Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 597 - Chương 597: Thói Quen Sinh Hoạt

Chương 597: Thói quen sinh hoạt Chương 597: Thói quen sinh hoạt

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 597: Thói quen sinh hoạt

Thường thì, thói quen sinh hoạt của một người sẽ bị ảnh hưởng từ những người xung quanh. Và không khó để Ông Mỹ Gia nhận ra Chu Khải học được những điều này từ dì Lâm.

Tỷ như phương diện ăn uống chẳng hạn, dì Lâm cực kỳ mê trái cây còn Chu Khải thì thuộc trường phái thích ăn thịt. Thế nhưng anh ấy vẫn thường xuyên ăn quýt, táo hoặc chuối, như một thói quen.

Và đương nhiên, anh ấy cũng rất hay mang sang đây cho cô.

Ông Mỹ Gia thích lắm, thích trái cây một nhưng thích cái sự quan tâm của anh mười, vậy nên cô chẳng bao giờ tự đi mua mà toàn đợi người yêu mang cho thôi. Mà hình như ăn đồ người yêu tặng có tác dụng hơn hay sao ấy, mùa đông năm nay cô chẳng bị đau họng hay khan tiếng gì hết.

Sau khi thông báo với Ông Mỹ Gia, Chu Khải tức tốc đánh điện về Bắc Kinh.

Người nhấc máy là bà Mã, vừa nghe tiếng alo đầu tiên là bà nhận ra giọng Chu Khải ngay, bà cười nói: “A, là Tiểu Khải phải không?”

Chu Khải đáp: “Dạ bà Mã, là cháu đây ạ. Bà cho cháu hỏi mấy thằng em cháu có ở cửa hàng không bà?”

Bà Mã lắc đầu: “Giờ chẳng có thằng nào ở đây cả, hai đứa nó rời đi từ nửa tiếng trước rồi.”

Chu Khải cười cười: “Vậy thôi nhờ bà chuyển lời cho hai đứa nó giúp cháu là năm nay cháu sẽ về ăn Tết.”

Bà Mã cười sang sảng: “Thật hả? Năm nay cháu có thể về ăn Tết hả? Haha, chắc chắn ông bà nội và ba mẹ cháu sẽ mừng lắm đây.”

Vì không có đề tài gì để nói nên Chu Khải chỉ báo sơ như vậy rồi cúp máy.

Tới chiều, Chu Toàn rẽ ngang tiệm sủi cảo liền được bà Mã thông báo tin vui này. Chu Toàn cười cười, nó đã đoán thì chẳng sai bao giờ. Sau đó, cậu chàng lập tức đi sang Chu gia truyền tin.

Quả nhiên, bà Chu phấn khởi ra mặt: “Tốt quá, Đại Oa có thể trở về, thật là tốt quá rồi! Haizza, không biết cái bộ xương già này còn có thể gặp cháu trai trưởng mấy lần nữa đây?!”

Liên tiếp ngất xỉu hai lần, mặc dù không muốn thì bà Chu cũng phải công nhận mình già thật rồi! Một lần vì Hứa Thắng Mỹ, một lần do Hứa Thắng Cường. Hai cái đứa mất dạy đấy, bây giờ nếu chúng nó lại mò tới không biết có làm bà tức chết luôn không?!

Nghe bà bạn già nói gở, ông Chu nhăn mày mắng: “Bà có thôi ngay đi không, Tết nhất đến nơi rồi mà toàn ăn nói linh tinh, đừng có mà suy nghĩ tiêu cực rồi mang vận đen tới cho Đại Oa đấy!”

Chu Toàn cười cười an ủi: “Bà à, bà phải chăm sóc sức khoẻ cho thật tốt vào. Anh cả sắp sửa kết hôn rồi, sắp tới bà còn phải ẵm chắt nội nữa chứ.”

Ông Chu cũng hùa theo: “Thằng Toàn nói đúng đấy, không phải trước đây bà cứ luôn miệng ước ao được ẵm chắt nội đích tôn à? Đừng có để tới lúc chắt ra đời mà cụ lại già yếu không bế được. Từ giờ bà đừng nhắc tới hai chị em con nhỏ đó nữa. Tôi với bà là đang hưởng phúc đó, ít nhất cũng phải sống tới trăm tuổi!”

