Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 593 - Chương 593: Phiên Dịch Viên

Chương 593: Phiên dịch viên Chương 593: Phiên dịch viên

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 593: Phiên dịch viên

Từ khi có con gái, Lâm Thanh Hoà cảm thấy hiện giờ bản thân chỉ có hai nhiệm vụ duy nhất đó là làm “bò sữa” và xem hai cha con nó rải cẩu lương.

Người ta hay nói con gái dính cha, con trai dính mẹ. Trước cô không tin đâu, nhưng giờ thì tin lắm lắm rồi, bởi vì chưa lần nào cô bế Mật Mật mà nó nể tình cười với cô một cái.

Trời đất ơi, đây chính là đứa con mà cô mang nặng đẻ đau 9 tháng 10 ngày, cực cực khổ khổ mới sinh ra được đấy hả? Vậy mà nó nỡ lòng nào không nể mặt mình, chỉ cười với mỗi ba nó, không những vậy còn đặc biệt thích nghe giọng ba nữa chứ.

Lần nào bé con khóc mà đụng trúng lúc Thanh Bách đang tắm rửa, không kịp chạy ra dỗ dành là thôi rồi đấy, nó sẽ lập tức gào rống lên ăn vạ. Những lúc như vậy chỉ cần ẵm nó lại cửa nhà tắm, nghe Thanh Bách gọi hai tiếng “Mật Mật ơi, Mật Mật à” là lập tức nín bặt ngay!

Sau đó nó sẽ thức đợi tới khi nào ba tắm xong, đi ra ôm nó mới thôi. Và lúc ấy hả, bé con sẽ nũng nịu dụi dụi vào ngực ba, ngước cặp mắt long lanh ấm ức như kiểu nãy giờ mẹ ăn hiếp nó không bằng?!

Nhìn mấy cảnh này mà não Lâm Thanh Hoà muốn phình to luôn, thậm chí cô còn hoài nghi liệu có phải bé con nhà cô xuyên không hay trọng sinh không nữa? Sao mà khôn dữ thần vậy? Mới bây lớn mà đã biết tranh giành tình cảm rồi!!!

Mà cũng chẳng ai như ông tướng Thanh Bách, có tí thế mà đã mê mẩn, mất hết cả lý trí, lúc nào cũng ôm con cười ngây ngốc như ông hấp!

Đương nhiên, Lâm Thanh Hoà nói vậy cho vui thôi chứ cô biết Mật Mật của cô hết sức bình thường. Có lẽ cái này là sự kỳ diệu của duyên phận, khó lý giải lắm…ừhm…biết đâu trong lúc mang thai, Chu Thanh Bách thường xuyên ghé sát vào bụng cô trò chuyện tâm tình nên bé con đã sớm quen thuộc với âm thanh của cha cũng nên?!

Tới bữa cơm, Chu Thanh Bách đẩy chén canh tới trước mặt bà xã, nhẹ giọng dỗ dành: “Vợ à, em ăn đi, món canh gà này là anh đặc biệt hầm riêng cho em đấy.”

Lâm Thanh Hoà trừng mắt giận dỗi: “Cái gì mà kêu hầm riêng cho em, xì, anh hầm cho con gái yêu của anh thì có ấy!”

Chu Thanh Bách cười hiền: “Thì một người uống hai người bổ mà. Em đừng sợ béo, mỗi thứ em ăn có tí tí thế này làm sao mà béo được. Nào, uống thêm đi!”

Kỳ thực Lâm Thanh Hoà chả cảm thấy mình ăn ít tí nào, cô ăn rất đủ đấy chứ, mỗi bữa một chén cơm kèm với thịt, cá, trứng, rau xanh, canh hầm. Ừ thì tất nhiên mỗi thứ không nhiều nhưng gộp lại cũng no ứ hự chứ đùa.

Công nhận là cho con bú khá cực nhưng nếu mẹ bỉm không điều chỉnh khẩu phần ăn uống sao cho hài hoà thì sau này khó mà giảm cân lắm. Cũng may cô chú ý vấn đề này từ sớm.

Thấy chồng cứ nài nỉ mãi, Lâm Thanh Hoà đành phải bưng chén canh gà lên uống, nhưng cũng không quên giục Chu Tứ Ni: “Cháu cũng uống nhiều vào.”

Chu Tứ Ni sợ hãi: “Thôi thôi, từ khi qua bên này cháu béo lên bao nhiêu rồi. Với lại cháu không cần, thím phải chịu khó uống vào để có sữa cho Mật Mật nữa. Cháu thấy chú tư nói đúng đấy, thím đừng sợ béo, mẹ ăn càng nhiều thì sữa càng có nhiều chất dinh dưỡng.”

Kinh nghiệm này nó đúc rút từ đợt đi chăm chị Nhị Ni và chị Tam Ni. Chính vì trong quá trình cho con bú, hai chị ấy rất chịu khó ăn canh lợi sữa vậy nên ba đứa nhóc kia đứa nào đứa nấy đều mập ú, nhìn rất dễ thương.

