Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 596: Chu Khải tìm cơ hội
Với cái tính cách xốc nổi và bốc đồng của thằng Hứa Thắng Cường thì việc đánh nhau đã trở thành cơm bữa. Và lần này cũng vậy, chắc chắn nó chả ăn năn hối cải gì đâu, mà vẫn sẽ ngựa quen đường cũ, tiếp tục gây rắc rối dài dài cho xem.
Nhưng dù có thế nào đi nữa cũng chẳng hề liên quan tới Chu gia nói riêng và nhà cô nói chung, thành thử Lâm Thanh Hoà không có ý định chen miệng vào. Mà kể cả cô có nói còn lâu chúng nó mới nghe, không chừng còn cho rằng cô cố tình mượn cơ hội răn dạy chị em nó ấy chứ. Vậy nên cứ đèn nhà ai nhà nấy rạng đi ha!
Ăn xong bữa chiều, Chu Thanh Bách lập tức đi ra ngoài. Lâm Thanh Hoà cũng không hỏi vì thừa biết anh đây là muốn đi gọi điện thoại.
Trên Bắc Kinh, hai anh em Chu Toàn cũng đoán chắc hôm nay ba sẽ gọi điện thoại về, vậy nên vừa ăn xong cơm là hai đứa nó chạy ù ra tiệm sủi cảo trực sẵn.
Điện thoại vừa reng hồi đầu tiên, Chu Quy Lai đã lao đến nhấc máy: “Haha, lúc nãy nghe cô út kể hôm nay mẹ gọi điện lên là con đoán thể nào buổi tối ba cũng sẽ gọi mà.”
Chu Thanh Bách đi thẳng vào vấn đề: “Sức khoẻ ông bà nội thế nào rồi?”
Chu Quy Lai có sao nói vậy: “Mấy hôm trước đúng là không được khoẻ cho lắm, chắc kiểu phiền não nên đau đầu, nhức óc suốt. Nhưng giờ ông bà đỡ hơn rồi, ba đừng lo.”
Chu Thanh Bách không hề đả động gì tới chuyện Hứa Thắng Cường mà chỉ gửi lời nhắc nhở tới anh em Hổ Tử cùng Cương Tử, đi ra ngoài làm ăn phải hết sức cẩn thận, tuyệt đối không được gây chuyện.
Chu Quy Lai nói ngay: “Hai anh ấy hiểu mà, không cần phải dặn đi dặn lại đâu. À, ba ơi, em gái giống con lắm hả?
Nhắc tới con gái bảo bối, sắc mặt Chu Thanh Bách lập tức hoà hoãn xuống, anh cười nhẹ: “Giống ba.”
Tất nhiên lời này không thật, dù bé con còn nhỏ nhưng anh cũng có thể nhìn ra đường nét của nó y xì mẹ. Bốn đứa nhà anh phân chia rất đồng đều, thằng cả và thằng ba giống anh còn thằng hai và con út y tạc bà xã.
Ừ, mặt mũi với dáng dấp của thằng hai coi bộ cũng đẹp đấy…í, mà khoan! Nói như vậy có nghĩa là sau này Mật Mật tới tuổi trưởng thành sẽ là một đại mỹ nhân à?! Nghĩ tới đây, bất chợt trong lòng Chu Thanh Bách dấy lên hồi chuông cảnh báo. Không được, nhất định mình phải tăng cường công tác phòng bị mới được, thằng nhãi ranh nào muôn tiếp cận là phải bước qua rào chắn của anh trước đã!
Chu Quy Lai nhăn nhó cãi: “Nhưng chị Tứ Ni bảo là giống con mà.”
“Ở đâu ra giống mày, rõ ràng chị Tứ Ni bảo giống anh mà, thôi thôi mày xê ra mau lên…” Đứng bên cạnh nghe thằng em lải nhải nãy giờ, Chu Toàn sốt ruột giật lấy ống nghe, lo lắng hỏi han tình hình sức khoẻ của mẹ và em gái.
Hiện tại đang là cuối tháng 11, chỉ còn vài ngày nữa là sang tháng 12, thời tiết càng lúc càng giá rét, tuyết vẫn chưa rơi nhưng buổi sáng thức dậy đã có thể nhìn thấy sương sớm đọng thành băng. Em bé còn nhỏ như vậy, không biết có chịu được lạnh không? Rồi không biết có quấy khóc gì không? Vì chưa được nhìn tận mắt cho nên mấy ông anh càng bồn chồn, sốt ruột gấp bội.
Chắc có lẽ hiểu được tâm trạng của các con, nên Chu Thanh Bách rất kiên nhẫn giải đáp mọi thắc mắc. Mãi tới khi gần cúp máy mới hỏi được một câu: “Thằng cả có gọi về cho con không? Nó có nói năm nay sẽ về không?”