Đứng trước việc này ông cũng phẫn nộ lắm, nhưng là trụ cột trong gia đình ông không cho phép cảm xúc lấn át lý trí khiến Chu gia người ngã ngựa đổ. Chỉ mình bà bạn già đã khiến con cháu nháo nhào cả lên rồi, Hiểu Mai phải nghỉ hẳn mấy hôm túc trực 24/24 chăm sóc, mấy đứa cháu phải thay phiên nhau chạy qua chạy lại cháo lão thuốc men. Nếu ông mà cũng giận quá ngất cái đùng ra đấy thì không biết còn làm bao người mệt mỏi thêm nữa, vậy nên có giận cách mấy vẫn phải nén lại, chứ không thể để hai cái đứa cháu ngoại gây xào xáo Chu gia được.

Bà Chu bực bội: “Thì tôi chỉ nói vậy thôi chứ có quản được chúng đâu.”

Thì chính vì quản không được nên mới giận điên người đây này. Cái thằng Thắng Cường chưa an phận được bao lâu đã lại gây chuyện rồi. Không những thế nó còn tệ hại đến mức một lời cảm ơn hay xin lỗi cũng không biết nói. Nếu không nhờ thế lực của Vương Nguyên thì còn lâu nó mới sớm thoát khỏi chốn lao tù, vậy mà…

Đúng lúc này, vợ chồng Chu Hiểu Mai đi làm về tới, vừa hay nghe trọn vẹn câu nói của bà Chu. Tô Đại Lâm không tiện phản ứng gì, nhưng Chu Hiểu Mai thì thở phì phì, tức đến độ trợn ngược hai con mắt. Cái tật xấu muôn thủa của mẹ chính là cố chấp, đã khuyên nhủ hết nước hết cái mà vẫn không nghe thì chịu, y học bó tay, không cứu được!

Bỗng nhiên, Chu Toàn tiết lộ bí mật động trời: “À, gần đây cháu còn nghe được hình như bà Trương đang xúi Trương Mỹ Liên ly hôn Hứa Thắng Cường.”

Chu Toàn không bao giờ tung tin đồn bậy, cái gì phải mắt thấy tai nghe cậu mới đem ra nói. Hôm trước chính tai cậu nghe được cuộc hội thoại giữa hai mẹ con Trương Mỹ Liên.

Gặp sự cố lớn như vậy, tất nhiên Trương Mỹ Liên sẽ chạy về nhà mẹ đẻ khóc lóc kể lể tìm kiếm sự an ủi.

Cô ta liên tiếp oán trách Hứa Thắng Cường xốc nổi, ngu ngốc, vô dụng. Ra ngoài làm ăn thì phải biết một điều nhịn chín điều lành chứ?! Cứ nhịn cho qua chuyện thì có chết thằng nào con nào đâu, đằng này sửng cồ lên như chó điên. Cuối cùng chẳng được cái đếch gì, vừa phải đi tù vừa phải bồi thường một đống tiền!

Bà Trương nghe xong cũng cảm thấy như bị lóc mất miếng thịt. Trời đất thiên địa ơi, những 3000 đồng đấy, bây giờ đem của cải nhà bà gom lại cũng chưa chắc bằng được từng đấy đâu.

Bởi vậy cho nên bà chẳng thèm an ủi con gái câu nào mà ngược lại còn mắng chửi một trận ra trò. Tiên sư con dở hơi, có nhiều tiền như vậy mà không biết đường đem về nhà phụng dưỡng cha mẹ, giúp đỡ anh chị em ruột thịt à?!

Rồi lúc có chuyện sao không báo cho bà một tiếng, bà sẵn sàng đứng trước mặt người bị hại dập đầu xin tha, nếu người ta không chịu thì lao vào tường ăn vạ là được chứ gì? Tóm lại bà sẽ có cách để không phải bồi thường một đồng một cắc nào hết!

Bị mẹ mắng xối xả, Trương Mỹ Liên mới ngớ người ra nhưng quả thực khi ấy hoảng loạn quá cô nào có nghĩ được nhiều như vậy. Tốt xấu gì Hứa Thắng Cường cũng là chồng cô, xảy ra chuyện lớn phải lập tức đi tìm quan hệ chạy chọt hòng cứu người sớm nhất có thể chứ ai lại về mách mẹ bao giờ?!

Nhưng mà mẹ nói không sai, nếu làm ầm lên có khi không mất tiền thật ấy chớ, vì chung quy thì cả hai bên cùng sai, đâu phải một mình Thắng Cường có lỗi đâu. Mà giờ nói gì cũng đã muộn xừ nó rồi, tiền đã mất làm sao mong lấy lại, haizz…

Trương Mỹ Liên ỉu xìu như bánh đa nhúng nước còn bà Trương thì như lên cơn động kinh vì tiếc tiền, một hai bắt con gái ly hôn với Hứa Thắng Cường bằng được. Tuy nhiên có nói thế nào Trương Mỹ Liên cũng không đồng ý.

