Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 595: Bạo lực
Cứ cách 8 hoặc 10 ngày, Lâm Thanh Hòa mới gọi điện thoại cho Chu Hiểu Mai một lần. Vậy nên tới tận hôm nay cô mới được nghe chuyện.
Dù đã cách qua cái điện thoại nhưng Lâm Thanh Hoà vẫn có thể cảm nhận được cơn giận đùng đùng của Chu Hiểu Mai: “Hôm ấy mẹ tức đến độ ngất xỉu ngay tại chỗ, Vương Nguyên tức tốc ẵm đi bệnh viện cấp cứu. Em thực sự không hiểu Chu gia mắc nợ gì hai chị em nhà nó nữa, chuyện tốt thì chả thấy đâu, nhưng hễ gặp tai hoạ là chạy tới bên này đầu tiên, thế mới khốn nạn chứ!”
Đâu đuôi sự việc chính là như thế này, bữa đó Hứa Thắng Cường ra bày sạp như thường lệ, bỗng nhiên có một vị khách tới cò kè mặc cả. Thấy vậy nó chẳng những không thèm tiếp, mà còn chửi thẳng vào mặt người ta “Đã không có tiền thì đừng học đòi mua quần áo. Cút!”.
Phong cách bán hàng của Hứa Thắng Cường trước nay vẫn vậy nhưng lần này xui cho nó là đụng phải dạng khó chơi. Tất nhiên người kia không cút mà cố tình đứng lại phá đám, chặn khách, không cho ai tới sạp lựa đồ.
Hứa Thắng Cường nóng máu, xông ra đập luôn không nói nhiều.
Bên kia nào phải dạng vừa, lập tức đánh trả rất quyết liệt. Hứa Thắng Cường bị đau đến độ mất lý trí, vơ vội viên gạch bên vệ đường nện thẳng vào đầu người ta. Kết cục chính là gã đó ngã nhào xuống đất còn Hứa Thắng Cường thì bị công an bắt.
Người nhận được tin tức đầu tiên là Trương Mỹ Liên. Cô ta luống cuống tay chân không biết giải quyết ra sao cho nên cấp tốc chạy tới tìm Hứa Thắng Mỹ.
Hứa Thắng Mỹ tức muốn lên tim, lập tức giơ tay tát cho Trương Mỹ Liên một cái nổ đom đóm mắt, sau đó quay vào Triệu gia cầu xin sự giúp đỡ. Chỉ tiếc là, Triệu gia chẳng thèm quan tâm.
Đây không phải lần đầu tiên Hứa Thắng Cường đánh nhau. Lần đầu là xảy ra ở nhà máy của Triệu gia, nó đánh đồng nghiệp nhập viện, nhờ thương thế không nặng lại dựa vào thế lực nhà họ Triệu cho nên mới dễ dàng chuyện lớn hoá nhỏ, chuyện nhỏ hoá không. Sau đó, đi học thì đánh nhau với bạn cùng lớp, giờ ra buôn bán thì đánh nhau với khách hàng. Cái loại côn đồ như vậy, mắc gì Triệu gia phải giúp?
Ủa, Triệu gia đâu rảnh đến độ suốt ngày đi theo chùi đít cho một thằng em vợ? Một lần là quá đủ rồi, còn mong lần hai, lần ba chắc? Mơ đi!
Kể cả Hứa Thắng Mỹ đã sinh cho nhà họ Triệu một thằng cu thì lần này bọn họ cũng quyết không nhúng tay vào.
Hứa Thắng Mỹ hết cách, đành phải cắn răng chạy về Chu gia cầu xin. Từ cái lần lộ chuyện Hổ Tử cho tới nay, nó không dám bén mảng sang bên này nửa bước và tất nhiên nhà họ Chu cũng chẳng chào đón nó. Hai bên cứ mạnh ai nấy sống là tốt rồi, đừng nên làm phiền lẫn nhau.
Nhưng ai mà biết được rằng, lâu như vậy cháu ngoại mới quay về một chuyến lại còn ưu ái tặng thêm một tin tức động trời đó là kêu mọi người vào ngục cứu Hứa Thắng Cường ra!
Bà Chu vừa nghe xong, chưa kịp nói lời nào đã bất tỉnh nhân sự ngay tức khắc.
“Sau đó giải quyết thế nào?” Lâm Thanh Hoà không quan tâm mà chỉ đơn giản là tò mò hóng chuyện mà thôi.
Chu Hiểu Mai kể: “Vương Nguyên đứng ra giải quyết chị ạ.”
Vương Nguyên là thương nhân nhưng gia tộc họ Vương không thiếu các chính khách trên chính trường cho nên vớt người ra khỏi đồn cách sát chỉ đơn giản là một câu nói.
