Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 590 - Chương 590: Ở Cữ

Chương 590: Ở cữ Chương 590: Ở cữ

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 590: Ở cữ

Mấy ngày nay Lâm Thanh Hoà hồi hộp lắm, bởi vì ngày Quốc Khánh, mọi người được nghỉ lễ cho nên kéo nhau đi chơi rất đông, đường phố lúc nào cũng nườm nượp người qua lại, nếu chẳng may chuyển dạ đúng giờ cao điểm thì chắc là mệt mỏi đấy.

Nhưng cô lại lo thừa mất rồi, có vẻ nhóc con này vẫn còn lưu luyến hơi ấm trong bụng mẹ nên chưa có dấu hiệu đòi chui ra. Mãi tới tận ngày 10 tháng 10, từ sáng sớm, Lâm Thanh Hoà bắt đầu cảm nhận được những cơn đau thúc càng lúc càng dồn dập, kế tiếp là nước ối bị vỡ báo hiệu đã đến thời điểm lâm bồn.

Đại khái vì cơ thể này đã trải qua 3 lần sinh đẻ cho nên cũng không phải chịu đựng quá lâu, khoảng 10 giờ tối, Lâm Thanh Hòa vượt cạn thành công, sinh được một tiểu công chúa bụ bẫm, đáng yêu cho anh xã.

Cuối cùng cũng bình bình an an mẹ tròn con vuông, Lâm Thanh Hoà thở phào nhẽ nhõm, khẽ nở một nụ cười mãn nguyện.

Chu Thanh Bách thì khỏi nói, vì đạt thành ước nguyện cho nên anh sướng đến độ cả người bay bổng như trên mây. Nhưng có vui cỡ nào thì Chu Thanh Bách cũng không bỏ qua cái nhíu mày mệt mỏi của vợ, anh lại gần nhẹ giọng vỗ về: “Vợ à, vất vả cho em rồi, cảm ơn em!”

Lâm Thanh Hoà nhẹ lắc đầu một cái ý nói không có gì. Lúc này cô mệt đến độ không còn sức lực để cựa mình, chỉ có thể uống vài thìa cháo đường đỏ rồi lại nặng nề khép mi chìm vào giấc ngủ, còn lại tất cả những việc khác đều giao hết cho Chu Thanh Bách và Chu Tứ Ni.

Mặc dù trước đó đã dùng gối luyện tập rất nhiều lần nhưng chân chính đối diện với cô con gái cưng bé xíu, đỏ hỏn, chân tay Chu Thanh Bách bỗng trở nên lóng nga lóng ngóng, thậm chí còn không dám chạm vào vì sợ làm đau con.

Ngược lại với Chu Thanh Bách, Chu Tứ Ni vô cùng dày dạn kinh nghiệm, ẵm em, đặt em cứ nhẹ như không, hơn nữa em bé mới đẻ nên ngủ rất nhiều, cứ bú no là yên tĩnh như một thiên thần, chẳng hề quấy khóc tí nào.

Được cái mấy ngày nay thời tiết rất chiều lòng người, không lạnh quá cũng không nóng quá, mát mẻ vừa đủ cho bà đẻ ở cữ được thoải mái.

Ba ngày Lâm Thanh Hoà lưu lại bệnh viện, hôm nào bà Khương, Tiết Mỹ Lệ và Khương Canh cũng tới thăm. Cảm thấy sức khoẻ vừa hồi phục một chút là Lâm Thanh Hoà nằng nặc đòi về ngay vì không thể nào chịu nổi cái mùi bệnh viện.

Đối với cô mà nói, ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình, sống ở nhà mình là thoải mái nhất, ngủ trên giường mình là sướng nhất!

