Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 586 - Chương 586: Báu Vật Trong Lòng

Chương 586: Báu vật trong lòng Chương 586: Báu vật trong lòng

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 586: Báu vật trong lòng

Thường người ta hay nói, khi người đàn ông bỏ lỡ người phụ nữ mà mình yêu nhất, họ sẽ trở nên tuỳ tiện, cưới ai cùng được.

Còn phụ nữ thì khác, nếu họ không lấy được người đàn ông trong lòng thì sẽ không muốn gả cho bất cứ người nào khác, điều kiện tự nhiên khắt khe hơn, nhìn đâu cũng bắt bẻ, nhìn ai cũng chướng mắt.

Quách Diệu Quân thích Chu Toàn, phải nói là cực kỳ thích, nếu không phải Chu Toàn thì không là ai khác. Mỗi lần nhìn thấy cậu ấy là tim cô đập loạn xạ, hai má nóng rực ngượng ngùng, đôi chân cứ líu ríu lại không dám tiến lên bắt chuyện.

Hơn nữa không phải chỉ có bản thân Chu Toàn ưu tứ mà điều kiện Chu gia cũng cực kỳ xuất sắc, phải nói là không có gì để chê.

Vậy cho nên Quách Diệu Quân bài xích ra mặt cuộc hôn nhân mai mối này.

Thật tâm mà nói thì gia cảnh đàng trai không tệ, anh ta có công tác ổn định, năm nay 23 tuổi, vừa vặn hơn cô 4 tuổi, nghe nói thu nhập không thấp, tiền lương rơi phải khoảng 60 đồng mỗi tháng.

Vừa nghe thấy con số 60 đồng là mấy người trưởng bối trong Quách gia động tâm liền, đến cả chị Quách cũng cảm thấy rất hài lòng. Chỉ có mỗi Quách Diệu Quân là nằng nặc không chấp nhận.

Làm sao chị Quách không hiểu tâm tư cô con gái nhà mình, cho nên buộc lòng chị phải nhẹ giọng khuyên nhủ: “Đúng là Chu Toàn rất khá nhưng giờ nó còn đang đi học, lại không có ý định quen bạn gái ngay lúc này, nghe ý tứ thì có vẻ phải đợi tới tận sau khi tốt nghiệp cơ. Trai có độ, gái có thì. Mình làm sao đợi nó mãi được hả con? Khó lắm mới gặp được mối hôn sự như ý, chi bằng con cứ dứt khoát gả luôn đi cho rồi.”

Thấy lòng mẹ có chiều hướng dao động, Quách Diệu Quân cuống quýt hết cả lên: “Mẹ à, nhà hắn làm sao sánh được với nhà họ Chu. Chu gia mua được xe ô-tô 4 chỗ đấy!”

Chị Quách cố gắng kiên nhẫn giảng giải: “Mẹ biết điều kiện Chu gia tốt nhưng con phải suy nghĩ thực tế lên. Chúng ta làm sao biết lúc nào cậu hai nhà đó sẽ tốt nghiệp. Hơn nữa sau này cậu ấy chắc chắn sẽ làm việc và sinh sống tại Bắc Kinh. Ví dụ con nhỏ hơn người ta 2 tuổi thì đã đành. Đằng này hai đứa lại bằng tuổi nhau. Thôi con ạ, bỏ đi, có gì để lại cho em họ con cũng được.”

Quách Diệu Quân sửng sốt trợn trừng mắt: “Mẹ, con mới là con gái ruột của mẹ đấy. Sao mẹ có thể để mối tốt như vậy cho em họ mà không chịu cho con?”

Chị Quách tức điên lên: “Mày ăn nói thế mà nghe được à? Không phải mẹ sợ mày thành gái lứa lỡ thì hay sao, hả? Sau khi tốt nghiệp đại học nó còn đòi học lên nghiên cứu sinh nghiên cứu siếc gì gì đó. Nó học tới năm nào tháng nào ai mà biết được? Liệu mày có chờ nổi không?”

Quách Diệu Quân ngồi sụp xuống ăn vạ: “Con mặc kệ, dù sao thì con chỉ thích một mình Chu Toàn thôi. Người đàn ông kia cái gì cũng kém Chu Toàn, lùn hơn, xấu hơn….oà oà…con không muốn gả cho người như vậy đâu!!!”

