Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 585 - Chương 585: Tìm Cách Trì Hoãn

Chương 585: Tìm cách trì hoãn Chương 585: Tìm cách trì hoãn

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 585: Tìm cách trì hoãn

Y như rằng, nụ cười trên môi chị Quách lập tức sượng cứng. Biết ngay mà, cái nhà họ Khương này chẳng có tí nào tốt đẹp hết!

Bà Khương đủng đỉnh nói tiếp: “Hiện thằng bé đang học đại học, nghe nói còn muốn học lên cao nữa. Nhà thím có một đứa cháu ngoại xa mà vẫn chần chờ chưa dám giới thiệu đây này. Nhưng thôi cứ từ từ vậy, còn lâu cậu ấy mới tốt nghiệp. Đợi sau này ra trường xong xuôi rồi tính tiếp chứ giờ mà nói ngay e rằng không chắc chắn.”

Chị Quách hấp tấp hỏi một câu: “Tại sao lại không chắc chắn?”

Bà Khương chép miệng lắc đầu: “Con gái có thì, làm sao đợi chờ mãi được. Mà kể cả có chấp nhận đợi thì cũng không khống chế được những chuyện khách quan bên ngoài, ví dụ như lỡ may cậu ấy gặp được một nữ đồng học ưu tú hơn thì phải làm sao? Bởi thế cho nên thím mới nghĩ hay là đợi tới lúc thằng bé tốt nghiệp hẳn cho chắc chắn, như vậy nó mới không có cơ hội tiếp xúc với bạn học nữ khác.”

Đúng là gừng càng già càng cay, bà Khương rất biết cách đưa đẩy câu chuyện sao cho không mất lòng đối phương mà vẫn lồng ghép được ý tứ của mình.

Hiện giờ Lâm Thanh Hoà đang bụng mang dạ chửa, nếu thẳng thừng cự tuyệt ngay nhỡ đâu Quách gia thẹn quá hoá giận làm ra việc gì tổn hại tới mẹ và bé thì chết. Vậy cho nên tạm thời cứ tìm cách trì hoãn trước đã, đợi vài tháng nữa mẹ tròn con vuông rồi tính tiếp.

Chị Quách nghe thì thấy cũng có lý đấy nhưng vẫn cố đấm ăn xôi: “Thì đôi bên cứ đính ước trước cũng được mà.”

Bà Khương nhún vai: “Chứ cô không thấy dạo gần đây có rất nhiều cặp vợ chồng ly hôn à? Cưới xin đàng hoàng rồi còn thế huống chi chỉ một lời đính ước thì lấy gì làm chắc chắn?”

Cái này bà nói thật chứ không phải hù doạ. Mấy năm gần đây ở Thưởng Hải không ít gia đình kéo nhau ra toà làm thủ tục ly dị. Con người thời nay suy nghĩ thoáng lắm, hợp thì tụ không hợp thì tan chứ không còn cái kiểu bó buộc nhau cả đời, dù có trăm ngàn đắng cay cũng cố mà nín nhịn, không dám dứt áo ra đi vì sợ mất thể diện, sợ bị dư luận bủa vây.

Nhắc tới đây, chị Quách bắt đầu chần chờ do dự: “Chắc Chu gia không phũ phàng tới mức đó chứ hả?!”

Bà Khương gật đầu: “Cái này thì cô nói đúng nhưng lỡ chẳng may có chuyện không hay xảy ra thì người chịu thiệt luôn là con gái.”

Quả nhiên, trong lòng chị Quách lộp bộp liền, không được, không thể để thanh danh con gái nhà mình bị ảnh hưởng được. Nếu cái nhà họ Chu đó dám huỷ hoại danh tiếng Diệu Quân thì chị sẽ quyết sống mái tới cùng, ít nhất cũng phải nhả căn đại viện ra bồi thường.

Tính tới tính lui nhà mình vẫn được lợi, thế nên chị ta vẫn chưa từ bỏ mưu đồ: “Cháu thì cháu thấy đính ước trước vẫn tốt hơn. Thím này, thím thấy Diệu Quân nhà cháu thế nào?”

Bà Khương bắt đầu bực mình rồi đấy, đã nói đến thế mà vẫn chưa biết khó mà lui, cái nhà họ Quách này ăn gì mà lỳ quá vậy??

Đúng lúc này, Chu Toàn đi sang xin dưa leo, nhìn thấy chị Quách đang ngồi đó, cậu lịch sự chào một tiếng thím, sau đó quay sang nói với bà Khương: “bà ơi, cháu khát nước quá cho cháu xin một trái dưa leo nhé.”