Điên à, sao tự nhiên lại ly hôn? Ly hôn rồi cô biết kiếm nguồn hàng ở đâu bây giờ?

Trước đây cô cũng đi làm việc với một vài bên cung ứng khác. Tiếc rằng từ chất lượng tới mẫu mã đều thua xa xưởng may mặc của Vương Nguyên. Và một điều quan trọng hơn cả chính là, cô không thể sinh nở!

Bác sĩ đã chuẩn đoán rồi, đại khái là do phá thai khiến cơ thể bị tổn hại nghiêm trọng, sau này muốn sinh đẻ e rằng rất khó khăn. May thay, Hứa Thắng Cường không thích con nít, chỉ phiền mỗi cái là thỉnh thoảng hai ông bà già chồng lại gọi điện thúc giục. Mà ông bà ấy ở tít tận cái vùng quê xa xôi hẻo lánh, có cằn nhằn mấy câu cũng chẳng ảnh hưởng gì tới trên này.

Có thể nói trừ bỏ cái tính khí lỗ mãng thì những mặt khác của Hứa Thắng Cường đều phù hợp với Trương Mỹ Liên, vì vậy Trương Mỹ Liên chưa từng nghĩ sẽ ly hôn anh ta.

Hơn nữa chỉ khi ở bên cạnh Thắng Cường, mới mong có tí chút dính dáng với Chu gia, rồi nhờ đó mà tiếp tục lấy hàng từ xưởng may ông chủ Vương.

Chu Toàn kể hết những gì mình nghe được. Tô Đại Lâm và Chu Hiểu Mai chán chẳng thèm phản ứng, còn bà Chu thì giận điên người, âm thanh được phóng đại hết cỡ: “CÁI GÌ??? Nó mà cũng dám mở mồm đòi ly hôn? Hừ, cái ngữ đàn bà không biết đẻ, cái loại quạ đen đi đến đâu mang tai ương đến đấy mà nghĩ mình ngon à?! Dẫy khỏi Thắng Cường, nó nghĩ nó kiếm được mối khác ngon hơn chắc?! Có mà người ta cầm chổi đuổi không kịp ấy chứ?!”

Ông Chu nhăn mày: “Nói năng lung tung!”

Bà Chu hừ lạnh: “Tôi nói không đúng à? Trước đây con nhỏ đó đã quen không biết bao nhiêu đối tượng. Tôi đã hỏi qua bà Mã rồi, xác thực là có người tận mắt nhìn thấy nó đi phá thai! Hừ, nếu không đúng như vậy thì cưới nhau bao lâu rồi sao vẫn không thấy động tĩnh gì hết? Thắng Mỹ đã sinh cho Triệu gia một thằng cu rồi, sao nó không đẻ cho Hứa gia một đứa cháu đi!”

Công nhận thằng cháu ngoại của bà đúng là phường du côn du đãng, không phải thứ tốt lành gì nhưng con gái nhà họ Trương thì đẹp đẽ chắc?! Nhân phẩm đã chẳng ra làm sao còn không biết an phận thủ thường má làm vợ đi, đằng này lại dám mở miệng đòi ly hôn?! Thật không thể nào chấp nhận nổi!

Đang ồn ào thì vợ chồng Vương Nguyên ẵm cặp song sinh đi vào, cho nên mọi người tạm dừng câu chuyện này tại đây.

Một lúc sau, Chu Quy Lai cũng tới. Chu Nhị Ni liền hỏi: “Ủa, Tứ Ni đâu Tam Oa?”

Chu Quy Lai đáp: “Chị Tứ Ni đi với anh Quốc Đống rồi. Chắc là đi ăn tối với đi xem phim đấy.”

Nghe được lời này, tâm tình bà Chu mới hoà hoãn chút đỉnh, bà cười nói: “Ai da, chỉ có cháu gái Chu gia chúng ta là biết quy củ phép tắc cho nên đứa nào đứa nấy đều có phúc khí!”

Có thể nói ra câu này một cách hiển nhiên như vậy là vì bà Chu không hề biết những chuyện tày đình Chu Lục Ni đã làm.

Nếu một ngày nào đó bà biết được đứa cháu gái thứ 6 của nhà họ Chu bị làng trên xóm dưới đàm tiếu nhục mạ thì không biết còn cười nổi không nữa!

Tất nhiên, bà dễ xúc động như vậy mọi người giấu còn không kịp lý nào lại nói ra. Chu Nhị Ni biết được qua lời kể của mẹ còn Chu Hiểu Mai thì nghe chị tư, nhưng tuyệt nhiên không ai dám hó hé nửa lời, kẻo bà lại lăn ra ngất xỉu thì chết dở cả nhà.

Bình Luận (0)
Comment