậy đấy, thì sao? Nếu lúc này có mặt Lâm Thanh Hoà ở đây thể nào cô cũng lườm cháy mắt cho xem, thế nhưng Chu Toàn lại chẳng cảm thấy gì, cậu thản nhiên gật đầu: “Vâng, ba để lại đi.”
Chúng nó đã lớn hết rồi, đâu còn cần thứ gì nữa, đương nhiên phải để dành cho em gái bé nhỏ chứ.
Ồ, thằng này thức thời ra trò đấy, Chu Thanh Bách vô cùng hài lòng và không quên căn dặn một câu: “Đừng nói ra bên ngoài.”
Chu Toàn gật gật đầu: “Vâng, con biết rồi.”
Trong phòng, Lâm Thanh Hoà ngủ mê mệt, chẳng biết trời trăng mây đất gì. Thời tiết càng ngày càng nóng, cô sắp chịu không nổi nữa rồi. Bình thường đã sợ nóng thì chớ giờ vác thêm cái bụng to đùng lại càng khó chịu gấp bội. Vốn dĩ thân nhiệt thai phụ luôn cao hơn người bình thường, giờ thêm quả thời tiết nóng như cái lò, thực sự cô sắp bùng cháy đến nơi rồi.
Vậy nên cô phải cho nước vào túi rồi đặt vào ngăn đá tủ lạnh. Trước khi đi ngủ lấy tảng đá ra, bỏ vào chậu đặt trước quạt điện. Nhờ chút khí lạnh tản ra mà cô mới có được giấc ngủ ngon đấy.
Nhưng khổ một nỗi, đang mơ màng thì cơn đói ập đến, Lâm Thanh Hoà cáu kỉnh hé mi, rõ ràng đã ăn no trước khi đi ngủ rồi mà nhỉ, đúng là kì cục!
Mặc dù đã là bà mẹ ba con nhưng kinh nghiệm chửa đẻ hoàn toàn bằng 0, Lâm Thanh Hoà cực kỳ bất ngờ trước những biến đổi của cơ thể mình: “Sao ăn lắm thế không biết nữa, haizz…”
Cô đang sợ lắm đây, ăn nhiều thế này liệu cái dạ dày có nở ra không, rồi sau này sinh em bé xong cũng ăn theo cái đà này thì thành thùng phi di động mất!!!
Trong khi cô hoang mang tột độ thì Chu Thanh Bách lại hiểu vợ vô cùng. Nghe tiếng động truyền ra từ trong phòng, biết vợ đã dậy nên lập tức mở cửa tiến vào, trên tay còn bưng một củ khoai lang và một trái bắp luộc.
Lâm Thanh Hoà lười biếng ngồi dậy ăn sạch sẽ rồi chậm rì rì bước xuống giường. Dù có đói có thèm cỡ nào thì cô cũng quyết lựa chọn thực phẩm ít béo cho những bữa phụ.
Hiện tại đã là rằm tháng tám, chỉ còn nửa tháng nữa là tiến vào tháng 9 âm lịch, và em bé trong bụng Lâm Thanh Hoà đã được bảy tháng tuổi. Càng tiến về gần những tháng cuối thai kỳ, Lâm Thanh Hoà càng ì ạch, chậm chạp, tính tình cũng nóng nảy hơn, động chút là cáu gắt quạo quọ nhưng Chu Thanh Bách tuyệt nhiên không than phiền nửa câu, trái lại càng kiên nhẫn và cẩn trọng hơn gấp bội. Bây giờ có thằng Toàn ở đây thì anh còn đi ra ngoài chứ mấy hôm nữa nó về Bắc Kinh, anh sẽ ở nhà 24/24, không rời vợ nửa bước. Nếu giả dụ có việc cấp bách bắt buộc phải đi thì anh sẽ nhờ bà Khương sang trông giúp một lát chứ không đời nào để vợ ở một mình.
