Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 592 - Chương 592: Tình Cha

Chương 592: Tình cha Chương 592: Tình cha

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 592: Tình cha

Biết mẹ tức thật chứ không phải giỡn chơi, Khương Canh vội sán lại gần cười làm hoà: “Sau này đi học đại học mới thành người lớn, chứ giờ con hãn còn nhỏ mà, vẫn còn cần mẹ quản.”

Tiết Mỹ Lệ ghét bỏ: “Lui ra đi, nhìn cái bản mặt của con là mẹ thấy phiền rồi.”

Lâm Thanh Hoà cũng lên tiếng giáo huấn: “Có mẹ yêu thương lo lắng cho như vậy không biết ơn mà còn dám chê nhiều lời hả?”

Khương Canh gấp gáp giải thích: “Không có không có, tại con hỏi anh hai với anh ba rồi, các anh đều bảo tự do lắm, chẳng bị mẹ quản cái gì cả.”

Khoé miệng Lâm Thanh Hoà bất giác giật giật: “Trên đời này mỗi người mỗi tính cách, làm sao so sánh như vậy được. Huống hồ mẹ bận trăm công nghìn việc, làm gì có thời gian quản lý chúng nó. Còn mẹ con thì khác, mẹ con toàn tâm toàn ý dành trọn thời gian cho gia đình vậy nên sẽ đặt sự quan tâm hàng đầu cho hai anh em con.”

Nghe được lời này, Tiết Mỹ Lệ cảm thấy an ủi vô cùng. Sau khi gả chồng, cô lập tức nghỉ việc, ở nhà vun vén gia đình, chăm sóc con cái. Hai đứa con như hai bảo vật của cô vậy, mười mấy năm trời quấn quýt như chân với tay, giờ bảo đi xa đương nhiên cô nào có nỡ. Hơn nữa, con dù lớn vẫn là con của mẹ, đi hết đời lòng mẹ vẫn theo con.

Và đây cũng chính là nguyên nhân hình thành nên bản tính kiêu căng hống hách của Khương Canh lúc trước. Nhưng giờ thì tốt rồi, đặc biệt là sau khi tiếp xúc với Chu Toàn và Chu Quy Lai, mấy cái tính xấu của cậu nhóc này đã được gọt dũa bớt lại, giờ rất ra dáng một cậu thiếu niên chín chắn và điềm tĩnh.

Nhìn đồng hồ thấy sắp tới giờ cơm, Tiết Mỹ Lệ uyển chuyển từ chối lời mời của Lâm Thanh Hoà, đứng dậy dắt hai con ra về.

Lúc này, Chu Thanh Bách cũng đã vào bếp chuẩn bị cơm nước, em bé thì đã có Chu Tứ Ni trông giúp, thấy không có việc gì làm, Lâm Thanh Hoà liền tranh thủ đi ra buồng điện thoại công cộng.

Hôm cô sinh con, Chu Thanh Bách đã gọi báo tin mừng cho mọi người rồi nhưng cô thì chưa có dịp buôn bán với mấy chị em. Đầu tiên là gọi cho chị cả trước xem tình hình ở quê thế nào.

Biết Lâm Thanh Hoà gọi về, vừa nhấc máy là chị cả Chu đã lên tiếng chúc mừng: “Vậy là mỹ mãn đủ nếp đủ tẻ nha, chúc mừng vợ chồng chú thím đạt thành tâm nguyện. Mật Mật có ngoan không?”

Lâm Thanh Hoà cười đáp: “Ăn no là ngủ, khi nào đói mới tỉnh bác ạ. Nhìn chung cũng khá ngoan, không tới mức gào khóc ầm ĩ.”

Chị cả Chu hỏi tiếp: “Giờ ra cữ rồi, thím tính toán khi nào quay về Bắc Kinh? Chị thấy cha mẹ là mong ngóng lắm rồi đấy.”

Lâm Thanh Hoà liền đáp: “Em định về rồi ấy chứ nhưng Thanh Bách bảo con còn nhỏ giờ đi ngay sợ nó mệt. Mà bên đó cũng không có việc gì cấp bách nên em thấy cứ từ từ rồi về cũng được.”