Lâm Thanh Hoà gật gật đầu: “Thím biết chừng mực.”

Cô đâu phải mẹ kế mà ác độc tới độ bỏ đói con ruột của mình, chẳng qua là nhóc con ăn ít lắm, đừng nhìn một ngày nó ăn nhiều cữ mà ngỡ là nhiều, mỗi cữ có tí ti thôi ấy mà.

Ăn xong bữa cơm, Tứ Ni nhanh nhẹn thu dọn chén đũa đi rửa, Lâm Thanh Hoà đủng đỉnh đi lại trong sân vận động nhẹ nhàng, còn Chu Thanh Bách thì lập tức tót vào phòng ngắm cục vàng.

Là cục vàng chứ còn gì nữa, con gái anh ngoan lắm nhé. Trẻ con tầm hai tháng tuổi trở ra là bắt đầu biết khóc nháo, ăn vạ rồi nhưng Mật Mật cực kỳ hiểu chuyện, chỉ khi nào cảm thấy không thoải mái ở đâu đó con bé mới lên tiếng thông báo thôi, hoặc giả lúc tỉnh dậy mà ba không kịp thời ôm lấy hay không cảm nhận được hơi thở của ba ở bên cạnh thì nó mới khóc váng lên thôi.

Bởi vậy mới nói nhóc con này khôn rách giời rơi xuống, khiến Lâm Thanh Hoà được phen mở mang tầm mắt mà lại!

Chu Thanh Bách ngồi một lúc, thấy con ngủ say sưa, không bị giật mình gì hết mới yên tâm rón rén đi ra ngoài kiếm vợ.

Thoáng thấy bóng chồng, Lâm Thanh Hoà nói ngay: “Đầu xuân sang năm là em cho Mật Mật cai sữa đấy nhá.”

Thật sự cô không muốn chôn chân trong nhà tiếp đâu, ít nhiều cũng phải đi dạo quanh phố phường, dạo quanh thị trường tìm kiếm cơ hội hoặc thu mua ít bất động sản cho vui chứ. Mà đi như vậy đâu có nhanh được, không lẽ đi một chốc một nhát lại ù về cho con bú xong lại lao đi à? Như thế chỉ tổ mệt người chứ còn làm ăn đếch gì được nữa.

Chu Thanh Bách do dự nói: “Sang năm vẫn nhỏ quá.”

Lâm Thanh Hoà phất tay: “Hơn bốn tháng còn nhỏ gì nữa, có thể uống nước cháo loãng được rồi.”

Chu Thanh Bách cố nài nỉ: “Hay là đợi tới 6 tháng đi em.”

Cái gì? 4 tháng đã cai sữa? Vậy sao được? Chu Thanh Bách cảm thấy ít nhất cũng phải 6 tháng trở ra mới có thể tàm tạm chấp nhận.

Lâm Thanh Hoà dừng bước, chăm chú nhìn chồng: “Thế từ giờ tới khi ấy em biết làm cái gì bây giờ?”

Chu Thanh Bách đáp ngay: “Sang năm nhà mình có kế hoạch mở tiệm trà còn gì. Khi ấy tha hồ việc cho em làm. Còn lúc nào hai vợ chồng mình đi khảo sát thị trường hoặc tìm hiểu kỹ nghệ trà đạo thì cho cả con theo luôn.”

“Anh rảnh quá ha!” Lâm Thanh Hoà nổi giận đùng đùng, nhưng ngẫm lại thấy 4 tháng hình như hơi sớm thật, vậy nên cô ra quyết định cuối cùng: “Được rồi, sáu tháng thì sáu tháng. Đúng 6 tháng là em dừng cho bú đấy nhá!”

Nhận được sự đồng ý của vợ, Chu Thanh Bách cười tươi roi rói: “Được, được!”

Đi thêm vài vòng sân, Lâm Thanh Hoà mới vào nhà lấy sách Tiếng Anh ra đọc. Hôm bữa, Chu Thanh Bách mua thêm cho cô vài quyển sách mới, trong đó còn có một số tài liệu cần phiên dịch. Đương lúc nhàn rỗi không có việc gì làm vậy nên Lâm Thanh Hoà dịch luôn, coi như luyện thêm kỹ năng mới.

Vì tốc độ của cô quá nhanh cho nên ông chủ tiệm sách tìm tới tận cửa ngỏ ý muốn hợp tác dài hạn.

Và cũng bởi nguyên nhân này mà Lâm Thanh Hoà lập tức nảy ra sáng kiến. Hay là sang năm mình làm phiên dịch viên nhỉ? Khỏi cần nghĩ cách quay về trường học nữa?! Công việc phiên dịch khá thoải mái về giờ giấc, đặc biệt có thể nhận việc về nhà làm, rất thích hợp với điều kiện của cô trong thời gian này.

