Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 588: Vừa lòng
Nói hết chuyện chính đến chuyện phụ, mãi hai chị em mới chịu ngắt điện thoại. Trên đường về nhà, Lâm Thanh Hoà liền kể cho Thanh Bách nghe về việc Chu Tứ Ni muốn qua bên này.
Chu Thanh Bách gật đầu nói ngay: “Vậy cũng được.”
Tuy một mình anh là đủ rồi nhưng có thêm người thì vợ con anh sẽ càng được chăm sóc chu toàn hơn.
Lâm Thanh Hoà cười nói tiếp: “Vốn em cứ tưởng chuyện của Tứ Ni và Quốc Đống sẽ không thành chứ.”
Nói một câu công tâm thì hai đứa nó chênh lệch quá nhiều, không chỉ có vậy mà chính bản thân Ông Quốc Đống còn là người kén cá chọn canh nữa chứ. Dù đã gặp gỡ và tiếp xúc với biết bao cô gái Kinh kỳ, vậy mà cậu ấy vẫn chẳng lựa được ai. Có lẽ phải cái kiểu vừa có nhan sắc vừa có tri thức hoạ may mới lọt được vào mắt xanh Quốc Đống.
Ấy thế mà không hiểu vì sao cuối cùng lại ưng bụng Tứ Ni nhà mình mới tài chứ.
Tứ Ni không thuộc diện xinh đẹp mĩ miều. Nói về đẹp thì phải kể tới Hứa Thắng Mỹ, còn Chu Tứ Ni chỉ có thể xếp vào diện hài hoà, ưa nhìn mà thôi. Đã thế lại còn là gái quê không có học thức, vì vậy ngay từ đầu Lâm Thanh Hoà nhất quyết không đồng ý giới thiệu hai đứa với nhau.
Chẳng qua chị Ông nhiệt tình và có thành ý quá nên cô mới miễn cưỡng tạo một buổi tụ họp tình cờ. Không ngờ tảng băng dày Ông Quốc Đống lại sụp đổ trước Chu Tứ Ni.
Ngược lại, Chu Thanh Bách chẳng thấy có gì đáng bất ngờ. Theo nhận định của anh, Tứ Ni là đứa cực kỳ thích hợp để lấy làm vợ, cưới vợ không chọn vợ hiền thì còn định tìm cái dạng gì nữa?
Lâm Thanh Hoà cười nói: “Nhưng mà khổ nỗi hình như Tứ Ni chưa chuẩn bị xong tư tưởng thì phải.”
Chu Thanh Bách nhún vai thản nhiên đáp: “Đợi nó sang đây rồi làm công tác tư tưởng cho nó.”
Trong mắt anh, Ông Quốc Đống là một chàng thanh niên tốt, có đủ khả năng và bản lĩnh che chở cho vợ con. Đằng nào Tứ Ni cũng phải gả chồng, vậy thì gả cho Quốc Đống đi, cần gì phải suy xét nhiều cho mệt.
Vì hôm nay là Tết Trung Thu cho nên Lâm Thanh Hoà mời Khương gia sang nhà mình cùng ngắm trăng, ăn bánh.
Hiện giờ bánh trung thu đã phong phú và đặc sắc hơn rất nhiều. Người thợ làm bánh khéo léo tạo ra rất nhiều loại nhân cho khách hàng có thêm sự lựa chọn ví thử nhân đường, nhân mè hoặc nhân ngũ vị (1), mà được cái loại này cũng rất ngon miệng.
Tiết Mỹ Lệ cắn miếng bánh, sau đó uống hớp trà hoa cúc cho thanh giọng rồi nói: “Nhìn bụng thì thấy có vẻ sắp tới ngày lâm bồn rồi chị nhỉ? Tới lúc ấy nhiều việc lắm đó, chưa chắc một mình anh ấy đã cáng đáng nổi đâu, nhất định phải có người phụ một tay mới được. Hôm nào chị sinh thì báo cho mẹ em một tiếng, em sẽ lại đây phụ anh chị.”
Lâm Thanh Hoà mỉm cười: “Cảm ơn tâm ý của em nhưng chị đã gọi đứa cháu gái rồi, chắc chỉ mấy hôm nữa là nó tới thôi. Em cứ ở nhà chăm lo cho hai anh em Tiểu Canh, Tiểu Vũ đi.”
“À, vậy ạ? Vâng, như vậy thì còn được.” Tiết Mỹ Lệ gật gù, thì đúng rồi chăm bà đẻ ít nhất phải có 2 người, chứ 1 người không thể nào xoay sở nổi đâu!
