Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 591 - Chương 591: Con Gái Giống Mẹ

Chương 591: Con gái giống mẹ Chương 591: Con gái giống mẹ

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 591: Con gái giống mẹ

Lâm Thanh Hoà chẳng thèm để ý: “Thì anh đừng nói cho mẹ biết là được rồi. Ở thời của em ấy hả, mọi người đều ở cữ như thế hết, rất đúng khoa học và tốt cho sức khoẻ.”

Phương pháp ở cữ của người đương thời chính là ở dịt trong một căn phòng kín min mít, không tắm rửa, không gội đầu, thậm chí cả đánh răng rửa mặt cũng không luôn. Nếu cô sinh vào thời này chắc có lẽ cũng sẽ cố nhịn cho qua nhưng rất tiếc, cô đến từ tương lai nha, cho nên không cách nào chịu đựng được.

Đương nhiên bởi vì y tế thời này còn quá lạc hậu cho nên cô chỉ chọn lọc những gì hợp lý nhất chứ không dám bê nguyên xi các thương thức hiện đại về áp dụng.

Đang định phổ cập thêm kiến thức cho anh xã thì thoáng thấy Chu Tứ Ni ôm Mật Mật đi ra, Lâm Thanh Hoà chợt khựng lại rồi hỏi: “Em thức rồi hả?”

Chu Tứ Ni cười cười: “Dạ, có vẻ đói bụng rồi đấy thím ạ.”

Lâm Thanh Hoà gật đầu, cuốn tạm tóc lên rồi ôm con vào trong phòng cho ăn. Hồi đầu Chu Tứ Ni ngạc nhiên lắm vì mấy bà mấy mẹ ở nông thôn toàn vén áo lên cho con bú tại chỗ thôi à, chứ không có kiểu lánh vào chỗ kín như thím tư đâu. Nhưng tiếp xúc rồi Tứ Ni mới thấy giữ ý giữ tứ như thím tư mới là tốt, sau này có con nó cũng sẽ học giống thím.

Ủa, sao tự nhiên mình lại nghĩ tới cái này chứ? Đến đối tượng còn chưa có mà đã tưởng tượng xa xôi dữ vậy trời? Bất giác, Chu Tứ Ni đỏ bừng mặt xấu hổ.

Một lát sau, Lâm Thanh Hoà gọi với ra: “Thanh Bách, cho em chút nước nóng với.”

Chu Thanh Bách lập tức bưng một chậu nước nóng tiến vào. Lâm Thanh Hoà giao cô nhóc no căng bụng cho chồng.

Chu Thanh Bách giơ tay đón con nhưng mắt lại cứ dán chặt vào chỗ nào đó…

Lâm Thanh Hoà ghét bỏ lườm cho một cái rồi mắng: “Nhìn cái gì mà nhìn?!”

Chu Thanh Bách tủm tỉm cười rồi nhẹ nhàng vỗ ợ hơi cho con gái.

Chớp mắt đã tới tháng 11, trời bắt đầu lạnh dần. Nếu giờ mà ở Bắc Kinh thì không chừng tuyết đã rơi rồi ấy chứ. Thượng Hải cũng có tuyết nhưng muộn hơn một chút.

Lâm Thanh Hoà liền suy nghĩ tới việc trở về.

Chu Thanh Bách nói ngay: “Giờ về cũng được thôi nhưng con vẫn còn bé quá, đợi thêm một thời gian nữa cho con cứng cáp rồi về cũng được mà.”

Từ đây về Bắc Kinh đâu phải gần, cục vàng của anh chỉ có một tháng tuổi thôi, vừa mới ở cữ xong đấy, làm sao anh nỡ để con gái chịu cực chịu khổ như vậy được.

Lâm Thanh Hoà ngẫm nghĩ một lát rồi gật đầu đồng tình. Ở thêm thì ở thêm, nhà cô có kinh tế mà, sống ở Thượng Hải hay Bắc Kinh thì cũng đều như nhau cả thôi. Suy cho cùng cuộc đời chính là vậy, người có tiền ở đâu cũng sướng như tiên còn người không tiền thì dù có sống ở nông thôn hay thành thị cũng vẫn phải vất vả mưu sinh như thường.