Chu Toàn đáp: “Anh cả có gọi về ba ạ, nhưng có lấy được phép hay không thì anh ấy không dám chắc. Mà con đoán sẽ tìm mọi cách để về thôi vì anh ấy đã biết tin mẹ sinh em gái rồi.”
Tính tình anh cả thế nào làm sao nó không biết. Huống hồ mẹ sinh em gái chuyện lớn như vậy, kể cả không có phép thì anh ấy cũng tạo ra phép cho xem.
Quả không hổ danh máu mủ ruột già, Chu Toàn đoán không sai chút nào. Lúc này, ở trên đơn vị, Chu Khải đang đi thuyết phục đồng đội đổi phép năm cho mình: “Anh à, xem như lần này em có lỗi với chị dâu và các cháu nhưng anh nhất định phải giúp em nếu không em sốt ruột chết mất. Hồi đầu năm về thăm nhà, em không hề biết mẹ mang thai, hôm nọ mới nghe tin mẹ sinh em bé mà em hết hồn luôn. Với lại anh cũng biết rồi đấy, mẹ em đã 40 tuổi, là sản phụ cao niên cho nên em bắt buộc phải về nhìn xem thế nào.”
Vừa nài nỉ, Chu Khải vừa đẩy một cái túi cực lớn tới trước mặt người bạn. Bên trong chiếc túi đựng không biết bao nhiêu là đồ, ước chừng 5, 6 gói sữa bột, 5 lon sữa mạch nha, cùng với rất nhiều trái cây và đồ hộp nhập khẩu, ngoài ra còn có 7, 8 gói kẹo sữa thỏ trắng.
Người đồng đội nhìn thoáng qua cũng phải giật mình sửng sốt mất mấy giây. Trời đấy, toàn bộ đều là đồ tốt, chỗ này….nhắm chừng cũng phải hơn một tháng tiền lương chứ ít à?! Mà lương của anh đâu phải loại thấp. Hiện anh đã ngoài 40 tuổi, chức vị ngang bằng Chu Khải cho nên mức lương được lãnh khá cao. Ấy vậy mà chưa lần nào anh dám ra tay hào phóng mua nhiều thực phẩm dinh dưỡng đắt đỏ như thế này?!
Khổ một nỗi năm ngoái anh đã không về rồi, năm nay đang định về thăm nhà thì Chu Khải lại năn nỉ xin đổi. Mà cậu ấy tha thiết quá, thành ý cũng đầy đủ nữa…
Chu Khải tiếp tục năn nỉ: “Anh nhường cho em năm nay đi. Đợt tới mà có phép em sẽ lập tức đổi cho anh ngay.”
Vị đồng đội thoáng chần chừ một chút rồi gật đầu: “Vậy được, năm nay cậu về thăm nhà đi.”
Tuy rằng anh không trở về nhưng sẽ gửi tiền trợ cấp và quà về quê. Nhiều quà như vậy, chắc vợ anh sẽ không giận đâu nhỉ, có khi lại còn cao hứng ấy chứ. Bình thường ở nhà, vợ con anh sinh hoạt tương đối tằn tiện bởi điều kiện gia đình cũng không được khá giả cho lắm. Tất nhiên không tới nỗi khó khăn như thời bao cấp nhưng chắc chắn không dám chi khoản lớn mua nhiều đồ dinh dưỡng tới vậy. Suy cho cùng chỉ có người nhà giàu mới chú trọng tẩm bổ này nọ, chứ mức nhàng nhàng như nhà anh thì chỉ mong ăn no mặc ấm là tốt rồi.
Đổi được phép, Chu Khải sướng muốn điên, lập tức chạy đi thông báo cho Ông Mỹ Gia.
Sau khi liến thoắng một tràng, Chu Khải liền hỏi: “Mỹ Gia à, năm nay em có được nghỉ không?”
Ông Mỹ Gia lắc đầu buồn bã: “Trong năm em đã nghỉ nhiều rồi, sợ cuối năm không xin được.”
Chu Khải nghiêm túc nói: “Em đứng đây đợi, anh đi tìm viện trưởng hỏi thử xem có được không. Nếu hai đứa mình cùng về được là tốt nhất. Để em ở đây một mình anh không yên tâm chút nào.”
Ông Mỹ Gia không nhịn được nữa, bật cười vui vẻ: “Em lừa anh đó, em cũng lấy được phép rồi.”
Nghe vậy, Chu Khải lập tức thở phào, cậu giơ tay cốc nhẹ lên trán cô người yêu một cái: “Còn trêu anh nữa hả? Sao không nói cho anh biết sớm?!”