Chu Thanh Bách nhất nhất nghe theo, lập tức đi làm thủ tục xuất viện nhưng trước khi rời khỏi phòng bệnh, anh không quên mặc áo, quàng khăn, đội mũ, đi tất cho vợ, cẩn thận đến độ Lâm Thanh Hoà chỉ chừa đúng hai con mắt và cái mũi để thở. Sau đó, anh nhẹ nhàng đặt vợ lên xe lăn, đẩy ra ngoài sân rồi ẵm cô lên xe hơi. Phải nói là trong suốt quá trình di chuyển, Lâm Thanh Hoà không hề chạm chân xuống đất.

Xong vợ rồi tới lượt con, em bé cũng bao trùm kín mít, được Chu Tứ Ni bế trên tay, ngồi ở ghế sau xe hơi.

Công tác chuẩn bị đâu vào đó, Chu Thanh Bách mới yên tâm ngồi vào ghế lái, khởi động máy rồi điều khiển xe hơi với tốc độ xe đạp, thẳng tiến về nhà mình.

Vậy là Lâm Thanh Hoà chân chính bước vào giai đoạn ở cữ, còn Chu Thanh Bách thì nỗ lực học hỏi để trở thành một ông bố bỉm sữa đúng chuẩn.

Và tất nhiên có con thì sẽ phải đặt tên, thế là hai vợ chồng xảy ra một cuộc quyết đấu nhỏ. Chu Thanh Bách muốn đặt là Chu Mật Mật, nhưng Lâm Thanh Hoà nhất quyết không đồng ý, một chữ Mật là quá lắm rồi, lại còn Mật Mật nữa, ngọt gấp đôi bộ muốn tiểu đường hay gì?!

Vợ đã lên tiếng thì tất nhiên chồng phải tắt đài, ừ thì tên trong giấy khai sinh là Chu Mật nhưng tên ở nhà sẽ là Mật Mật, vậy đi!

Lâm Thanh Hoà hết nói nổi, người gì đâu lượn lẹo đến thế là cùng. Nhưng nhìn cái bản mặt hí hửng thấy ghét của ông chồng, cuối cùng cô cũng đành phải chấp thuận thôi chứ biết sao bây giờ?!

Tiểu thiên thần Mật Mật rất ngoan, cả ngày cứ ăn rồi ngủ, ngủ rồi ăn, chẳng hề khóc lóc hay quấy gắt gì cả. Chỉ khi nào tè ướt tã hoặc đói bụng mới ọ ẹ vài câu mang tính chất thông báo thôi. Được cái ông bố Chu Thanh Bách lúc nào cũng trong tư thế sẵn sàng, bất kể ngày hay đêm.

Anh ngủ rất thính, chỉ cần con gái “oe” lên một tiếng là bật dậy ngay, thành thạo đổi tã sạch rồi nhẹ nhàng lay vợ dậy cho con bú.

Đợi tới khi em bé bú no, Lâm Thanh Hoà lại đưa con cho chồng ru ngủ còn mình thì nằm vật ra giường ngủ tiếp. Trời ơi, sinh đẻ mệt quá đi!

Trong quá trình ở cữ, Lâm Thanh Hoà ăn rất nhiều nhưng không béo lên tí nào vì cơ thể nạp vào bao nhiêu là con gái hút ra bấy nhiêu. Bởi vậy cho nên mới có mấy ngày mà Mật Mật đã thay đổi khác hẳn, da dẻ bắt đầu căng hơn, trắng hơn chứ không nhăn nhúm, đỏ hỏn như ngày đầu tiên mới lọt lòng mẹ nữa.

Mật Mật không chỉ thừa hưởng nước da mà còn được di truyền cả những đường nét thanh tú của mẹ. Ngắm nhìn phiên bản nhí của chính mình, lòng Lâm Thanh Hoà bất giác mềm nhũn cả ra.

Đúng lúc này, Chu Thanh Bách cầm máy ảnh tiến vào. Hôm nào anh cũng phải chụp đủ 5 bức, thiếu 1 bức là ăn không ngon ngủ không yên.

Mắt thấy ông xã lại chuẩn bị tác nghiệp, Lâm Thanh Hoà lập tức lên tiếng cảnh cáo: “Anh thích thì chụp con gái anh thôi đấy nhá, đừng có mà lia ống kính sang em.”

