Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 594: Cầu cứu
Tiễn Tiết Mỹ Lệ về, Lâm Thanh Hoà ngồi vào bàn tiếp tục công việc dịch thuật.
Nghỉ thai sản gần cả năm trời, tuy rằng cô vẫn duy trì đọc sách thường xuyên nhưng không thể nào thắng được cái cảm giác ì ạch, lười biếng của bà bầu, thậm chí nhiều lúc cô còn lười đến độ chẳng buồn động não ấy chứ.
Bây giờ có công việc này vừa hay giúp đầu óc cô bắt nhịp trở lại.
Quả thực mà nói, đối với Lâm Thanh Hoà, việc phiên dịch không quá khó nhưng cũng không dễ như ăn kẹo, vẫn yêu cầu động não suy nghĩ và sử dụng kiến thức tổng hợp. Vì thế cho nên cô mới cảm thấy may mắn khi kiếm được việc làm phù hợp với trạng thái bản thân hiện tại.
Một lát sau, từ trong phòng ngủ truyền ra tiếng Chu Thanh Bách dỗ dành con gái.
Ai da, chắc là dậy rồi đây!
Chu Tứ Ni cũng nghe thấy, cô bé đi ra cười nói: “Công nhận chú tư thương Mật Mật thật đấy!”
Lâm Thanh Hoà nhún vai, cái mệnh đề này hiển nhiên đúng khỏi cần chứng minh luôn rồi! Lát sau, cô nói với Chu Tứ Ni: “À, ngày mai cháu về Bắc Kinh trước đi.”
Giả sử bên này nhiều việc quá, hai vợ chồng không kham nổi thì mới phải nhờ tới sự trợ giúp của Tứ Ni. Đằng này cô đã ở cữ xong rồi, Chu Thanh Bách cũng đã chân chính trở thành ông bố bỉm sữa đạt chuẩn. Vậy thì để con bé về đi thôi, nó còn phải lo chuyện trăm năm với Ông Quốc Đống nữa mà.
“Dạ?….Vâng…” Chu Tứ Ni chần chừ một lúc rồi gật đầu đồng ý. Kỳ thực nó ở đây cũng không có tác dụng gì thật, việc nhà đã có chú tư lo, em bé đã có chú tư chăm. Vậy thì nó về Bắc Kinh trước cũng tốt, ở bên đó vẫn còn nhiều việc phải làm.
Lâm Thanh Hoà không quên dặn dò thêm: “Đi về nhớ suy nghĩ lại chuyện của Quốc Đống. Chứ thím là thím thấy nó thích cháu thật lòng đấy.”
Lần trước qua điện thoại, Chu Hiểu Mai kể Ông Quốc Đống rất thường xuyên tới thăm ông bà Chu, lần này lại còn không quản đường xá xa xôi đích thân hộ tống Tứ Ni tới tận bên này, thái độ của cậu ấy đã quá rõ ràng rồi còn gì nữa?!
Chu Tứ Ni không từ chối mà cũng không nhận lời ngay, cô bé bình thản đáp: “Để cháu dẫn anh ấy về quê xem như nào đã ạ.”
“Ừ, được.” Lâm Thanh Hoà gật đầu.
Qua vài lần nói chuyện, cô đã nhìn thấu tâm tư Tứ Ni rồi. Không phải con bé không ưng Quốc Đống. Mà cái chính là lo sợ Ông Quốc Đống vội vàng đưa ra quyết định khi chưa hiểu rõ bản chất và con người nó. Có khi dắt về quê, nhìn thấy nhà cửa đơn giản, cuộc sống chênh lệch, cậu chàng lại đổi ý thì sao? Chính vì lẽ đó mà thành ra tới tận bây giờ Chu Tứ Ni vẫn chần chừ chưa dám mở lòng.
