Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 587: Bám rịt
Lâm Thanh Hoà nhăn nhăn nhó nhó, nhưng kể ra chuyện này không thể giận cá chém thớt lên đầu anh xã được, đây là số mạng của cô, mà đã là số mạng thì không thể trốn tránh!
Chu Thanh Bách tưởng vợ lo lắng nên vội vã nắm lấy bàn tay nhỏ trấn an: “Em đừng sợ, có anh ở đây!”
Lâm Thanh Hoà chép miệng: “Đợi sau khi em sinh xong, anh tìm người thanh lý chiếc xe đi là vừa đấy.”
Chu Thanh Bách hết sức ngạc nhiên: “Tại sao lại bán?”
Lâm Thanh Hoà trợn mắt hỏi ngược lại: “Không bán thì anh tính mang về kiểu gì? Lần trước thằng ba mới nói với em lúc này bên ngoài đang loạn lắm đấy.”
Chu Thanh Bách dở khóc dở cười nhìn cô vợ nhỏ, mãi sau anh mới khe khẽ nói: “Vợ à, em quên mất chúng ta vận chuyển chiếc xe tải về Bắc Kinh như thế nào rồi à?”
Nhất thời, Lâm Thanh Hoà ngồi ngây ra như phỗng…hả…như nào nhỉ…à…nhớ rồi…cô xấu hổ muốn độn thổ. Ai da, hèn chi người ta nói mang thai ngốc ba năm mà!
“Khụ!!” Chu Thanh Bách cố nín cười đánh lạc hướng sang chủ đề khác: “Vợ ơi, em có muốn ăn bánh gạo đen không?”
Lâm Thanh Hoà thẹn quá hoá giận, lừ lừ mắt: “Cho em một cái!”
Vì quá xấu hổ nên cô đã chọn phướng pháp hoá đau thương thành hành động, miệng thì xin có một cái nhưng ăn thun thút ba cái mới ngừng. Sau đó chẳng nói chằng rằng, kéo gối nằm ngủ ngon lành!
Thời tiết nóng bức, cơ thể mệt nhọc nhưng Lâm Thanh Hoà vẫn cố gắng duy trì đọc sách Tiếng Anh mỗi ngày. Tiếng Anh không phải tiếng mẹ đẻ, nếu mình bỏ bẵng nó một thời gian thì nó cũng sẽ lập tức bỏ quên mình ngay.
===
Nhoáng cái đã tới tháng 9 âm lịch, tiết trời dịu mát hơn hẳn, bất cứ lúc nào cũng có thể ra ngoài thong dong tản bộ hít thở không khí dịu nhẹ của mùa thu.
Hôm nay, nhân Tiết Trung Thu, Lâm Thanh Hoà liền gọi điện về hỏi thăm mọi người. Đầu tiên là gọi về quê cho chị cả Chu trước.
Sau khi hỏi han tình hình sức khoẻ, chị cả Chu liền chép miệng thở dài: “Cái con Lục Ni nó làm mất hết thanh danh của cả nhà họ Chu chúng ta rồi.”
Vốn chị không định nói cái này với Lâm Thanh Hoà đâu nhưng vì tức cái lồng ngực quá, nhịn không được.
Lâm Thanh Hoà ngạc nhiên hỏi: “Lại có chuyện gì nữa hả chị?”
“Nghe nói nó tằng tịu với ông bác chồng, giờ ở quê đang ầm ầm hết cả lên đây này.” Chị cả Chu tức giận cực kỳ, đúng là cái đồ con gái mất nết, bại hoại gia phong!
Lâm Thanh Hoà kinh ngạc tột độ: “Cái gì? Còn có việc này nữa á? Bị bắt gian tại trận hay như nào hả chị?”
Vì chuyện này vượt quá sức tưởng tượng nên cô tò mò chút vậy thôi chứ trên thực tế Lâm Thanh Hoà không quan tâm tới Chu Lục Ni từ lâu rồi. Kể cả đích thị nó mang họ Chu thì cô cũng không còn coi nó là một thành viên của Chu gia.
Chị cả Chu lắc đầu: “Không bắt được tận tay, chỉ nghe người ta đồn thôi. Chứ không còn lâu mới xong chuyện.”
Nhưng như vậy cũng đủ mất mặt lắm rồi. Với lại suy cho cùng, mấy cái việc kiểu này ấy hả, không có lửa làm sao có khói. Nếu mình sống ngay thẳng đàng hoàng thì người ta lấy đâu ra cớ để vu oan giá hoạ? Đằng này không những nó bị chửi mà cả Chu gia cũng bị xiên xỏ, bóng gió. Thật là, càng nghĩ càng tức chết mà!