Có chết cô cũng không chịu lưu lại cái hình ảnh đầu tóc bết dính, quần áo lôi thôi lếch thếch này đâu!

Chu Thanh Bách im lặng chẳng đáp chẳng rằng, em không cho anh chụp công khai thì anh chụp lén, có sao đâu!

Loay hoay một lúc, căn chỉnh đủ góc máy, chụp đủ mọi tư thế của con gái, Chu Thanh Bách mới mỹ mãn cất máy ảnh rồi tươi cười hỏi vợ: “Hôm nay em muốn ăn gì?”

Lâm Thanh Hoà phất tay: “Ăn gì cũng được, không cần cầu kỳ quá đâu anh.”

Tuy vợ nói vậy nhưng Chu Thanh Bách vẫn chuẩn bị một mâm đồ ăn cực kỳ phong phú. Đặc biệt nhất là món trứng cuộn hạt mè và gừng. Tất nhiên đây không phải gừng tươi bình thường mà là gừng khô do chính tay bà Khương lựa từng củ một, thái mỏng, phơi khô dành tặng riêng Lâm Thanh Hoà.

Theo phong tục Thượng Hải, phụ nữ sau sinh nhất định phải ăn gừng khô để phòng lạnh và các di chứng hậu sản. Nhưng vì sinh sống ở vùng khác cho nên cả Lâm Thanh Hoà lẫn Chu Thanh Bách đều không biết tập tục này, tuy nhiên xét thấy quan niệm này rất có tính khoa học và cũng tỏ lòng biết ơn tâm ý của bà Khương cho nên Chu Thanh Bách liền nấu cho vợ ăn.

Vì gừng đã phơi khô cho nên không bị cay nồng như gừng tươi, bỏ vào trứng ăn rất thơm và ngon, thành ra Lâm Thanh Hoà cực kỳ thích.

Ngoài món này, Chu Thanh Bách còn chịu khó hầm gà, hầm móng giò, hầm canh cá giúp vợ lợi sữa. Lâm Thanh Hoà rất hợp tác, chồng nấu món nào là ngoan ngoãn ăn món đó nhưng cô chỉ nạp vào một lượng phù hợp, đảm bảo đủ sữa cho em bé bú no chứ tuyệt đối không béo mẹ, vì cô là cô ám ảnh hình thể mẹ sề sau sinh lắm!

Đợi Lâm Thanh Hoà ăn xong, Chu Tứ Ni nhanh nhẹn thu dọn chén bát mang ra sân rửa, sau đó lại quay vào phòng nói chuyện phiếm giúp thím giải khuây: “Chú tư giỏi thật, cháu không ngờ đấy thím ạ. Thảo nào trước đây chú thím cứ bảo không cần nhờ ai sang. Hầu như việc gì chú cũng giành làm hết đâm ra cháu lại nhàn quá.”

Từ nấu cơm, giặt quần áo, bế em, thay tã cho tới quét nhà, múc nước chú tư đều bao trọn gói. Hoạ huần lắm mới lên tiếng nhờ nó làm giúp vài việc lặt vặt.

Sắp vào đông, thời tiết bắt đầu lạnh dần lên, không khí ẩm nên tã rất lâu khô, dù trước đó đã chuẩn bị rất nhiều vậy mà lắm hôm vẫn suýt không đủ vì cô nàng tè dầm nhiều quá. Cũng may nhà có máy giặt chứ không thì chết dở. Cứ mỗi lần em đi vệ sinh là Chu Tứ Ni lại mau lẹ cầm đi giặt sơ một lượt rồi để vào cái chậu, chờ đủ mẻ mới bỏ vào máy giặt, chủ yếu là để vắt kiệt nước, phơi cho mau khô mà thôi.

