Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 589: Tứ Ni tự ti
Còn riêng về phía Lâm Thanh Hoà thì không cần phải nói nhiều vì cô đã nhìn ra anh chàng Ông Quốc Đống thực sự nghiêm túc trong cuộc tình này.
Đợi Quốc Đống và Tứ Ni ngủ trưa dậy, mọi người mới bắt đầu làm cơm chiều.
Nói mọi người thì hơi lố vì chỉ có Chu Thanh Bách và Ông Quốc Đống vào bếp thôi chứ Chu Tứ Ni và Lâm Thanh Hoà thì thảnh thơi ngồi trong phòng khách nói chuyện phiếm.
Lâm Thanh Hoà không nóng nảy dò hỏi vấn đề tình cảm ngay, cô định đợi sau khi Quốc Đống quay về Bắc Kinh mới đánh tiếng để tránh cho Tứ Ni xấu hổ.
Nhưng Chu Tứ Ni thì có rất nhiều thứ tò mò: “Thím tư, xe hơi lúc nãy chú tư đi đón chúng cháu là của nhà chú thím ạ?”
Lâm Thanh Hoà gật đầu xác nhận: “Ừ, chú tư cháu cứ thích làm quá vấn đề lên, từ đây tới bệnh viên bao xa chứ mà cứ sợ bóng sợ gió. Nhưng thím cũng mặc kệ, thích mua thì mua đi.”
Chu Tứ Ni cười cười: “Vì chú tư thương thím mà”, sau đó nó ra dấu bảo thím tư đặt chân lên đùi mình: “Thím, để chân lên đây cháu xoa bóp cho, mấy tháng cuối thai kỳ bà bầu nào cũng bị phù nề chân, thím có thấy khó chịu lắm không?”
Nó nói rất tự nhiên vì đã từng bóp chân cho chị cả và chị hai, giờ bóp chân cho thím tư cũng đâu có gì đâu.
Lâm Thanh Hoà cười từ chối: “Thôi được rồi, thím sợ lát nữa Quốc Đống nhìn thấy sẽ xót lắm đấy.”
Chu Tứ Ni lắc đầu: “Anh ấy làm sao hiểu mấy cái này chứ.”
Lâm Thanh Hoà cười cười: “Thím không sao mà, nếu thấy không thoải mái thím sẽ bảo chú tư cháu xoa bóp giúp. À thế còn chỗ lớp bổ tức thì sao, cháu nộp đơn xin nghỉ dài hạn à?”
Chu Tứ Ni lại chẳng thèm để ý tới cái đó: “Cháu có mang sách vở lại đây tự học, nếu có chỗ nào không hiểu cháu sẽ hỏi thím.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu.
Bỗng nhiên Chu Tứ Ni đứng bật dậy hỏi: “Quanh đây có buồng điện thoại công cộng nào không hả thím? Cháu phải gọi về báo tin cho mọi người yên tâm, nãy mới tới vui quá nên cháu quên xừ mất.”
Lâm Thanh Hoà vội kéo tay nó lại: “Không cần đi nữa, lúc nãy hai đứa ngủ chú tư đã gọi rồi.”
Nghe vậy, Chu Tứ Ni mới yên tâm, nó ngồi xuống nói tiếp: “Ông bà nội với cả ông Vương đều lo lắng cho thím lắm. Hôm qua bà nội còn mổ một con gà kêu cháu cầm theo. Nhưng bị ông nội mắng cho một trận, ông bảo cầm đi rồi hỏng có phải lãng phí không, vả lại bên này người ta bán đầy, làm sao phải tha lôi cho cực ra.”
Lâm Thanh Hoà thực sự cảm động: “Bà nội chu đáo quá.”
Tuy bình thường bà rất thích lải nhải nhưng cô biết mẹ chồng thực lòng quan tâm tới mình.
Nhắc mới nhớ, Chu Tứ Ni vội chạy vào phòng cầm ra 200 đồng đưa cho Lâm Thanh Hoà: “Trước khi đi bà đưa cho cháu 200 đồng bảo mang sang cho thím.”
Lâm Thanh Hoà bật cười: “Trời đất, chú thím nào có thiếu tiền.”
Chu Tứ Ni liền thuật lại lời bà nội: “Bà bảo đường đường là mẹ chồng mà lại không đỡ đần được thím cái gì, bà thấy rất ngại cho nên gửi chút tiền để thím thêm vào mua đồ ngon bồi bổ.”
Lâm Thanh Hoà gật gật đầu, giơ tay nhận lấy xấp tiền.
Chú Vương cho cô 1000, mẹ chồng cho 200. Cô liệt kê ra đây không phải so sánh bên ít bên nhiều mà cô muốn ghi nhớ tấm lòng của các ông bà. Huống hồ điều kiện kinh tế của cha mẹ chồng làm sao sánh được với chú Vương. Mẹ chồng cô có thể bỏ ra 200 đồng đã là hào phóng lắm rồi đấy!