Chu Thanh Bách im im không nói gì nhưng anh thực sự không hiểu, tại sao mọi người lại mất niềm tin vào anh thế nhỉ? Anh thừa sức chăm lo được cho cả vợ lẫn con gái cưng mà!
Mấy người này thật là kỳ cục, Chu Thanh Bách không hóng chuyện chỗ chị em phụ nữ nữa mà quay sang hỏi thăm tình hình công tác của phó sở trưởng Khương.
Được hỏi đến, anh Khương phấn khởi khoe: “Có thể trong năm nay tôi sẽ được thăng chức anh ạ.”
Chu Thanh Bách gật gù: “Khu này được anh quản lý đâu vào đấy. Người có năng lực tất sẽ được cất nhắc, lên chức chỉ là chuyện sớm hay muộn thôi.”
Năng lực của mình được người khác công nhận, làm sao anh Khương không mừng rỡ cho được. Anh cười khà khà rồi hỏi thăm Chu Khải. Chu Thanh Bách cũng kể sơ qua một ít.
Ngẫm nghĩ thế nào, anh Khương liền lên tiếng: “Sau này tôi muốn đưa Tiểu Canh vào quân đội học hỏi kinh nghiệm.”
Chu Thanh Bách gật đầu: “Đợi tới khi ấy tôi sẽ hỏi thằng cả cho.”
Phó sở trưởng Khương cười vui mừng, anh biết Chu Khải là người tài, vừa tốt nghiệp trường quân đội đã được nhậm chức thiếu uý. Chỉ cần trong thời gian này tích đủ công trạng, sợ gì mai sau không tìm được cơ hội tiến xa. Mà điều quan trọng là tuổi đời của cậu ấy còn quá trẻ, năm nay mới có 21, nếu nói tiền đồ vô hạn cũng không quá tí nào.
Mọi người ngồi chơi nói chuyện phiếm tới tầm hơn 9 giờ, vợ chồng anh Khương liền xin phép đưa hai con về. Một lát sau, ông bà Khương cũng đứng dậy chào tạm biệt, trước khi dời bước còn dặn dò một câu: “Thời gian không còn sớm, bà bầu mau đi nghỉ đi.”
Lâm Thanh Hoà vâng dạ rồi gọi chồng: “Thanh Bách à, anh đưa chú thím về này.”
Ông Khương lập tức xua tay: “Không cần, có vài bước chân thôi mà, đi ra khoá cổng lại là được. Thôi đi nghỉ đi, ông bà về đây.”
Chu Thanh Bách tiễn hai ông bà ra cổng, sau đó khoá chặt cửa nẻo rồi quay vào múc nước nóng cho vợ ngâm chân.
Ngồi chơi cả buổi trời, Lâm Thanh Hoà có chút mệt mỏi, cô ngồi tựa vào ghế uể oải nói: “Chắc đợi tầm mươi ngày nữa, khoảng qua 25 anh gọi một cú điện thoại bảo Tứ Ni sắp xếp sang bên này là vừa rồi đấy.”
“Được rồi, cứ để đó anh sắp xếp cho.” Chu Thanh Bách vừa nói vừa nhẹ nhàng lau khô chân cho vợ rồi đỡ cô lên giường ngủ.
Hôm nay, Lâm Thanh Hoà thực sự rất mệt, cho nên vừa nằm xuống không bao lâu đã thiếp đi ngay. Đêm mùa thu không quá nóng nhưng vẫn phải có quạt thì mới ngủ ngon được, tất nhiên Lâm Thanh Hoà có đắp một chiếc chăn mỏng để đảm bảo không bị cảm lạnh.
Trong khi ấy, Chu Thanh Bách nhanh nhẹn tắm sơ một cái, giặt ù hai bộ quần áo của hai vợ chồng rồi mới rón rén leo lên giường ôm vợ chìm vào giấc ngủ.
===
Chớp mắt đã tới cuối tháng, hôm nay là ngày Tứ Ni đi tàu sang Thượng Hải. Trước đó mấy hôm, Chu Toàn đã đi mua vé và gọi điện thông báo giờ giấc cho ba, vậy nên nửa tiếng trước khi đoàn tàu dừng bánh, Chu Thanh Bách đã đứng đợi trước cổng nhà ga.
Độ mấy phút sau, anh nhìn thấy Chu Tứ Ni bước ra và bất ngờ thay, lẽo đẽo sau lưng con bé là anh chàng Ông Quốc Đống cao lớn.