Chu Thanh Bách đỡ vợ đi vệ sinh, rửa mặt mũi cho tỉnh táo.
Lâm Thanh Hoà ngó ngó sắc trời, thấy đã tắt nắng, cô liền bảo: “Chắc phải đi tản bộ một chút anh ạ, chứ cứ ăn rồi ngủ thế này em sợ mình thành cái thùng phi mất.”
Chu Thanh Bách đồng ý ngay: “Được, để anh dìu em đi.”
Hai vợ chồng chầm chậm tiến ra cồng, tình cờ bắt gặp chị Quách cũng đang đi hóng mát.
Nhìn thấy vợ chồng Lâm Thanh Hoà, chị ta chủ động tiến lại đon đả chào hỏi: “Hai vợ chồng đi chơi đấy à?”
“Vâng.” Theo phép lịch sự, Chu Thanh Bách đáp qua loa một tiếng.
Vợ anh đang bụng mang dạ chửa, phải lấy dĩ hoà vi quý làm đầu, không nên gây hiềm khích với hàng xóm láng giềng. Người ta đã chủ động chào hỏi thì anh cũng lịch sự trả lời thôi.
Chị Quách tiếp tục cười nói: “Chà, cái bụng lớn đùng rồi nhỉ. Đúng rồi, phải chịu khó đi lại nhiều thì sau này mới dễ sinh.”
Lâm Thanh Hoà cười nhẹ: “Chị Quách, để khi khác nói chuyện sau nhé, giờ chúng tôi phải tranh thủ đi ra công viên tản bộ một chút.”
Chị Quách gật đầu cười: “Ừ, hai vợ chồng đi đi kẻo tối.”
Đi cách một đoạn khá xa, Lâm Thanh Hoà mới quay sang nói thầm với chồng: “Sao em cứ có cảm giác chồn cáo chúc Tết gà thể nhỉ?!”
Không phải cô đa nghi Tào Tháo (2) mà rõ ràng trong chuyện này có mờ ám. Nhà cô đã dọn về đây được mấy tháng rồi, lúc trước thì chả khác nào nước với lửa, ấy thế mà đùng một cái lại thay đổi thái độ, niềm nở nhiệt tình như kiểu thân thiết lắm ấy?! Lạ, quá lạ!
“Mặc kệ đi em.” Chu Thanh Bách lại chẳng thèm quan tâm, chỉ cần không gây ảnh hưởng gì tới nhà anh là được, nhưng nếu mấy kẻ đó không thức thời, dám động chạm gì tới vợ con anh thì đừng có trách!
Nhìn theo bóng lưng hai vợ chồng Lâm Thanh Hoà, chị Quách đứng yên tại chỗ nhíu mày tính toán. Đứa con gái nhà chị chậm chạp quá, mãi chẳng có tiến triển gì cả. Không được, chị phải xuất kích tác động từ phía phụ huynh thôi.
Nhưng đường đột quá e rằng hỏng việc, chị Quách ngẫm nghĩ một chút rồi vòng vào trong nhà lấy mấy quả dưa chuột, sau đó đi sang Khương gia. Dù gì thì Quách gia và Khương gia đã ở cùng một khu từ lâu, ít nhiều cũng có tí tình làng nghĩa xóm, dễ nói chuyện hơn.
Nhìn thấy chị Quách sang chơi, bà Khương thoáng ngạc nhiên rồi cười hỏi: “Sao hôm nay lại có thời gian rảnh rỗi sang đây thế này?!”
Chị Quách cười cười: “Có mấy trái dưa chín cây, cháu đem sang biếu thím.”
Bà Khương cười chỉ tay ra sau vườn nhà mình: “Kìa, cháu nhìn xem, dàn dưa leo nhà thím sai trĩu trịt kia kìa. Khương gia đông người, lát cháu hái thêm về mà ăn.”