Bó buộc ở nhà quá bí bách, hôm nay Lâm Thanh Hoà liền rủ Chu Tứ Ni đi mua quần áo, vốn cô không cho Chu Thanh Bách đi cùng nhưng ai ngờ ông tướng này lầy quá, một hai đòi ôm con gái theo bằng được. Lại còn tuyên bố hai ba con chỉ đi theo cho vui chứ không làm phiền mẹ mua sắm.

Lâm Thanh Hoà thầm bĩu môi, chứ không phải anh sợ con gái bảo bối của anh đói bụng à. Nhưng nếu anh đã đảm bảo sẽ bế con suốt cả quãng đường thì được thôi.

Vậy là cả nhà đóng cửa đi chơi hết. Tới trung tâm thương mại, Lâm Thanh Hoà mua hai cái áo lông vũ cho mình và Chu Tứ Ni. Mỗi cái có giá hơn trăm đồng lận nhưng tiền nào của đấy, chất lượng cực kỳ tốt và mẫu mã cũng rất thời thượng.

Kế đến, cô tạt qua hàng nội y, giày dép gì đó. Sau cùng mới nể tình mua cho Chu Thanh Bách hai cái áo ngủ vì thấy anh đi theo nãy giờ cũng tội tội.

Trong lúc đang lựa đồ hăng say thì Mật Mật đói bụng, Lâm Thanh Hoà đành phải kiếm một chỗ kín đáo cho con bé bú. Haiza, sao lúc trước không trữ ít sữa bột cho trẻ sơ sinh thì giờ có phải tiện bao nhiêu không cơ chứ, tiếc quá đi mất!

Bú no nê, cô nhóc lại nhắm tít mắt ngủ khì khì. Lâm Thanh Hoà ẵm ra đưa cho ba nó rồi tiếp tục đi dạo với Chu Tứ Ni. Đi một vòng chẳng còn gì để mua nữa, cô mới miễn cưỡng dẹp đường hồi phủ.

Lúc này, Tiết Mỹ Lệ dắt hai con tới chơi, nhưng vì thấy nhà khoá cửa ngoài nên ba mẹ con lại vòng sang nhà ông bà nội ngồi đợi. Vừa ngồi một lát thì nghe thấy tiếng động cơ xe ô-tô về tới, Khương Canh và Khương Vũ chạy ùa ra đón.

Lâm Thanh Hoà bước xuống từ ghế lái, cười hỏi: “Ơ, mấy mẹ con tới chơi đấy hả? Đến lâu chưa?”

Chu Thanh Bách ôm Mật Mật cẩn thận chui ra từ ghế sau. Chu Tứ Ni thì tay xách nách mang lỉnh kỉnh túi to túi nhỏ nhanh nhẹn chạy vào mở cổng.

Chu Thanh Bách liền giục vợ: “Bên ngoài lạnh lắm, mau vào trong nói chuyện cho ấm.”

Khương Canh đi theo sát Chu Thanh Bách, tò mò hỏi: “Cha nuôi, Mật Mật ngủ rồi ạ?”

Chu Thanh Bách gật đầu: “Ừ, em vừa mới ngủ xong.”

Khương Vũ chu chu cái mỏ: “Sao em ngủ nhiều thế, lần nào chúng cháu sang em cũng ngủ hết ấy.”

Nó rất muốn chơi với em gái nhỏ nhưng em chẳng hợp tác gì cả, toàn ngủ thôi!

Tiết Mỹ Lệ phá lên cười: “Em gái còn nhỏ nên phải ăn nhiều ngủ nhiều thì mới mau lớn được chứ. Con nhìn xem, em xinh chưa kìa?”

Cái này thì Khương Vũ không phản bác, nó cũng thấy em gái rất đẹp, trắng xinh y như búp bê vậy đó chứ không đỏ đỏ như cái hồi còn ở trong bệnh viện.

Thôi kệ, em ngủ cũng được, được ngắm em là nó cảm thấy vui rồi.

Khương Canh đứng bên cạnh nhận xét như ông cụ non: “Càng lớn càng giống mẹ nuôi.”

Tiết Mỹ Lệ phì cười: “Con gái không giống mẹ thì giống ai, nhưng cái mũi này đích thị là của cha nuôi con này.”

Khương Vũ lập tức quay sang nhìn Chu Thanh Bách rồi bật thốt lên: “Trời, nếu thế thì sẽ thành người mũi to à?”

Sống mũi Chu Thanh Bách rất đẹp, thẳng và cao. Cả ba thằng con trai đều được di truyền ưu điểm này của anh, không ngờ tới con gái cũng được hưởng ké.