Nhìn thấy Chu Thanh Bách từ xa, Ông Quốc Đống đã niềm nở chào rõ to: “Chú!”
Chu Tứ Ni nhoẻn miệng cười: “Chú đợi lâu chưa ạ?”
“Không lâu, đi thôi.” Chu Thanh Bách lời ít ý nhiều, kêu hai đứa nó lên xe rồi chở thẳng về nhà mình.
Tới nơi, vừa bước vào trong sân đã thấy bà bầu ngồi nghỉ ngơi trên tràng kỷ, Ông Quốc Đống hô to: “Dì Lâm! Khí sắc của dì tốt quá, thế này mấy hôm nữa về báo cáo lại nhất định mẹ cháu sẽ mừng lắm đây.”
Mẹ cậu suốt ngày nhắc dì Lâm, hôm bữa vừa nghe tin Chu Tứ Ni chuẩn bị sang bên này là một mực kêu cậu cùng đi.
Lâm Thanh Hoà bật cười vui vẻ: “Chị Ông cử cháu sang thăm dì hả?”
Ông Quốc Đống gật đầu ngay: “Vâng, mẹ cháu nhớ dì lắm đấy, cứ lo lắng không biết dì ở bên này thế nào.”
Lâm Thanh Hoà cười tít mắt: “Ôi dào, có gì phải lo lắng chứ, dì rất khoẻ. À mà cháu được nghỉ làm à, sao lại có thời gian đi chơi thế này?”
Ông Quốc Đống thành thật khai báo: “Cháu gộp ngày phép của tháng này và tháng sau ạ.”
Lâm Thanh Hoà cười trêu chọc: “Bởi vì biết Tứ Ni sẽ sang đây cho nên có người ứng trước ngày nghỉ à?!”
Ông Quốc Đống cười tủm tỉm, cố tình liếc Tứ Ni một cái. Chu Tứ Ni thoáng ngượng ngùng, không thèm nhìn anh mà vội hỏi thăm Lâm Thanh Hoà: “Thím tư, hiện tại thím cảm thấy trong người thế nào?”
Lâm Thanh Hoà phất tay: “Ai dà, không có gì đáng ngại. Có lẽ đứa nhỏ này chưa muốn chui ra sớm.”
Mấy ngày nay cũng bắt đầu có chút động tĩnh nhỏ nhưng dấu hiệu chưa rõ ràng lắm. Hơn nữa cô vẫn đi khám thai định kỳ theo lịch của bác sĩ. Mà cũng may sau lần đó cô không gặp Trần Sơn thêm lần nào nữa, chứ không lại mất công lo nghĩ vu vơ, mệt đầu!
Lâm Thanh Hòa dẫn hai đứa cháu vào nhà rồi chỉ tay về phía hai căn phòng còn trống: “Vừa hay trong nhà có dư hai phòng ngủ, mỗi đứa ở một phòng đi. Tranh thủ mấy ngày này đi chơi cho biết Thượng Hải. Chứ mấy hôm nữa Quốc Đống về rồi còn Tứ Ni thì phải phụ thím sợ rằng không có thời gian đi thăm thú đó đây đâu.”
Chu Tứ Ni đang định nói không cần thì Ông Quốc Đống đã lanh lẹ nhận lời: “Được ạ.”
Chu Tứ Ni thoáng nhíu mày nhưng không nói gì nữa.
Kế đến, Lâm Thanh Hoà giục hai đứa nó đi tắm rửa cho mát mẻ, sau đó ăn trưa rồi về phòng nghỉ ngơi một lát cho khoẻ, có gì chiều dậy nói tiếp.
Đợi tụi nhỏ đi rồi, Lâm Thanh Hoà mới ghé sát vào tai chồng thì thầm: “Nhìn hai đứa nó xứng đôi anh nhỉ.”
Chu Thanh Bách gật gù: “Đích thân hộ tống Tứ Ni lại đây, xem ra cậu ấy là thực tâm.”
Vốn anh cứ nghĩ Chu Toàn sẽ đưa Tứ Ni đi cơ, ai dè lúc ra ga lại nhìn thấy Ông Quốc Đống, chính bản thân anh cũng rất kinh ngạc đấy. Tuy nhiên nhờ vậy mà anh càng vừa lòng về cậu thanh niên này.
===
(1) Nhân ngũ vị bao gồm 5 loại hạt: đậu phộng, hạt mè, óc chó, hạnh nhân và hạt dưa. Người ta chọn con số 5 tượng trưng cho sự hoà hợp và hoàn hảo.