À, đương nhiên điều kiện tiên quyết là Hứa Thắng Cường không bị liệt vào tội danh giết người. Đầu tên kia bị đập bê bết máu nhưng may mắn vẫn giữ được tính mạng. Vậy nên Hứa Thắng Cường chỉ bị tạm giam 7 ngày và bồi thường 5000 là xong chuyện.
Chu Hiểu Mai cười lạnh nói tiếp: “Con nhỏ Trương Mỹ Liên tiếc của, than trời trách đất ầm cả lên. Hừ, chồng nó đánh người ta suýt mất mạng mà còn tính chạy, không chịu bồi thường tiền. Trơ trẽn đến thế là cùng!”
Nguyên bản Trương Mỹ Liên ăn vạ, đổ tội cho bên kia gây sự trước, rồi bên kia cũng đánh bị thương chồng nó nên coi như hoà nhau. Ha, con nhỏ đó tính toán giỏi thật đấy, không cần biết ai gây chuyện trước, chỉ cần biết chồng nó dùng gạch đập người ta vỡ đầu là sai lè ra rồi lại còn định ở đó mà lý sự cùn, đúng là vớ vẩn!
Lâm Thanh Hoà hỏi thêm: “Mà nó lấy đâu ra lắm tiền như vậy?”
5000 đồng lận đấy, không ít đâu!
Chu Hiểu Mai có sao nói vậy: “Trương Mỹ Liên ra 3000, Hứa Thắng Mỹ ra 2000.”
Tất nhiên chúng đừng hòng lấy 1 xu từ Chu gia! Chu gia không có liên quan gì tới Hứa gia hết! Vương Nguyên chịu đứng ra bảo lãnh giúp đã là nể tình lắm rồi, bằng không còn lâu Hứa Thắng Cường mới thoát khỏi cảnh lao tù.
Chu Hiểu Mai vẫn chưa hết tức giận: “Mà từ lúc nó ra tù tới giờ cũng không thèm ló mặt sang bên này một lần.”
Cô chẳng nhớ nhung, mong mỏi gì nó đâu nhưng ít nhiều gì nó cũng phải bày tỏ thái độ cảm kích với người đã cứu giúp mình lúc hoạn nạn chứ. Đằng này nó cứ tỉnh như ruồi, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Đúng là hết thuốc chữa.
Lâm Thanh Hoà xì một tiếng rồi không quên nhắc nhở: “Cô nhớ bảo hai anh em Cương Tử, Hổ Tử hết sức chú ý đấy.”
Chu Hiểu Mai gật đầu: “Em đã dặn đi dặn lại chúng nó rồi. Cả hai đứa đều bảo đã biết.”
Tất nhiên chúng nó hiểu rất rõ vì bài học đầu tiên mợ út chỉ dạy trước khi ra vỉa hè bày sạp chính là hoà khí sinh tài.
Nếu không may gặp phải khách hàng khó tính thì cứ bình tĩnh đối phó, lấy nhu khắc cương, không cần bán hàng cho họ cũng được nhưng phải xử sự khéo léo để không làm ảnh hưởng tới những vị khách khác.
Thật ra thì phần đông con người ra bên ngoài đều cần thể diện và mặt mũi, chẳng ai khơi khơi đi gây sự làm gì cả. Khoảng 100 khách thì cùng lắm có 5, 6 người ngang ngược không nói lý thôi. Bởi thế cho nên không thể để một bộ phận nhỏ như vậy làm ảnh hưởng tới toàn bộ cục diện kinh doanh.
Tất nhiên trong quá trình buôn bán, không ai có thể tránh được mấy thành phần hãm tài và hai anh em Hổ Tử cũng vậy. Nhưng tụi nó đều biết cách xoay chuyển thế cục, thậm chí chịu bán rẻ để tiễn ôn thần đi sớm. Chỉ cần có thái độ đúng đắn thì kể cả ôn thần cũng vẫn sinh tài như thường.
Đợt trước Hổ Tử đã có cơ hội mục sở thị cách thức bán hàng của Hứa Thắng Cường rồi. Cứ giữ cái cung cách làm ăn như thế không sớm thì muộn cũng xảy ra chuyện cho xem.
Y như rằng, bây giờ xảy ra chuyện rồi này, còn tốn cả 5000 đồng nữa.
Bán một bộ quần áo lời lãi có vài đồng bạc mà một lần bay mất 5000, thử hỏi phải mài đũng quần ở vỉa hè bao ngày mới có thể kiếm lại được con số đó?