Có gì để tới tháng sau đi, tuy lúc ấy thời tiết sẽ lạnh hơn nhưng không vấn đề gì, chú ý bao bọc thật ấm, không để gió lùa vào người là ổn thôi.

Gì thì gì chắc chắn phải về, không thể ở lại Thượng Hải ăn Tết được. Đây là cái Tết đầu tiên của Mật Mật, nhất định phải để nó về dự bữa cơm đoàn viên với đại gia đình chứ.

Chị cả Chu không quên dặn dò: “Tiếng ồn trên xe lửa lớn lắm đấy, em nhớ chú ý che chắn lỗ tai nữa nha.”

Lâm Thanh Hoà ghi nhớ: “Dạ, em biết rồi. À, đúng rồi có khi Tết này Tứ Ni sẽ dẫn Quốc Đống về quê đấy chị.”

“Được, đưa về đây cho chị với cha chúng nó nhìn xem thế nào.” Chị cả Chu vui mừng nói. Nếu quả thực Tứ Ni có thể gả chồng Bắc Kinh thì không gì có thể tốt hơn được nữa.

Lâm Thanh Hoà bỗng trầm ngâm: “Tính ra năm ấy Đại Ni gả chồng hơi sớm chị nhỉ.”

Chị cả Chu cười xoà: “Ừ, gả hơi sớm nhưng được cái vợ chồng biết bảo ban nhau làm ăn lắm.”

Hồi Đại Ni kết hôn, chú thím tư còn chưa có cơ hội lên Bắc Kinh phát triển nên không thể giúp đỡ được gì nhưng được cái thằng rể lớn nhà chị cũng là đứa biết suy nghĩ và chí thú làm ăn. Đợt trước sang chơi thấy chị nuôi gà nuôi vịt rất có triển vọng cho nên liền lên kế hoạch sang năm cũng làm chăn nuôi giống mẹ vợ.

Hiện tại vợ chồng nó phân gia ra riêng rồi, chồng cày cấy, vợ chăm heo nhìn chung tương đối ổn. Tất nhiên không thể so với cuộc sống trên Bắc Kinh nhưng xét theo mặt bằng chung ở trong thôn thì quả thực cũng không tới nỗi nào.

Nói chuyện với chị cả một lát, Lâm Thanh Hoà lại chuyển máy lên Bắc Kinh.

Qua điện thoại, Chu Hiểu Mai thở hổn hà hổn hển nói không ra hơi, Lâm Thanh Hoà bật cười mắng: “Làm gì mà phải gấp thế hả, điện thoại có chạy mấy đâu mà sợ.”

Chu Hiểu Mai cười rộ lên rồi dồn dập hỏi liên hồi: “Chị tư, chị sao rồi, khoẻ không, nhiều sữa không? À quên, thế cháu gái em giống chị hay giống anh tư?”

Lâm Thanh Hoà bật cười: “Ai cũng bảo giống chị nhiều hơn một chút.”

Chu Hiểu Mai khoái chí: “Vậy là sau này sẽ có thêm một đại mỹ nhân nữa rồi? Haha, kiểu này chắc anh tư phải canh phòng nghiêm ngặt, nửa bước không rời quá.”

Nhắc tới cái này, Lâm Thanh Hoà bất đắt dĩ vô cùng: “Chứ không à, buổi sáng đi mua đồ ăn có một lát mà đã nhớ nhung ghê lắm. Vừa về đến nhà một cái việc đầu tiên là phải chạy vào phòng nhìn ngắm nhau.”

Chu Hiểu Mai cười ha hả: “Như thế tốt quá còn gì, có anh ấy trông con, chị đỡ phải trông. À, thế khi nào chị về, mọi người mong quá rồi nè!”

Lâm Thanh Hoà đáp: “Chắc tháng sau anh chị cho cháu về.”

Chu Hiểu Mai liền nói: “Kể ra tháng sau thì Mật Mật cũng mới được có hai tháng tuổi nhỉ, hãn còn bé quá, nhưng không sao, về đây có mọi người chăm sóc, công việc thì mấy đứa Nhị Oa quản lý tốt lắm, chị không cần làm gì hết. Ôi, nghĩ đã thấy phấn khởi rồi, năm nay Chu gia chúng ta phải ăn một cái Tết thật hoàng tráng mới được.”