Nhưng có một điều con bé không suy xét tới đó là nếu nó thực sự không có cảm tình với người ta thì liệu có đồng ý dắt về ra mắt cha mẹ không? Nhỡ đâu cậu ấy bỏ của chạy lấy người thì không phải anh chị cả sẽ bị mất mặt với bà con chòm xóm à? Sở dĩ Chu Tứ Ni không nghĩ tới điều này là vì tận sâu trong thâm tâm con bé đã nảy sinh tình cảm và niềm tin với Ông Quốc Đống rồi, chẳng qua là bản thân nó chưa nhận ra mà thôi.
Mà kỳ thực Chu Tứ Ni có cơ sở để tin tưởng chứ không phải không. Lâm Thanh Hoà tin chắc sẽ không xảy ra trường hợp Ông Quốc Đống ghét bỏ hay chê bai gì hết. Căn nhà ngói của anh chị cả khang trang sạch đẹp như thế, làm gì có chỗ nào đáng chê trách? Đến cả chàng công tử Vương Nguyên còn thích mê tơi kia kìa, nghe đâu nó còn hứa đợi cặp song sinh lớn hơn một chút sẽ dẫn vợ con về quê thăm ông bà ngoại.
Thôi được rồi, cứ để Chu Tứ Ni dắt Ông Quốc Đống về quê, cho nó nhìn tận mắt thái độ của cậu chàng để con bé không còn phải lăn tăn, lo sợ gì nữa hết.
Thật ra có một điều mà mọi người bên phía Chu gia không biết, đó chính là Ông Quốc Đống đã chuẩn bị tâm lý từ sớm. Vả lại, trong mắt Chu Tứ Ni, cậu là một đại thiếu gia cao cao tại thượng chứ thực tế hoàn toàn không phải như vậy. Lúc còn trong quân ngũ, thiếu gì thời điểm phải ăn lông ở lỗ, có hoàn cảnh khắc nghiệt nào mà cậu chưa từng trải qua. Vậy nên nói ai kén cá chọn canh thì đúng chứ Ông Quốc Đống không hề có cái tật xấu đó.
Theo sự sắp xếp của Lâm Thanh Hoà, ngày hôm sau Chu Tứ Ni ngồi tàu ngược về Bắc Kinh.
Đáng lý thằng Chu Quy Lai có nhiệm vụ ra ga đón chị nhưng nó lại hộc tốc phi xe tới báo tin cho Ông Quốc Đống. Vậy cho nên lúc Chu Tứ Ni ra khỏi ga tàu liền nhìn thấy Ông Quốc Đống đang đứng sừng sững ở đó, hớn hở vẫy tay về phía mình.
Chu Tứ Ni tiến lại gần, mỉm cười hỏi: “Anh chờ lâu chưa?”
“Không lâu.” Ông Quốc Đống cười như nhìn thấy mùa xuân, rồi nhanh chóng bước tới đón lấy hành lý trên tay Tứ Ni, cái miệng vẫn liến thoắng nói đông nói tây: “Anh lại tưởng phải tới cuối năm em mới về cùng với vợ chồng dì Lâm.”
Chu Tứ Ni hồn nhiên có sao nói vậy: “Thím tư bảo em về trước.”
Ông Quốc Đống nhanh nhạy nắm bắt được trọng điểm, cậu nở nụ cười kín đáo: “Đúng là dì Lâm hiểu được lòng anh.”
Tất nhiên đã nói huỵch toẹt ra như vậy thì làm sao Tứ Ni không hiểu được cơ chứ, cho nên con bé ngượng ngùng chọn cách im lặng, không tiếp lời.
Ông Quốc Đống cũng không ba hoa nữa mà tập trung đạp xe.
Một lúc sau, Chu Tứ Ni mới chợt nhận ra có gì đó sai sai, con bé ngô nghê hỏi: “Ủa mà sao anh lại đạp xe tới, cứ để em đi xe buýt về là được mà.”