Lâm Thanh Hoà hỏi thêm: “Ở nhà không xảy ra chuyện gì chứ hả?”
Chu Tứ Ni gật đầu: “Dạ thím, không có chuyện gì hết, tất cả đều ổn cả.”
Lâm Thanh Hoà lại hỏi tiếp: “À thế cặp song sinh nhà Nhị Ni với Bé Mập nhà Tam Ni thế nào rồi?”
Nhắc tới mấy đứa nó là Chu Tứ Ni lắc đầu bật cười: “Ồn ào suốt cả ngày thím ạ, ngủ thì không sao chứ dậy một cái là nghịch ngợm phá đồ phá đạc ra trò.”
Bé Mập sắp 1 tuổi còn cặp song sinh gần được 11 tháng. Đi thì chưa vững nhưng bò thì nhanh thôi rồi, chỉ cần thả xuống một cái là chúng bò tán loạn, không mắt nào trông nổi.
Theo lời kể của Tứ Ni, Lâm Thanh Hoà cũng có thể dễ dàng tưởng tượng ra cảnh đó. Sinh cũng lúc hai đứa nhỏ đúng là thích thật nhưng vất vả và trách nhiệm cũng tăng gấp đôi.
Vả lại xã hội càng phát triển thì nhu cầu của bọn nhỏ càng tăng cao, chế độ dinh dưỡng, giáo dục, y tế…trăm thứ chứ không phải đơn giản như hồi cô nuôi 3 thằng nhóc nhà mình đâu. Mà so sánh như thế thì khập khiễng quá, mấy đứa này sinh vào thập niên 80 còn mấy đứa Đại Oa ra đời vào thập niên 60, cách một thế hệ là cách xa một trời một vực rồi…
Lúc sau, bàn cơm tối được dọn lên tươm tất. Tuy nhiên Chu Thanh Bách rất không hài lòng với Ông Quốc Đống về lĩnh vực này, thanh niên gì đâu mà lóng nga lóng ngóng, đến phụ bếp cũng không xong.
Có lẽ anh đã quên mất rằng trước đây mình cũng chẳng biết làm gì ngoài món sủi cảo. Phải tới tận sau này lên Bắc Kinh, không biết được ai độ mà bỗng nhiên trù nghệ tăng vùn vụt, muốn ăn món nào chỉ cần liếc sơ qua công thức là làm được ngay, chẳng cần phải đi học ở đâu.
Trên bàn cơm, Chu Thanh Bách đặt một miếng cá trắng phau đã được gỡ xương cẩn thận vào chén vợ rồi ngẩng lên hỏi Quốc Đống: “Chú nghe bảo cháu đã dọn ra ngoài ở riêng hả?”
“Dạ vâng đúng rồi chú.” Ông Quốc Đống gật đầu xác nhận.
“Sau khi kết hôn đơn vị cháu có phân nhà ở cho nhân viên không?” Mắt thấy khả năng cao hai đứa nó sẽ nên duyên nên Chu Thanh Bách mới lấy cương vị trưởng bối nhà gái hỏi kỹ càng những vấn đề này.
Ông Quốc Đống thành thật có sao nói vậy: “Dạ có phân, nhưng cháu định tự mua nhà. Phí chuyển công tác và tiền lương hàng tháng của cháu cộng lại đủ mua một căn chú ạ.”
Vì hiện tại vẫn là đàn ông độc thân cho nên Ông Quốc Đống chưa đạt tiêu chuẩn được phân nhà nhưng kể cả mai này có lấy vợ thì cậu cũng không thích ở nhà do đơn vị cấp. Vì những căn đó tốt thì ít mà tệ thì nhiều cho nên cậu dự định tự mua một căn để vợ chồng ở cho thoải mái.
Chu Thanh Bách gật gật đầu tỏ ý hài lòng, không định hỏi thêm mấy câu đại loại như khi nào kết hôn, khi nào về ra mắt cha mẹ vợ….
Nhưng Ông Quốc Đống một lòng mong mỏi được hỏi để còn lấy cớ trả lời, ai dè chú lại không nói nữa mới chán chứ!
Ở lại Thượng Hải tổng cộng ba ngày, hôm nay Ông Quốc Đống phải ngồi tàu quay về Bắc Kinh vì đã hết ngày phép.
Chu Thanh Bách đưa Quốc Đống ra ga tàu nên lúc này trong nhà chỉ còn lại Lâm Thanh Hoà và Chu Tứ Ni.
Nhân cơ hội không có ai, Lâm Thanh Hoà liền nhắc tới vấn đề tình cảm.