Đương thời, nghề phiên dịch đang nổi lên như cồn vì nền kinh tế mở cửa thu hút nhiều nhà đầu tư nước ngoài nhảy vào trị trường Trung Quốc, thành ra nhu cầu thông dịch viên là vô cùng lớn. Chỉ cần hơi thành thạo một chút ngoại ngữ là không sợ không có việc làm.

Ừhm, để xem nào, ký hợp đồng dài hạn thì miễn đi nhưng trước mắt hợp tác thời vụ xem ra cũng được đấy. Vậy là, Lâm Thanh Hoà bắt tay với ông chủ tiệm sách, tiếp nhận công việc phiên dịch bán thời gian.

Hôm nay, Tiết Mỹ Lệ xách một cặp lồng chân giò hầm tới. Thấy Lâm Thanh Hoà cắm cúi viết lách, cô cực kỳ tò mò.

Sau khi nghe giải thích, Tiết Mỹ Lệ càng thêm khâm phục bản lĩnh của Lâm Thanh Hoà: “Chị giỏi thật đấy. Thực ra em cũng muốn kiếm vài việc thủ công về nhà làm giết thời gian nhưng em lại không có tay nghề đan móc như mẹ chồng, dịch thuật như chị thì em lại càng mù tịt. Haiza, ngẫm lại em vô dụng thật đấy chị ạ, chả biết làm cái gì cả.”

Lâm Thanh Hoà bật cười: “Thôi đi cô, sắp trở thành phu nhân sở trưởng mà còn than vô dụng à. Nếu rảnh rỗi quá thì hẹn hội chị em đi cà phê, uống trà chiều, hoặc mua vé đi nghe hoà tấu violin cũng là một ý kiến không tệ.”

Tiết Mỹ Lệ cười ngặt nghẽo xua tay: “Trời đất, haha, em không hưởng thụ nổi cuộc sống sang chảnh như vậy đâu.”

Lâm Thanh Hoà nhún vai: “Em đường đường là vợ quan lớn làm gì mà không hưởng thụ nổi. Chẳng qua em quen sống tiết kiệm quá thôi.”

“Ôi dào, chỉ là một phó sở trưởng nhỏ nhoi, gì mà vợ quan lớn chứ!”, Tiết Mỹ Lệ cười xoà rồi đặt cặp lồng tới trước mặt Lâm Thanh Hoà: “Hôm nay em hầm móng heo với đậu phộng cho chị đây. Món này là lợi sữa số một đấy, chị phải cố gắng uống hết đấy nhé.”

“Tâm ý của em chắc chắn chị sẽ uống hết mà.” Lâm Thanh Hoà vui vẻ nhận lấy. Tuy trong lòng vô cùng bất đắc dĩ nhưng đây vừa là công sức vừa là tấm lòng người ta dành tặng mình, làm sao mình từ chối cho đặng. Từ ngày cô sinh em bé tới nay, đã mấy lần Tiết Mỹ Lệ đưa canh qua rồi. Mà phải khen tay nghề nấu nướng của cô ấy rất giỏi, canh lửa vừa tới và gia vị cũng được nêm nếm rất vừa miệng.

Ngồi nãy giờ mà chỉ thấy có mình Lâm Thanh Hoà, Tiết Mỹ Lệ ngạc nhiên hỏi: “Ủa, anh nhà đi đâu rồi hả chị?”

Lâm Thanh Hoà lắc đầu cười: “Đang ngủ với con gái ở trong phòng rồi em ạ.”

“Haha, em chưa thấy ai cưng con gái như anh ấy đâu đấy.” Tiết Mỹ Lệ tấm tắc khen rồi giục Lâm Thanh Hoà uống hết canh và gặm cả cái móng heo luôn.

Lâm Thanh Hoà rất nhiệt tình ăn, tuy rằng hơi nhiều mỡ chút nhưng cô ấy nấu rất thanh, không bị ngấy quá. Đối với Chu Thanh Bách thì cô có thể mè nheo làm nũng chứ với người khác thì không thể được!

Thấy chị ăn ngon miệng, Tiết Mỹ Lệ vui lòng cực kỳ: “Thế chị ăn xong rồi tiếp tục làm việc đi, em phải đi về trước đây, lần tới em lại hầm rồi mang sang cho chị nữa nhé.”

Mắt thấy Tiết Mỹ Lệ dợm bước định đi, Lâm Thanh Hoà đứng dậy nói: “Sáng nay Thanh Bách đi chợ mua được mẻ tôm với cá tươi lắm. Em mang một ít về nấu cho Tiểu Canh ăn đi. Nó là khoái ăn cá biển với tôm biển nhất đấy.”

Tiết Mỹ Lệ vội lắc đầu từ chối: “Thôi mà, chị để lại ăn đi. Sáng nay em cũng có mua rồi.”

“Ôi nhà chị với nhà em mà còn ngại cái gì nữa. Đây, cầm về mà ăn, tươi ngon lắm đấy.” Lâm Thanh Hoà trực tiếp sớt ra nửa túi rồi đặt vào tay Tiết Mỹ Lệ, bắt cô ấy phải nhận bằng được.

Bình Luận (0)
Comment