Chị Quách quát ầm lên: “Giời ạ, con với chẳng cái, sao mày ngu thế hả? Lấy chồng chỉ cần lấy người có công ăn việc làm thu nhập ổn định, đảm bảo cho mày cơm ăn ba bữa, quần áo mới mặc quanh năm là được rồi. Mày đòi hỏi lắm thế để làm gì? Đẹp trai có ăn thay cơm được không, hả?”

Quách Diệu Quân ngoan cố cãi: “Chu Toàn không chỉ có ngoại hình mà cậu ấy là sinh viên đại học, cực kỳ giỏi giang và bản lĩnh đấy. Hơn nữa còn là con nhà giàu có. Không một ai hơn được cậu ấy đâu!!!”

Chị Quách nói không lại đành đi tìm mẹ chồng cầu cứu.

Bà Quách thừa biết suy tính trong lòng con dâu nhưng cái gì cũng phải nhìn vào thực tế trước mắt, không thể mơ mộng hão huyền được. Theo bà thấy nhà trai này khá được, họ còn hứa sẽ đưa sinh lễ TV, máy cassette, tủ lạnh, máy giặt kia kìa.

Thời thế thay đổi đương nhiên tiêu chuẩn kết hôn cũng phải nâng cấp theo và bốn món đồ này chính là tiêu chuẩn cưới vợ ở thập niên 80. Chỉ tính riêng bốn thứ này đã ngót nghét 2000 đồng, cộng thêm tiệc cưới này nọ nữa cũng phải tiêu tốn 2500 đồng.

Người ta có thành ý như thế còn đòi hỏi cái gì nữa?! Bỏ lỡ mối này chưa chắc đã tìm được nhà nào chịu chi như vậy đâu.

Đúng là bà Quách rất muốn kết thông gia với nhà họ Chu nhưng bên đó hãn còn mông lung quá, chưa có gì chắc chắn. Thôi thì bây giờ cứ cho Diệu Quân đính ước giữ chỗ đã, nếu mai này Chu gia có ý thì mình đổi sau. Dù gì con bé cũng chỉ 19, sang năm 20 mới tới tuổi đăng ký kết hôn mà.

Bởi vì tất cả trưởng bối trong nhà đều nhất trí thông qua cho nên Quách Diệu Quân chỉ còn cách phục tùng, không thể phản kháng.

Liên tiếp mấy ngày hôm sau, Quách Diệu Quân trốn trong phòng khóc lóc nức nở, cả ngày lẫn đêm đều rầu rĩ không vui. Cứ ngồi yên thế này không phải là cách, nó lấy hết can đảm chạy đi gặp Chu Toàn, định bụng bảo Chu Toàn dắt nó đi trốn, nó muốn theo đuổi tình yêu tự do chứ không muốn nghe theo hôn nhân sắp đặt. Thế nhưng ngặt một nỗi, mỗi lần đứng đối diện Chu Toàn là nó như người câm, lúng ta lúng túng không nói nên lời.

Vài ngày sau, Quách Diệu Quân làm xong công tác tư tưởng, quyết tâm lần này phải nói cho bằng được thì tiếc rằng lại chậm mất một bước, Chu Toàn đã lên tàu rời khỏi Thượng Hải.

Vì hiện giờ đã là cuối tháng tám, chỉ còn vài ngày nữa là chính thức khai giảng năm học mới cho nên Chu Toàn phải gấp rút quay trở về Bắc Kinh. Với lại qua bên này một thời gian, thấy mẹ khoẻ mạnh, ăn ngon ngủ kỹ, nên nó có thể yên tâm quay về tiếp tục học tập và quản lý công việc kinh doanh của gia đình.

Bên này, Quách Diệu Quân đứng đợi mấy ngày mà chẳng thấy bóng dáng Chu Toàn đâu, con bé liền đánh liều sang tìm Lâm Thanh Hoà hỏi thăm: “Thím ơi, sao hai ngày nay cháu không nhìn thấy Chu Toàn nhỉ?!”

Lâm Thanh Hoà biết tỏng ý tứ của cô gái này, nhưng rõ ràng đã đính hôn rồi mà còn chủ động đi tìm người con trai khác là cái kiểu gì?

Tin tức Quách Diệu Quân đính hôn đã được lan truyền khắp khu phố, không một ai không biết. Bởi vì điều kiện nhà trai tương đối tốt, lại còn đưa sinh lễ lớn cho nên Quách gia tự hào vô cùng, đi khắp nơi khoe khoang ầm cả lên.

Lâm Thanh Hoà lạnh nhạt đáp: “Nó về Bắc Kinh chuẩn bị khai giảng năm học mới rồi.”