Đến người ngoài nhìn vào còn thấy xót của, thì càng đừng nói tới người trong cuộc là Hứa Thắng Mỹ và Trương Mỹ Liên.
Cái hôm đầu tiên Hứa Thắng Cường ra tù, vừa chân thấp chân cao bước vào cửa nhà đã bị chị gái tát cho một cái rát mặt, còn vợ thì uất ức chửi ầm lên nào là cái đồ phế vật, cái đồ phá của vân vân và mây mây.
Tuy rằng 3000 đồng không phải toàn bộ gia tài của Trương Mỹ Liên nhưng tiền bạc là xương là máu đấy, một đồng cô cũng không muốn lãng phí đâu, huống hồ tận 3000, ối giời ơi….
Vốn dĩ cô đang lên kế hoạch tích tiền chuẩn bị mua cái cửa hàng. Chứ một năm đôi lần ông chủ nhà lại hăm he tăng tiền thuê, cô bực mình lắm rồi. Nhưng giờ thâm hụt mất một khoản lớn thế này, không biết phải ăn mặc cần kiệm bao lâu mới bù lại được đây. Chồng với chẳng con, chả được cái tích sự gì, toàn phá thôi!
Tóm lại bởi vì chuyện này mà hai vợ chồng Hứa Thắng Cường cơm không lành canh không ngọt, cứ 3 ngày lại lôi nhau ra cãi một trận nhỏ, 5 ngày đại chiến một trận lớn, ầm ĩ không ngừng nghỉ.
Lâm Thanh Hoà chỉ ậm ừ nghe cho biết vì chúng nó có cãi nhau thế chứ cãi nữa cũng chẳng liên quan tới nhà cô. Sau khi chào tạm biệt Chu Hiểu Mai, Lâm Thanh Hoà cúp máy đi về nhà mình.
Về chuyện này, cô buộc phải thông báo cho Chu Thanh Bách biết vì nó có liên quan tới sức khoẻ của mẹ chồng.
“Lúc ấy vì sốc quá nên mẹ bất tỉnh nhân sự, nhưng có đám trẻ ở đó đưa bà đi cấp cứu kịp thời cho nên không có gì đáng ngại. Giờ bà đã đỡ hơn nhiều rồi.”
Làm sao cô không biết, sở dĩ có thể tức đến độ ngất lịm đi như vậy là bởi vì bà Chu vẫn còn ôm hy vọng với hai đứa cháu ngoại. Nhưng có lẽ lần này đã hết thật rồi.
Nghe xong chuyện, Chu Thanh Bách không hé răng nửa lời nhưng sắc mặt đen tới cực hạn.
Lâm Thanh Hoà thở dài: “Anh đừng như vậy, kẻo doạ con sợ.”
Tất nhiên cô biết Thanh Bách giận không phải vì chuyện Hứa Thắng Cường đánh người đi tù mà anh giận là vì chúng nó dám chọc cho bà Chu bất tỉnh nhân sự.
Lâm Thanh Hoà tiến tới đón Mật Mật từ tay chồng: “Thôi anh đừng lo lắng quá, còn một thời gian ngắn nữa là chúng ta quay về rồi.”
Chu Thanh Bách thu lại nộ khí, cố gắng cất giọng nhu hoà nhất có thể: “Bữa tối em muốn ăn gì?”
Lâm Thanh Hoà đáp: “Màn thầu với canh thịt dê đi.”
Canh thịt dê tương đối nóng, dễ gây nhiệt nhưng không sao hết, trong không gian riêng của cô có sẵn rất nhiều rau dưa củ quả, ăn kèm thêm vào sẽ trung hoà ngay thôi.
À, còn điều này nữa không biết có phải Lâm Thanh Hoà ảo giác hay không mà kể từ khi sinh Mật Mật xong cô cảm thấy tinh thần phấn chấn, vui tươi hẳn ra, da dẻ mỡ màng, hồng hào hơn lúc trước rất nhiều, giống như kiểu hồi xuân ấy?!
Chả hiểu kiểu gì nữa, sao người ta bảo sản phụ cao niên sẽ bị hao tổn sức khoẻ, tàn phai nhan sắc dữ lắm cơ mà nhỉ? Vậy mà cô không những không bị lão hoá mà còn phơi phới ra mới lạ lùng chứ?!
Chu Thanh Bách âm trầm đi vào phòng bếp chuẩn bị đồ ăn.
Ngoài phòng khách, Lâm Thanh Hoà mỉm cười cưng nựng cô con gái nhỏ: “Tính tình ba con là như vậy đó, mẹ con mình đừng thèm để ý tới ba nữa, cho ba chơi một mình luôn ha!”