Lâm Thanh Hoà hỏi tiếp: “Thái độ anh chị hai thế nào hả chị?”
Chị cả Chu kể: “Chú hai tức điên, còn thím ấy thì sang hẳn nhà thông gia lôi Lục Ni ra đánh cho một trận.”
Lâm Thanh Hoà phì cười, nói một câu trúng đích: “Cái này là sợ liên luỵ tới hôn sự của Hạ Hạ chứ gì?!”
Y như rằng, chị cả Chu gật đầu ngay: “Đúng đúng, thím nói đúng đấy. Vốn dĩ đàng gái đã không quá vừa lòng với bên này. Cũng may năm nay chú thím ấy cất được căn nhà, với lại mai này có cưới nhau thì Hạ Hạ cũng không chuyển về quê cho nên con bé đó mới đồng ý gả. Nhưng chuyện vẫn chưa đâu vào đâu cho nên thím hai giữ gìn thanh danh ghê lắm. Ai mà biết đùng một cái Lục Ni lại nháo ra chuyện tày đình này, ụp cả cái danh bại hoại lên đầu cha mẹ, anh chị em.”
May phước là đã phân gia ra riêng rồi đấy, chứ nếu giờ mà vẫn còn ở chung dưới một mái nhà thì có mà tất cả Chu gia đều phải ôm mặt mo, cúi đầu để sống.
Lâm Thanh Hoà xì một tiếng: “Đã bảo từ trước là phải quản con nhỏ đó thật nghiêm chứ không sớm muộn gì cũng xảy ra chuyện lớn cho xem. Giờ thì đẹp mặt chưa?! À mà nhà trai bên đó người ta nói sao hả chị?”
Chị cả Chu ngao ngán: “Cãi nhau ầm ĩ hết cả lên, rồi đùng đùng phân gia. Bây giờ nghe chừng cũng êm êm rồi.”
Lâm Thanh Hoà chán chả muốn bàn thêm về chuyện này nữa, cô bèn chuyển qua hỏi thăm sự nghiệp chăn nuôi của chị cả.
Nhắc tới công việc của mình, chị cả Chu lập tức hào hứng hơn hẳn: “Tốt lắm em ạ nhưng mấy con vịt toàn thích ra bên ngoài đẻ trứng thôi, không chú ý là lượm hụt ngay.”
Kế đến, chị cả Chu thông báo tình hình nhà chú thím ba, không quên cập nhật tin tức nhà cậu ba Lâm cho thím tư nghe. Sau đám tang bà Lâm, ông Lâm và hai thằng con lớn kéo nhau lên huyện thành làm loạn một trận nhưng cũng chẳng có tác dụng gì nên lại tiu nghỉu tha lôi nhau về quê.
Lâm Thanh Hoà chỉ ậm ừ cho qua chuyện. Cậu ba Lâm đã ra ngoài làm ăn, dạn dày sương gió rồi, không lẽ tí chuyện cỏn con này còn không xử lý được. Với lại cũng phải một lần cho cậu ấy nhìn rõ nhân cách cũng như đạo đức của ông bố đẻ và hai thằng anh ruột, để sau này khỏi bênh chằm chặp đi.
Sống có tình có nghĩa là đúng nhưng không nên lãng phí thời gian cũng như tình cảm vào những điều không đáng. Cuộc sống hữu hạn lắm, hãy đặt sự quan tâm vào những người thực sự xứng đáng.
Nói chuyện với chị cả xong, Lâm Thanh Hoà lại nối máy lên tiệm tạp hoá trên Bắc Kinh, nhờ ông chủ đi gọi Chu Hiểu Mai giúp. Ngừng máy độ mươi phút mới gọi lại, vừa hay người bắt máy là Chu Hiểu Mai.
Chưa gì Chu Hiểu Mai đã nói liên thanh: “Chị tư, em biết thể nào hôm nay chị cũng gọi điện thoại về mà lại.”
Lâm Thanh Hoà bật cười hỏi thăm: “Cha mẹ với chú Vương vẫn khoẻ chứ hả?”
Chu Hiểu Mai đáp: “Vâng, mọi người vẫn khoẻ cả, chị đừng lo. Tính toán thời gian thì cũng sắp tới ngày sinh rồi chị nhỉ?”
Đúng lúc này, Lâm Thanh Hoà thoáng thấy bóng dáng Chu Thanh Bách. Chắc hôm nay cô đi lâu quá nên ông xã ra kiểm tra đây mà. Lâm Thanh Hoà nháy mắt ra hiệu với chồng rồi tiếp tục trò chuyện với Chu Hiểu Mai: “Ừ, chắc tầm Quốc Khánh là vỡ chum đấy.”