Cái gì? Đi rồi á? Sắc mặt Diệu Quân thoắt cái trắng bệch, con bé hối hận xanh cả ruột. Lần trước nó lấy hết can đảm đứng trước mặt cậu ấy nhưng lại không thể mở lời. Lần này có đủ dũng khí để mở lời thì cậu ấy lại đi mất rồi…

Hy vọng tắt ngúm, Diệu Quân thất thểu lê bước về nhà mình.

Tuy rằng việc đính hôn của Diệu Quân đã được ấn định, nhưng Quách gia vẫn niềm nở với vợ chồng Lâm Thanh Hoà như cũ vì nhà họ Quách đâu phải chỉ có mỗi mình Diệu Quân là cháu gái, phía dưới vẫn còn khối đứa kia kìa. Nhưng trước mắt vẫn còn sớm, cứ duy trì quan hệ hoà hảo giữa hai bên là được.

Vậy nên, cục diện hiện tại tương đối hài hoà, Lâm Thanh Hoà cũng yên ổn dưỡng thai, không bị cái cảnh ra lườm vào nguýt như hồi xưa nữa.

Càng tới cuối thai kỳ, cái bụng càng lớn dữ dội, Lâm Thanh Hoà vụng về hơn hẳn, hầu như chẳng thể làm được cái gì ra hồn, đến đứng lên ngồi xuống cũng phải có người đỡ mới được. Thế nhưng cô vẫn giữ tâm thái bình ổn, ăn ngủ nghỉ điều độ như bình thường. Chỉ có Chu Thanh Bách là bắt đầu căng thẳng dần đều, đêm nào cũng giật mình dậy ba, bốn lần kiểm tra xem vợ thế nào mới yên tâm nằm xuống ngủ tiếp.

À có một điều khiến Lâm Thanh Hoà cực kỳ mệt mỏi đó chính là cơ thể rất mau đói, nửa đêm đang ngủ ngon cũng phải tỉnh giấc vì đói!

Nhưng vất vả nhất chính là Chu Thanh Bách, chỉ cần cô cựa quậy nhẹ một cái là anh bật dậy phục vụ tận tình ngay, cô thèm cái gì là anh sẽ lập tức nấu cái đó, không hề ca thán, không hề oán than nửa lời.

Quả thực Lâm Thanh Hoà bội phục vô cùng đồng thời cũng cảm thấy mình hy sinh làm sản phụ cao niên cũng đáng giá lắm chứ bộ!

Nếu không có lần này thì làm sao cô phát hiện ra anh chồng nhà mình còn có một mặt chu đáo và kiên nhẫn tới vậy.

Lâm Thanh Hoà chớp chớp mắt nhìn chồng rồi nói: “Sau này đợi con gái yêu của anh chào đời, có phải bà mẹ đẻ thuê như em sẽ bị ra rìa không?”

Chu Thanh Bách bật cười: “Cái gì mà đẻ thuê, em là vợ anh, là cục vàng lớn của anh!”

Lâm Thanh Hoà bĩu môi nũng nịu: “Ai là cục vàng của anh? Nhận vơ mà không biết xấu hổ.”

Chu Thanh Bách mỉm cười yêu chiều: “Em là cục vàng lớn, con gái là cục vàng nhỏ. Hai mẹ con là báu vật trong lòng anh!”

Trời ơi, người ta nói không sai mà, con gái chính là tình nhân kiếp trước của cha. Chắc sắp được gặp tình nhân nhỏ cho nên khéo mồm khéo miệng hẳn ra ha?!

Nghĩ vậy thôi chứ Lâm Thanh Hoà rất thích nghe mấy lời ngọt ngào, cô tủm tỉm cười rồi đưa tay xoa bụng: “Chắc trước Lễ Quốc Khánh là em vỡ chum đấy.”

Chu Thanh Bách xoa đầu vợ trấn an: “Đừng lo lắng, tới ngày đó anh sẽ lái xe đưa em đi, không sao đâu.”

“Anh nói hay quá ha, sinh con đâu phải chuyện dễ. Lái xe đi là xong à?!” Lâm Thanh Hoà bực bội gắt. Càng cận kề ngày sinh cô càng hồi hộp bất an, cửa sinh là cửa tử mà lại, người ta trẻ trung không sao chứ cô đã có tuổi, các bộ phận bắt đầu lão hoá hết cả rồi, không biết có thể bình bình an an mẹ tròn con vuông không đây?!

Bình Luận (0)
Comment