Tiết Mỹ Lệ kiên nhẫn giải thích cho con gái: “Ý ở đây là khen mũi em bé cao giống mũi chú chứ không phải cũng to như vậy. Hơn nữa, những người mũi to đều là người có phúc khí đấy.”

Khương Vũ vội vàng sờ lên mũi mình rồi hỏi: “mẹ, thế mũi con có to không?”

Tiết Mỹ Lệ phá lên cười: “Có, cả con và Mật Mật đều giống nhau, đều là hai cô công chúa có phúc khí!”

Được khen, Khương Vũ thích thú híp mắt cười hì hì.

Lâm Thanh Hòa mời mọi người ngồi xuống ghế uống trà còn Chu Thanh Bách thì ẵm con gái vào phòng ngủ.

Vừa pha trà, Lâm Thanh Hoà vừa hỏi Khương Canh: “Tiểu Canh, thành tích tháng này đã có chưa?”

“Đứng thứ 70 ạ.” Khương Canh không giấu được vẻ mất mát. Thú thực là nó đã nỗ lực lắm lắm rồi vậy mà điểm số vẫn chẳng khá lên bao nhiêu, muốn với tới các trường đại học trên Bắc Kinh thì ít nhất cũng phải xếp hạng 30 trở lên hoạ may mới có hy vọng.

Đấy là nó chỉ dám đặt mục tiêu các trường đại học nằm trong địa phận Bắc Kinh chứ chưa dám mơ tới trường của anh hai và anh ba đâu đấy.

Thấy con trai ỉu xìu, Tiết Mỹ Lệ liền an ủi: “Vậy là cũng có tiến bộ rồi, lúc trước còn chưa tiến được vào hạng 100.”

Lâm Thanh Hoà gật đầu tán đồng: “Mẹ con nói đúng đấy, đừng nản lòng, năm nay con mới học cao nhị thôi mà, vẫn còn dư thời gian để nỗ lực.”

Từ năm 82, 83, giáo dục bắt đầu cải cách, cao trung kéo dài 3 năm chứ không phải 2 năm như trước đây nữa.

Khương Canh nghiêm túc hứa: “Con nhất định sẽ cố gắng thi đậu trường đại học trên Bắc Kinh!”

Về phương diện này, Tiết Mỹ Lệ đã nghĩ thoáng hơn rất nhiều cho nên cô liền cười nói với Lâm Thanh Hoà: “Thằng nhóc này chẳng lưu luyến gia đình tí nào cả, toàn thích đi xa nhà thôi.”

Lâm Thanh Hoà lắc đầu: “Không phải đâu em, đứa nào cũng vậy cả đấy, trưởng thành một cái là muốn tung cánh bay đi muôn nơi nhìn ngắm thế giới xung quanh.”

Tiết Mỹ Lệ nói tiếp: “Sau này nếu nó thực sự lên Bắc Kinh thì chúng em phải làm phiền anh chị rồi.”

Lâm Thanh Hoà xua tay: “Phiền gì mà phiền. Với lại em cũng đừng lo lắng quá, bây giờ có nhiều sinh viên đi học xa nhà mà. Người ta làm được thì con mình cũng làm được thôi.”

Khương Canh tán đồng ngay: “Mẹ nuôi nói đúng đấy ạ. Giờ con mới đi học thôi mà mẹ đã suy sụp thế này, mai sau con lấy vợ dọn ra ở riêng thì mẹ phải làm sao?”

Vì quá bất ngờ nên Tiết Mỹ Lệ chưa kịp phản ứng, mãi sau cô mới trừng mắt mắng: “Cái thằng ranh này, con như vậy là ghét bỏ mẹ đấy hả?”

Khương Canh cười hềnh hệch: “Không phải con ghét bỏ mẹ mà là nói trước để mẹ chuẩn bị tâm lý. Sau này trưởng thành, con sẽ phải đi ra ngoài lập nghiệp, không thể thường xuyên ở nhà được. Vậy nên mẹ à, mẹ phải tập quen dần đi là vừa.”

Tiết Mỹ Lệ hừ lạnh: “Cái thằng ranh vô lương tâm, thật là phí công nuôi dưỡng mà. Ừ, con muốn đi đâu thì đi đi, mẹ không thèm quản con nữa!”

Bình Luận (0)
Comment