Ông Quốc Đống cười: “Ngồi xe buýt toàn mùi xăng dầu, anh sợ em không quen.”
Đó chỉ là lý do phụ thôi, còn cái chính là cậu muốn chở cô gái nhỏ về. Hơn nữa, cậu nào có yếu ớt tới vậy, cũng chỉ có vài con phố thôi mà, đừng quên trước đây cậu từng tham gia quân ngũ, thể lực không thua kém gì ai đâu à!
Chu Tứ Ni ngồi sau xe nhấp môi suy nghĩ mãi mới dám lên tiếng hỏi: “Ngày nào anh được nghỉ Tết?”
Ông Quốc Đống lập tức đưa ra câu trả lời: “20 tháng chạp.”
Tất nhiên sự thật không phải như vậy, chỗ cậu làm phải 25 trở ra mới cho nhân viên nghỉ nhưng cậu có thể xin nghỉ trước. Dù sao thì lý do về thăm nhà bạn gái quá chính đáng mà, nỡ lòng nào lãnh đạo lại không duyệt?!
Chu Tứ Ni tiếp tục lâm vào trầm tư, qua một hồi sau mới ấp úng mở lời: “Vậy…vậy anh có muốn về quê với tôi không?”
Ông Quốc Đống đã chờ câu hỏi này từ lâu lắm rồi, nghe thấy vậy cậu lập tức gật đầu cái rụp: “Tất nhiên là muốn rồi. Anh rất muốn được gặp ba mẹ em.”
Chu Tứ Ni liền phổ cập cho anh chàng ít kiến thức nông thôn: “Điều kiện ở dưới quê thua xa trên thành phố, nhà cửa rồi phương thức sinh hoạt cũng kém hơn rất nhiều. Chắc có lẽ anh sẽ cảm thấy không được thoải mái cho lắm. Không giấu gì anh, con gái nhà cô cả tôi cũng lấy chồng Bắc Kinh nhưng khổ nỗi anh con rể không thể thích ứng được với cuộc sống gia đình nhà vợ.”
Ông Quốc Đống nói ngay: “Không phải Vương Nguyên rất thích nhà em còn gì?”
Không cần giải thích dài dòng, Chu Tứ Ni đã đại khái nắm được ý tứ của Ông Quốc Đống. Nếu….nếu thực sự anh ấy không chê….thì nó sẽ… đồng ý gả!
Lúc Ông Quốc Đống chở Chu Tứ Ni về Chu gia cũng vừa hay gần tới giờ cơm chiều cho nên ông bà Chu giữ cậu ở lại dùng bữa với gia đình luôn.
Thật sự ông bà đã nhận định Ông Quốc Đống là cháu rể từ lâu rồi. Mặc dù tuổi tác đã cao nhưng ông bà nhìn thoáng hơn Tứ Ni nhiều. Chưa khi nào ông bà lo lắng Quốc Đống sẽ chướng mắt nhà thằng cả vì điều kiện nhà nó tốt như vậy, có gì đâu mà chướng mắt?
Mà kể cả điều kiện có kém đi chẳng nữa thì cũng không liên quan tới việc hai đứa nó lấy nhau, dù gì con gái gả ra ngoài là hết và Ông Quốc Đống cũng chẳng bị buộc phải ở lại nông thôn.
Quay lại thực tại, vừa nhìn thấy Chu Tứ Ni là bà Chu lập tức hỏi thăm tình hình vợ chồng Lâm Thanh Hoà và cô cháu gái Mật Mật.
Xét theo vai vế, Mật Mật là đứa cháu nhỏ nhất của Chu gia, từ lúc nó sinh ra tới giờ bà vẫn chưa nhìn thấy mặt, bảo sao không mong ngóng cho được!
Chu Tứ Ni cười nói: “Bà à, bà cứ yên tâm đi. Chú tư lợi hại lắm việc gì cũng làm được hết ấy. Vốn ban đầu nghe chú thím bảo không cần ai sang cháu cứ lo lắng khôn nguôi nhưng sang tới nơi rồi mới biết đúng là không cần thật.”