Chu Tứ Ni ngượng ngùng đáp: “Thật ra thím đoán đúng rồi đấy, cháu cảm thấy cháu và anh ấy không hợp nhau. Anh ấy có học thức, văn hoá cao, còn trình độ cháu thì quá thấp. Với lại cháu là cô gái thôn quê còn anh ấy là đại thiếu gia thành phố. Chỉ cần đứng cùng một chỗ đã thấy chênh lệch không nhỏ rồi.”
Lâm Thanh Hoà cười: “Nhưng vị đại thiếu gia đó hình như đem lòng yêu thương cô thôn nữ rồi thì phải? Chứ nếu không thương thì làm gì có ai bỏ công bỏ sức hộ tống cháu sang tận đây rồi mới yên tâm quay về đi làm?!”
Chu Tứ Ni thở dài: “Cháu biết tình cảm của anh ấy nhưng cháu vẫn cảm thấy cần phải có thời gian tìm hiểu nhau thêm, vả lại còn chưa về quê thăm nhà cháu nữa mà, biết đâu nhìn thấy rồi anh ấy lại không thích thì sao?”
Nếu nói không có cảm giác gì với Ông Quốc Đống là nói dối. Một chàng trai chín chắn, ổn trọng như vậy làm gì có người con gái nào không rung động chứ? Kỳ thực Tứ Ni khá có thiện cảm với anh, nhưng tất cả chỉ dừng lại ở mức thiện cảm mà thôi.
Còn nói tới chuyện xa hơn thì Chu Tứ Ni không dám vì nó sợ rằng mai này anh sẽ là người hối hận. Biết đâu sau khi kết hôn anh sẽ phát hiện ra nó không hoàn hảo như trong tưởng tượng thì sao?
Nói tóm lại chính là Chu Tứ Ni tự ti. Vì tự ti cho nên mới thu mình vào vỏ ốc, cẩn thận bao bọc lấy trái tim mong manh, lo sợ một ngày bất cẩn sẽ khiến nó bị tổn thương.
Về điều này Lâm Thanh Hoà rất hiểu cho nên cô nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Cháu đừng suy nghĩ nhiều quá, cũng đừng lo nghĩ xa xôi. Cháu nhìn xem, chẳng phải Nhị Ni và Vương Nguyên cũng chênh lệch rất lớn còn gì? Thậm chí mẹ chồng của Nhị Ni còn bài xích con bé nhưng hiện tại thì sao, Nhị Ni đang rất hạnh phúc bên chồng và hai thiên thần nhỏ đấy thôi?”
Chu Tứ Ni mỉm cười: “Vì chị hai thông minh và cũng rất xinh đẹp nữa ạ.”
Lâm Thanh Hoà phất tay: “Sao lại nói vậy, Nhị Ni thông minh nhưng cháu cũng đâu có kém. Bằng không làm sao mẹ Quốc Đống lại nhìn trúng cháu. Hơn nữa cháu là đứa giỏi quán xuyến việc nhà, vừa hay Quốc Đồng cần một cô vợ biết vun vén gia đình để có thể yên tâm ra ngoài công tác. Cho nên theo ý thím thì cháu cứ thử tiếp nhận tấm chân tình của cậu ấy xem. Nếu được thì tiến tới còn không được thì thôi, người lớn trong nhà sẽ tôn trọng quyết định của cháu.”
Công tâm mà nói thì cả Ông Quốc Đống lẫn Ông gia đều không có điểm nào đáng chê trách. Gả vào gia đình như vậy, chỉ cần sống biết điều khẳng định sẽ không phải lo nghĩ gì hết.
Chu Tứ Ni mỉm cười: “Tất nhiên cháu tin tưởng ánh mắt nhìn người của chú thím mà.”
Thấy vậy, Lâm Thanh Hoà thuận nước đẩy thuyền luôn: “Thế cuối năm nay đưa Quốc Đống về quê gặp cha mẹ cháu đi.”
Chu Tứ Ni vội lắc đầu quầy quậy: “Không được, lúc đấy em gái mới có mấy tháng tuổi, cháu phải ở lại phụ thím.”
Lâm Thanh Hoà nhún vai: “Ôi, lúc ấy đầy người, cả thằng hai lẫn thằng ba đều được nghỉ lễ, thể nào chúng nó cũng giành nhau đòi bế em, còn lâu mới tới lượt cháu. Cháu cứ yên tâm đưa Quốc Đống về quê đi.”
Nghe vậy, Chu Tứ Ni do dự thêm một lát rồi cuối cùng cũng gật đầu chấp thuận. Ừ, thôi thì mang anh ấy về sớm cũng tốt. Để cho anh ấy sớm ngày nhìn rõ nó không phải kiểu người mà anh muốn cưới làm vợ.