Nói thêm với chị tư một lúc nữa, cúp máy một cái là Chu Hiểu Mai chạy vội về nhà báo tin vui.

Nghe xong, bà Chu chép miệng tiếc rẻ: “Mẹ nuôi nhiều gà thế này mà nó chả được ăn con nào.”

Chu Hiểu Mai buồn cười: “Ôi giời, sao mẹ cứ lo bò trắng răng thế nhỉ. Có anh tư chăm sóc rồi mẹ còn sợ chị ấy thiếu ăn à. Tại Mật Mật vẫn còn nhỏ quá cho nên con bảo chị ấy cứ thư thả, trước Tết về là được rồi.”

Ông Chu lên tiếng: “Cứ bảo Tứ Ni ở bên đó phụ giúp thím nó đi. Có nhiều cái thằng tư làm sao làm được.”

Chu Hiểu Mai cười khanh khách: “Thế là cha xem thường anh tư rồi. Con nghe chị tư kể ấy hả, Tứ Ni lần này không có đất dụng võ luôn, toàn bộ đều do một mình anh tư bao thầu hết đấy.”

Tô Đại Lâm góp vui: “Anh anh..tư…ngóng trông…cô cô…con gái…này này…mà lại…”

Lần này Lâm Thanh Hoà sinh thêm được một tiểu công chúa, trên dưới Chu gia ai cũng cao hứng cực kỳ.

Bà Chu bật cười mắng: “Người khác thì trông ngóng con trai, chỉ có mỗi anh tư mấy đứa là ngược lại, thích ẵm bồng con gái cơ.”

Miệng thì nói vậy chứ quả thực bà rất lấy làm hài lòng. Con cái phải nam nữ song toàn thì gia đình mới được gọi là hoàn mỹ.

Xế chiều, hai anh em Chu Toàn, Chu Quy Lai sang bên này ăn cơm. Chu Hiểu Mai liền hỏi hôm nay mẹ có gọi về tiệm sủi cảo không.

Chu Quy Lai liền đáp: “Có ạ nhưng chúng cháu không được gặp, chỉ gặp bà Mã thôi, nghe bảo nói chuyện lâu lắm. Cô út, mẹ cháu có bảo với cô khi nào trở về không?”

Chu Hiểu Mai có sao nói vậy: “Em gái cháu còn nhỏ nên mẹ cháu bảo sẽ về trễ một chút. Nhưng khả năng cao sẽ về trước Tết.”

Chu Quy Lai nói ngay: “Nếu lúc chúng cháu được nghỉ học mà ba mẹ vẫn chưa về thì anh em cháu sẽ đi qua bên đó.”

Khỏi phải nói cả Chu Toàn lẫn Chu Quy Lai đều nôn nóng gặp em gái cực kỳ. Nhưng khổ nỗi còn bận lịch học, mặc dù chỉ mất một ngày đường nhưng chúng nó cũng không thể xin nghỉ đi được. Nếu làm liều thể nào cũng bị mẹ chửi cho xem, vì thế đành ngậm ngùi ở bên này đợi dài cổ.

Chỉ mong sao ba có chút lương tâm, sớm ẵm em về đây cho mấy anh em nó sớm ngày đoàn tụ.

Rất tiếc, Chu Thanh Bách không hề có lương tâm tí nào. Lúc nào anh đang cẩn thận thoa phấn rôm rồi thay tã mới cho con gái cưng. Sau đó nhẹ nhàng bế con lên, ôm vào trong ngực. Cả quá trình đều hết sức thận trọng tựa như nâng niu báu vật nhất đời.

Kỳ lạ thay, không biết là Mật Mật cảm nhận được cái ôm đầy tình thương hay là cảm thấy an toàn khi nằm trong lòng cha mà cô bé mở to cặp mắt tròn xoe đen láy, ngơ ngác ngắm nhìn ba rồi bất giác toét miệng cười.

Tích tắc, trái tim Chu Thanh Bách mềm nhũn.

Một người đàn ông 40 tuổi, từng lên núi đao xuống biển lửa, không từ bất cứ nguy nan gian khổ nào nhưng hôm nay, ngay tại đây anh chính thức gục ngã trước nụ cười ngây thơ ấy.

Bình Luận (0)
Comment