Chu Hiểu Mai liền đề đạt: “Vậy là sắp rồi, để em sắp xếp công việc rồi sang bên đó với chị.”
Lâm Thanh Hoà biết cô em chồng lo lắng cho mình nhưng phải ngăn lại: “Không cần đâu, cô cứ lo chu toàn mọi việc ở Bắc Kinh là chị yên tâm rồi. Ở đây đã có anh tư cô rồi mà.”
Chu Hiểu Mai nhíu mày: “Một mình anh tư làm sao lo xuể. Không được, em nhất định phải đi, chứ cứ ngồi nhà sốt ruột lắm. Chuyện này em đã bàn với cha mẹ và Đại Lâm rồi. Tất cả mọi người đều tán đồng hết ấy.”
Lâm Thanh Hoà có chút dở khóc dở cười: “Thế em sang đây thì công việc ở tiệm bánh bao tính sao? Để một mình dượng út làm sao xoay trở nổi?”
Chu Hiểu Mai lại chẳng bận tâm cái này: “Cùng lắm thì đóng cửa vài hôm có sao đâu. Ôi, kiểu gì cũng sắp xếp được ấy mà, chị đừng lo. Trong tháng này em sẽ đi Thượng Hải chăm chị nằm ổ, chứ anh tư là đàn ông đàn ang tay chân lóng ngóng, cả em lẫn cha mẹ đều chẳng yên tâm chút nào.”
Lâm Thanh Hoà thoáng suy tư rồi ướm lời: “Hay là kêu Tứ Ni sang bên này được không?”
Kỳ thực cô cảm thấy Chu Thanh Bách có thể cân được hết nhưng bên nhà đã quan tâm đến như vậy, nếu cứ khăng khăng từ chối thì cũng không đành. Mà Chu Hiểu Mai còn vướng công việc làm ăn rồi cả bốn đứa trẻ cần phải chăm nom nữa, thôi thì chọn Tứ Ni đi, con bé không vướng bận gì cả.
Chu Hiểu Mai gật gù: “Em có thể an bài được mọi chuyện trong nhà mà nhưng nếu chị muốn Tứ Ni đi thì để tối nay về em sẽ nói với con bé một tiếng. Thực ra đợt trước chị cả đã gọi điện thoại cho Nhị Ni bảo Tứ Ni sang Thượng Hải chăm chị, chính bản thân Tứ Ni cũng nói sẽ đi nhưng tại em thấy thương cho cái cậu Quốc Đống nên mới nghĩ để con bé ở lại, em đi.”
Lâm Thanh Hoà bật cười: “Quốc Đống làm sao mà đáng thương? Không lẽ mới xa nhau ít bữa đã không chịu nổi à?”
Chu Hiểu Mai cười hi hí: “Ê, vậy là chị tư không biết rồi, dạo này Quốc Đống bám rịt lấy Tứ Ni nhà mình, cứ cách ngày lại kiếm lý do chạy sang bên này tìm gặp Tứ Ni.”
Lâm Thanh Hoà thích thú cười: “Thật hả? Nó để ý Tứ Ni hả?”
“Tứ Ni hoạt bát, nhanh nhẹn, tề gia nội trợ là số một, nhà họ Chu chúng ta lại có gia cảnh trong sạch, có lý nào cậu ấy không để ý. Trái lại còn phải khen một câu cậu thanh niên đó tinh mắt biết chọn đấy.” Nói tới đây, Chu Hiểu Mai bỗng nhiên chần chờ: “Chỉ là em thấy Tứ Ni cứ thờ ơ sao ấy?!”
Lâm Thanh Hoà kinh ngạc: “Thường xuyên qua lại như vậy mà Tứ Ni vẫn thờ ơ á?!”
Chu Hiểu Mai buồn cười: “Đại khái là Tứ Ni không tin Quốc Đống nghiêm túc. Hồi trước con bé đồng ý qua lại nhằm múc đích để Quốc Đống nhìn rõ hai bên không hợp rồi tự động rút lui. Nhưng nào ngờ cái anh chàng Quốc Đống kia đã hoàn toàn chết mê chết mệt.”
Lâm Thanh Hoà ngỡ ngàng vô cùng, vốn ban đầu lo lắng Tứ Ni sẽ phải lòng Quốc Đống, nào ngờ thực tế ngược lại, chính Ông Quốc Đống đổ đứ đừ Tứ Ni nhà mình.