Bà Khương cười gật đầu: “Ừ, ra dàn hái đi.”

Chị Quách nở một nụ cười đúng chuẩn từ ái, dịu dàng nói: “Cần gì phải hái cho cực. Đây, thím đã hái sẵn không ít đây này, cháu cầm mà ăn đi.”

Chu Toàn chưa kịp lên tiếng thì bà Khương đã cướp lời: “Đi ra vườn hái đi, hái nhiều một chút cho thím Quách mang về luôn.”

Ý tứ chính là không thể ăn đồ của Quách gia.

Chu Toàn lập tức vâng dạ rồi cất bước đi ra hậu viện.

Lúc này, bà Khương mới nói với chị Quách: “Cháu cũng thật là, biết mẹ chồng có tính tiết kiệm mà còn mang dưa sang đây làm gì. Nếu để bà ấy biết được thể nào cũng lại bị mắng cho xem. Thôi, tí nữa cầm thêm về mà ăn.”

Chị Quách vốn đang bực bội vì bị bà Khương chặn mất cơ hội tiếp xúc với Chu Toàn, nhưng lời bà nói không sai chút nào thế nên chị đành im lặng, không phản bác nữa.

Vài phút sau, Chu Toàn hái được 4, 5 trái dưa leo. Cậu rửa sạch một trái rồi ăn ngay tại chỗ, còn bao nhiêu đưa hết cho thím Quách.

Chị Quách nhận lấy rồi cười cười: “Ai cha, cậu thanh niên cao lớn qua nha, thím còn chưa biết cháu tên là gì đâu đấy.”

Chu Toàn nuốt miếng dưa rồi lịch sự đáp: “Dạ, cháu tên Chu Toàn.”

Chị Quách cười đôn hậu: “À thì ra cháu là Chu Toàn. Thím vừa nghe bà Khương nói cháu đang học đại học hả?”

Chu Toàn gật đầu xác nhận: “Vâng.”

Chị Quách tiếp tục hỏi tới: “Thế đã có người yêu chưa?”

Chu Toàn liền đáp: “Thím cứ nói đùa, cháu còn đang đi học mà, làm sao yêu đương được. Nhanh nhất cũng phải đợi tới lúc tốt nghiệp ra trường, có công tác ổn định. Bằng không lấy tiền đâu để quen đối tượng?”

Bà Khương ngồi một bên cười tít cả mắt, suýt chút nữa vỗ đùi khen hay!

Khổ một nỗi, nếu dễ dàng từ bỏ thì đã không phải chị Quách: “Cháu cứ khiêm tốn quá? Nhà cháu đâu thiếu chút tiền này?!”

Chu Toàn cười nhẹ: “Cái này thì thím nói sai rồi, nhà cháu có điều kiện hay không có điều kiện thì đâu liên quan gì tới việc này. Quen bạn gái là việc riêng của cháu mà, làm sao bắt gia đình chịu trách nhiệm được.”

Chị Quách thầm mắng, đúng là cái thằng đầu đất, lấy vợ xem tông lấy chồng xem giống, làm sao lại không liên quan tới gia đình? Muốn quen đối tượng trước nhất phải xem xét hoàn cảnh gia đình, nếu được thì mới tiến tới còn không thì phải chạy cho nhanh chứ.

Bà Khương bây giờ mới đủng đỉnh lên tiếng: “Việc học tập là quan trọng nhất.”

Chu Toàn đồng tình ngay: “Bà nói đúng ạ, có nhiều người muốn giới thiệu bạn gái cho cháu lắm, nhưng quả thực bây giờ cháu chưa nghĩ tới việc này đâu, đợi tốt nghiệp rồi tính sau.”

Tuy hôm nay chị Quách không thành công trong việc giới thiệu con gái nhưng cũng không từ bỏ ý định. Cậu ấy muốn theo đuổi con đường học vấn thì cứ học đi. Nếu tới lúc ấy con gái chị chưa tìm được mối nào tốt thì chị sẽ suy xét tới cậu ta.

Xã giao thêm đôi, ba câu nữa, chị Quách xách dưa leo đi về nhà mình.

Ở bên này, Chu Toàn ăn hết trái dưa leo rồi lại chạy ra vườn hái thêm một trái cà chua nữa. Trời nắng nóng thế này mà được ăn rau quả tươi là sướng nhất đời luôn. Sau khi giải toả cơn khát, Chu Toàn cười hì hì: “Bà ơi, cháu về trước nhá.”