Ông Mỹ Gia cong môi cười: “Dì Lâm sinh em bé mà, tất nhiên em phải về thăm rồi.”
Chu Khải nhìn thẳng vào mắt bạn gái, nhẹ giọng nói: “Thì đúng rồi, em phải về thăm chứ, nó cũng là em gái của em mà.”
Dường như đã quá quen thuộc với những lời tình tứ của Chu Khải nên Ông Mỹ Gia không còn thẹn thùng như trước nữa. Từ đầu năm nay, hai đứa nó đã công khai mối quan hệ. Tuy rằng cả hai đều bận, không có thời gian suốt ngày dính lấy nhau nhưng trên cơ bản tất cả mọi người trong đơn vị và bệnh viện đều biết Chu Khải và Ông Mỹ Gia là một đôi.
Nhưng mà thỉnh thoảng bị mấy cô bạn đồng nghiệp chọc ghẹo, Mỹ Gia cũng hơi hơi cảm thấy xấu hổ. Dù sao thì con gái da mặt mỏng, với cả đây là lần đầu tiên yêu đương, nó cũng ngượng ngùng lắm chứ bộ!
Thấy Chu Khải hí hoáy thò tay vào túi áo lấy ra một hộp kem bảo vệ da, Ông Mỹ Gia liền nói: “Hũ lần trước anh mua em vẫn chưa dùng hết mà.”
Chu Khải ngạc nhiên: “Sao còn chưa dùng hết? Nhưng anh lỡ mua rồi, có giữ lại cũng chẳng biết làm gì, thôi em cầm đi. Mà em không cần phải tiết kiệm đâu, thoa mặt rồi thoa cả tay, chân nữa.”
Ông Mỹ Gia phì cười: “Làm gì có ai lấy kem mặt bôi cho tay chân bao giờ?”
Chu Khải thản nhiên đáp: “Trước giờ mẹ anh vẫn thoa cho tụi anh như thế.”
Cứ tới mùa đông là mẹ sẽ bắt mấy anh em chúng nó thoa kem dưỡng da, không chỉ bôi lên mặt mà còn cả tay chân nữa, vì mẹ sợ thời tiết hanh khô sẽ khiến da dẻ mấy đứa nó bị nứt nẻ và đau rát.
Đứng một bên, Ông Mỹ Gia nuốt nước miếng đánh ực, nhất thời không biết nói sao cho phải. Tính ra nó với Chu Khải cũng được xem như thanh mai trúc mã cho nên nó biết thời trẻ dì Lâm sống tại nông thôn. Nhưng có vẻ cuộc sống của dì ấy còn xa xỉ hơn cả người thành phố nữa! Người ta xức lên mặt còn phải tiết kiệm từng chút một, ấy vậy mà dì thoa cả tay lẫn chân…trời ơi…sang chảnh quá đi thôi!
Một lúc sau, Ông Mỹ Gia mới lên tiếng: “Nếu anh không biết dùng tiền vào việc gì thì cứ cất lên rồi đem về đưa cho dì Lâm đi.”
Chu Khải lắc đầu cười cười: “Mẹ anh không nhận tiền của anh đâu. Mẹ bảo cứ cất lên sau này để cho vợ xài.”
Ông Mỹ Gia thoáng đỏ mặt, vội chụp lấy hũ kem rồi lý nhí nói: “Lần sau anh đừng mua nữa nha.”
“Ừ, khi nào dùng hết thì nói anh một tiếng.” Chu Khải gật đầu rồi lại loay hoay móc túi lấy ra ba quả táo lớn: “Em cầm lấy để dành ăn. Mùa đông chịu khó ăn nhiều trái cây một chút mới tốt.”
Ông Mỹ Gia nhíu mày: “Sao anh không giữ lại mà ăn?”
Chu Khải nhét vào tay cô bạn gái: “Anh có rồi, cái này là dành riêng cho em.”
Nói chuyện với người yêu thêm một lát nữa, Chu Khải phải quay trở về đơn vị có việc.
Cậu ấy vừa đi một cái, mấy cô y tá lập tức xúm lại chỗ Ông Mỹ Gia, mấy cặp mắt chăm chú đổ dồn vào hũ kem dưỡng da và ba quả táo.
Thấy vậy, Ông Mỹ Gia vội vàng giấu ba trái táo đi. Mùa đông trái cây rất hiếm, lại còn là thứ Chu Khải đặc biệt tặng riêng cho nó, còn lâu nó mới chia sẻ với người khác. Kem dưỡng da mọi người có thể dùng ké một chút cũng không sao, nhưng táo thì đừng hòng!