Trừ bỏ hai, ba ngày đâu chưa quen việc, còn lại từ đó về sau hầu như nó chẳng có đất dụng võ, chú tư bao sân hết.
Chu Hiểu Mai cười hỏi: “Qua điện thoại cô nghe chị tư bảo giờ trong mắt anh tư chỉ có con gái, chị ấy bị ra rìa rồi hả?”
Chu Tứ Ni cười phá lên: “Không phải đâu ạ. Thím tư có yêu cầu gì chỉ cần nói một tiếng là chú tư lập tức đáp ứng ngay.”
Bà Chu lại lo lắng sang vấn đề khác: “Sợ rằng mấy hôm nữa chúng nó về thời tiết sẽ rét hơn.”
Chu Hiểu Mai lên tiếng trấn an: “Không sao đâu mẹ, chỉ cần che chắn kĩ lưỡng là được mà.”
Đúng là trẻ con 2 tháng tuổi không thích hợp di chuyển xa, nhưng nếu chuẩn bị chu đáo, cẩn thận thì cũng không có gì đáng ngại lắm. Chỉ cần muốn là sẽ có biện pháp khắc phục thôi, không phải sao?
Nhắc tới cái này chỉ làm mẹ thêm lo, Chu Hiểu Mai liền chuyển qua đề tài khác: “Thế hai đứa thế nào, tính bao giờ về quê?”
Tự nhiên bị hỏi tới, hai má Chu Tứ Ni bất giác đỏ ửng. Mặc dù đã nói chuyện rõ ràng với Ông Quốc Đống, nhưng đứng trước mặt người lớn trong nhà, nó vẫn không nhịn được có chút ngượng ngùng, xấu hổ.
Ngược lại, Ông Quốc Đống bình tĩnh cực kỳ: “Khoảng tầm 20 tháng Chạp cô ạ.”
Nghe vậy, Vương Nguyên nói ngay: “Cho anh gửi ít đặc sản về cho cha mẹ nhá.”
Mãi cho tới tận bây giờ vợ chồng Vương Nguyên vẫn lựa chọn sang bên này ăn cơm. Mỗi tháng đóng 50 đồng tiền vừa đỡ phải lích kích nấu nấu nướng nướng mà còn đông vui náo nhiệt nữa chứ. Một công đôi chuyện, quá tiện còn gì?!
Ông Quốc Đống đáp: “Tôi sẽ mua.”
Vương Nguyên cười nói: “Anh mua là việc của anh, còn đây là quà tôi gửi cha mẹ mà.”
“Được.” Ông Quốc Đống cười gật đầu.
Chu Nhị Ni thì chẳng kịp tham gia góp vui câu nào vì còn mải bù đầu trông chừng hai tiểu quỷ nghịch ngợm. Chúng nó đang trong độ tuổi quậy phá cho nên Nhị Ni đau đầu vô cùng. Nhiều lúc chỉ muốn đánh cho một trận, nhưng ai bảo hai bảo bối đáng yêu quá làm chi, đến mắng còn chẳng nỡ nói gì tới đánh.
Hôm nay ông Vương cũng có mặt tại đây. Mọi người đợi mấy đứa Chu Toàn, Chu Quy Lai, Hổ Tử và Cương Tử đi làm về là cùng quây quần ngồi vào bàn ăn cơm.
Bữa cơm chiều nhà Chu gia hôm nào cũng đông vui như vậy đấy, nhưng được cái đông con đông cháu mà đứa nào cũng giỏi việc cho nên bà Chu chẳng cần động tay động chân làm gì cả.
Mọi người đang ăn uống cười nói rôm rả thì Hứa Thắng Mỹ mặt mũi tái mét, hớt hơ hớt hải chạy vào …. cầu cứu!