“Ừ, về đi.” Bà Khương xua tay. Việc này không cần nói với thằng bé vì chỉ mấy hôm nữa là nó về lại Bắc Kinh rồi, đợi lát nữa bà sẽ sang nói chuyện với mẹ nó.

Chu Thanh Bách dìu vợ đi dạo công viên hơn bốn mươi phút rồi lại chầm chậm đỡ cô quay trở về. Bà bầu không được phép vận động mạnh nhưng đi tản bộ lại cực kỳ tốt.

Lâm Thanh Hoà thì chẳng biết tốt ở chỗ nào, chứ cái bụng lại bắt đầu biểu tình rồi đây này. Trời ơi, rõ ràng trước khi đi bộ đã ăn một củ khoai lang với một trái bắp luộc rồi cơ mà?!

Chu Thanh Bách tinh ý bắt gặp cái nhíu mày của vợ, anh cười hỏi: “Đói rồi phải không?”

Lâm Thanh Hoà bặm môi, trừng mắt, cãi lão này, đã nói đúng lại còn nói to chi vậy, ai mướn, hả?!

Chu Thanh Bách tủm tỉm đi vào bếp múc cho vợ một chén chè đậu xanh.

Tuy đậu xanh có tính hàn nhưng bà bầu ăn một chút cũng không sao, chỉ cần đừng bỏ đá hay ướp lạnh là được.

Trên phòng khách, Lâm Thanh Hoà ngồi xuống ghế sô pha nghỉ ngơi, vừa xem TV vừa uống hết hai chén chè ngọt mát, còn Chu Thanh Bách thì tất bật dưới bếp chuẩn bị bữa cơm chiều.

Hôm nay anh làm món cá đù vàng chưng (1), canh xương sườn bí đao, cải trắng xào, khoai tây hầm thịt ăn cùng với cơm trắng.

Ăn xong, Lâm Thanh Hoà đủng đỉnh đi sang nhà bà Khương cho xuôi cơm. Vì ngay sát vách nên Chu Thanh Bách không đi theo vợ thành ra bỏ lỡ mất câu chuyện ly kỳ chiều nay.

Vừa thấy Lâm Thanh Hoà là bà Khương đem chuyện kể hết từ đầu tới cuối. Lâm Thanh Hoà yên lặng lắng nghe, trầm tư suy ngẫm. À, thì ra nguyên nhân khiến Quách gia thay đổi thái độ là vì anh hai nhà mình.

Cô đã gặp sơ Quách Diệu Quân vài lần. Vì chưa tiếp xúc nhiều nên không dám đưa ra nhận xét nhưng cô dám chắc Tiểu Toàn nhà mình và con gái Quách gia không hợp nhau.

Mà kể cả tính tình hai đứa có hợp thì cũng phải suy xét lại cho thật kỹ càng, chứ ngồi xui với cái nhà họ Quách kia e rằng khó lòng yên ổn.

Bà Khương lên tiếng khuyên nhủ: “Giờ bụng cháu lớn thế này, tốt nhất cứ ậm ờ trì hoãn cho qua chuyện, đừng vội làm gì căng quá. Chắc gì con gái nhà đó đã đợi được, có khi sắp gả tới nơi không biết chừng.”

Lâm Thanh Hoà gật gật đầu tỏ ý đã hiểu.

Trùng hợp thay, bà Khương nói chơi mà lại trúng mới ghê chứ. Sự việc ngày hôm nay chưa kịp nguội thì ngay ngày hôm sau, đã có bà mai tới gõ cửa Quách gia.

===

Cá đù vàng (Cá đỏ dạ): Larimichthys (D. S. Jordan et Starks, là loài cá thuộc họ cá lù đù (Sciaenidae). Phân bố chính là ở vùng biển Tây Bắc Thái Bình Dương (khu vực Hoàng Hải và Biển Đông), eo biển Đài Loan, tập trung nhiều nhất tại các vùng biển nông từ Quảng Đông, Phúc Kiến xuống đến Vịnh Bắc Bộ ở miền bắc Việt Nam và cả tại ven biển miền trung và miền nam Ở Việt Nam. Trên đầu con cá có hai viên đá cứng như hòn đá tảng nên còn có tên là Thạch Đầu. Bóng bơi màu trắng trong bụng cá có thể dùng làm keo dán, có tác dụng cầm máu và có thể phòng được phát ban xuất huyết.

Bình Luận (0)
Comment