Lâm Thanh Hoà cười cười, haiza, xem ra Thanh Bách trốn không thoát kiếp này rồi. Vậy nên ngay từ bây giờ cô phải chuẩn bị tâm lý trở thành một bà mẹ hổ thật dữ dằn mới được, chứ cô mà cũng nuông chiều thì sợ rằng mai này không dạy nổi con bé Mật Mật mất!

Nói thì nói vậy chứ phải công nhận Thanh Bách giỏi giang thật, đổ bô thay tã việc gì anh cũng làm tuốt, chả nề hà gì hết. Có khi nếu không có Tứ Ni thì anh cũng vẫn đảm đương được hết ấy chứ. Quả đúng là người đàn ông của cô, nói được làm được!

Ngay cả bà Khương cũng phải khen ngợi tấm tắc, đi hết gần cuộc đời rồi mà đây là lần đầu tiên bà chứng kiến một người chồng chăm vợ ở cữ chu đáo tới như vậy. Lâm Thanh Hoà quả là có phúc có phần mới chọn được đúng người để gả.

Ở cữ khoảng nửa tháng, thấy khoẻ khoẻ hơn một chút, Lâm Thanh Hoà nhăm nhe đòi đi tắm gội. Cô không thể nào kiêng khem theo cái tập tục thời này được, cô muốn học theo phong cách hiện đại cơ, chứ người ngợm hôi rình như cú, đến cô còn không ngửi nổi nữa là! Phòng ốc cũng vậy, phải mở ra cho thông thoáng, chứ sao chịu được cái kiểu đóng kín bưng, ngột ngạt muốn chết, chỉ cần đảm bảo gió không thốc thẳng vào mặt mẹ và bé là được.

Mà nói gì nửa tháng cho xa, mới sinh được 5 ngày Lâm Thanh Hoà đã đòi xuống giường đi lại rồi. Chu Thanh Bách tá hoả sợ hãi vì anh thấy mấy bà đẻ toàn nằm mấy tháng trong khi đó vợ anh cứ than thở nằm nhiều ươn người rồi cứng cột sống. Cực chẳng đã anh buộc lòng phải dìu vợ đi chầm chậm quanh phòng.

Thế nhưng vấn đề gội đầu thì anh nhất quyết không đáp ứng. Đừng nói Chu Thanh Bách, cả bà Khương cũng không đồng tình. Tiếc rằng không ai lay chuyển được ý chí kiên định của Lâm Thanh Hoà. Cuối cùng, Chu Thanh Bách phải đầu hàng, anh ngậm ngùi đi nấu nước ngải cứu rồi bưng vào phòng gội sơ một lượt, sau đó nhanh chóng lau tóc bằng mấy chiếc khăn lông đã được hong nóng trên nắp nồi. Các thao tác của anh cực kỳ nhanh gọn, mau lẹ để đảm bảo vợ không bị nhiễm lạnh.

Vừa làm anh vừa lải nhà lải nhải, nhưng Lâm Thanh Hoà lại chẳng lấy làm phiền lòng. Ôi, sau bao ngày ở dơ, cuối cùng mái tóc cũng được sạch sẽ, nhẹ hết cả đầu.

Mười ngày sau, cô lại mè nheo đòi tắm. Chu Thanh Bách vẫn càm rà càm ràm y như cũ nhưng cũng phải chiều theo ý vợ mà thôi. Lâm Thanh Hoà thích chí cười khanh khách, tắm rửa một cái, cả người thoải mái, thư thái hẳn ra, cảm giác như được sống lại vậy đó.

Chớp mắt, Lâm Thanh Hoà đã sinh em bé được một tháng cũng là lúc chấm dứt công đoạn ở cữ cho nên hôm nay cô được thoải mái tắm gội, rồi còn tự do ra sân đắm mình trong ánh nắng mặt trời ấm áp nữa chứ, wow, sung sướng quá đi!

Thanh Bách thì như biến thành bà Chu thứ hai, anh đứng một bên lau tóc cho cô nhưng cái miệng cứ lải nhải không ngừng: “Nếu để mẹ biết được thể nào cũng mắng em cho xem.”

Bình Luận (0)
Comment