Chị Quách không vòng vo mấy chuyện ngoài lề nữa mà đi vào chủ đề chính luôn: “À mấy hôm nay có cậu thanh niên đi ra đi vào nhà họ Chu, không biết là ai thím nhỉ, nhìn mặt mũi sáng sủa đẹp trai ra trò.”
Bà Khương có sao nói vậy: “Đó là thằng hai nhà cô chú ấy.”
Chị Quách liền hỏi thêm: “Năm nay cậu ấy bao tuổi rồi hả thím?”
Bà Khương hơi nhíu mày khó hiểu, sao tự nhiên lại quan tâm sốt sắng như vậy? Rồi chợt nhớ tới biểu hiện của Quách Diệu Quân dạo gần đây, bà lập tức lờ mờ đoán ra vấn đề nhưng ngoài miệng vẫn đáp: “Mười chín.”
Chị Quách cười tươi roi rói: “Mười chín à? Vậy là bằng tuổi với Diệu Quân nhà cháu rồi.”
Bà Khương nhàn nhạt gật đầu: “Đúng vậy, nhưng Diệu Quân nhà cháu giỏi hơn, vừa giỏi việc nước đảm việc nhà, chứ anh hai của thằng Tiểu Canh vẫn còn đang học đại học.”
Chị Quách kinh hỷ cực độ: “Là sinh viên à?”
Bà Khương híp híp mắt đánh giá, rồi thủng thẳng đáp: “Tất nhiên rồi, tôi đang chuẩn bị giới thiệu đối tượng cho nó đây.”
===
(1) Chồn cáo chúc Tết gà: giả bộ thân thiện nhằm thực hiện mưu đồ xấu.
(2) Có một lần Tào Tháo đem quân đi chinh phạt nhà Thục. Quân Thục chống trả quyết liệt và cố thủ vững chắc. Cuộc chiến kéo dài, quân Tào mệt mỏi, tiến thoái lưỡng nan. Thấy tình thế khó nuốt được Thục, Tào bèn ban mật khẩu “Kê cân”. Một tướng giỏi của Tào là Dương Tu nghe lỏm được, liền truyền lệnh cho quân sĩ thu xếp hành trang, chuẩn bị rút. Thấy lạ, quân tả hữu liền hỏi:
Tại sao tướng quân lại cho quân rút sớm vậy?
Dương Tu đáp:
Quan Thừa tướng đã ban mật khẩu “Kê cân” (nghĩa là gan gà) ý muốn nói ăn không được, vứt thì tiếc. Vậy việc rút quân chỉ nay mai thôi.
Biết chuyện này, Tào Tháo khép Dương Tu vào tội tiết lộ việc quân cơ, đem ra chém đầu. Nhưng đó chỉ là cái cớ. Cái chính là Tào Tháo biết Dương Tu là tướng có tài, chuyện gì cũng đoán biết được trước nên phải tìm cách hạ sát để trừ hậu họa. Tào Tháo là con người đa mưu, nhưng vẫn rất sợ quân lính làm phản và bọn thích khách ám hại. Để đề phòng mọi bất trắc có thể xảy ra, hắn ra lệnh: Đêm ta ngủ thường mơ nơi trận mạc, tung hoành đao kiếm, đừng ai đến gần mà thiệt mạng. Một hôm, đang ngủ say, bỗng hắn trở mình, chăn rơi xuống đất. Tên lính hầu canh cửa thấy vậy bèn rón rén đến bên giường nhặt chăn lên đắp lại cho chủ tướng. Tào Tháo vùng phắt dậy rút ngay gươm đã thủ sẵn ở đầu giường chém người lính rồi lại nằm ngủ tiếp. Hành động chém giết tàn bạo của y không chỉ là lời răn đe khắc nghiệt đối với quân lính mà còn bộc lộ bản chất hay ngờ vực, hay nghi kị đến mức trở thành điển hình của một loại tính cách. Từ đó, tính cách của y đã được khái quát gọn trong năm chữ: Đa nghi như Tào Tháo.