Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 598: Nữ chủ ngoại, nam chủ nội
Chuyện của Hứa Thắng Cường nhanh chóng bị cho vào quên lãng. Chu gia không tuyệt tình tới độ thấy chết không cứu nhưng cứu rồi thì sao, một lời cảm ơn cũng không nhận được. Đã thế thì từ giờ trở về sau, hai chị em nó đừng trách nhà ngoại này không quan tâm.
Dạo gần đây, vì quá bận rộn với công việc phiên dịch nên Lâm Thanh Hoà không rảnh gọi điện thoại tám chuyện khắp nơi. Dịch thuật không khó nhưng rất kỳ công và đòi hỏi nhiều thời gian. Tuy nhiên cô chẳng cảm thấy phiền mà ngược lại còn khá hài lòng vì nhờ có nó mà cuộc sống mẹ bỉm đỡ nhàm chán hơn hẳn.
Đầu bàn bên kia, Khương Canh đang hí húi làm bài tập. Một lúc sau, cậu chàng ngẩng đầu lên hỏi: “Mẹ nuôi, năm nay cha mẹ với em gái không thể ở lại Thượng Hải ăn tết hả?”
Lâm Thanh Hoà không dừng bút mà lơ đãng đáp: “Không được, ba mẹ phải đưa em về. Vì thể nào anh cả cũng sẽ tìm cách lấy được phép để về gặp em gái.”
Khương Canh ỉu xìu: “Con còn chưa được gặp anh cả nữa.”
Lâm Thanh Hoà nhún vai: “Để gặp anh cả con không phải chuyện dễ đâu. Một năm nó chỉ ở nhà được có mấy ngày thôi. Mẹ nghĩ năm nay nó về chưa chắc năm sau đã về được nữa.”
“Haizzz….” Khương Canh thở dài thườn thượt, ước gì được đi Bắc Kinh thì tốt quá!
Lâm Thanh Hoà bật cười: “Con sốt ruột cái gì, giờ mới đang học cao nhị, đợi tốt nghiệp cao tam, thi đậu đại học là có thể tới Bắc Kinh ở 4 năm rồi.”
Dù nó không nói ra thì cô cũng thừa biết thằng nhóc này ước ao được đón Tết Bắc Kinh. Nhưng chắc chắn mẹ nó sẽ là người đầu tiên phản đối. Đồng ý cho nó đi học đại học đã là quá lắm rồi, đằng này cả năm mới có mấy ngày đoàn viên, làm gì có chuyện được phép xa nhà.
Lát sau, bà Khương sang, trên tay còn cầm theo chén trà gừng đường đỏ nấu riêng cho Lâm Thanh Hoà.
Lâm Thanh Hoà vội chạy ra đỡ cho bà rồi nói: “Ôi, thím không cần phải nấu cho cháu đâu mà.”
Bà Khương cười hiền từ: “Giai đoạn này cháu phải chịu khó uống trà gừng đường đỏ vào, rất tốt cho sự hồi phục của cơ thể đấy. Vả lại có chút đường đỏ và gừng thôi ấy mà, đâu có tốn kém gì đâu.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu cảm tạ: “Vâng, lát cháu sẽ dặn Thanh Bách thường xuyên nấu.”
“Ừ, bảo chú ấy nấu nhiều nhiều vào.” Bà Khương tán đồng rồi quay sang mắng yêu thằng cháu nội: “Cái thằng nhóc thúi này, hôm nào cũng sang đây ăn chực. Ngày mai bảo ba nhớ đóng tiền cơm nha.”
“Không đáng bao nhiêu mà, thím đừng tính cái đó với chúng cháu.” Lâm Thanh Hoà cười nói rồi nhấp môi một ngụm trà. Wow, ngon quá, hình như lát gừng được sao thật khô rồi mới đem đi nấu chung với đường đỏ thì phải, thật là kỳ công.
Chén trà này đặc biệt vì có thêm tấm lòng của người nấu cho nên vừa uống vào một cái, Lâm Thanh Hoà liền cảm nhận được công dụng tức thì.
Bà Khương cười cười: “Thanh niên choai choai ăn nghèo cha mẹ đấy, nó còn ăn khoẻ hơn cả người lớn ấy chứ!”
Lâm Thanh Hoà nhanh chóng xử lý hết chén trà rồi xua tay: “Thêm cái bát đôi đũa thôi thím ạ. Huống hồ chẳng lẽ chúng cháu lại thu tiền cơm của con nuôi, lý nào như vậy chứ!”
Khương Canh ưỡn ngực hứa: “Bà nội, mai này cháu nhất định sẽ hiếu thuận cha mẹ nuôi!”
Bà Khương cười vui vẻ: “Cái này chính cháu nói ra phải nhớ giữ lời đấy nha. Nếu sau này dám quên thì bà đây sẽ đích thân đi xử lý cháu.”
Lâm Thanh Hoà cũng phì cười. Đúng lúc này, từ trong phòng ngủ truyền ra tiếng của Chu Thanh Bách: “Vợ à, múc cho anh ít nước ấm với.”
Lâm Thanh Hoà nhanh chóng đứng dậy pha một chậu nước ấm. Chắc cô nương Mật Mật ị đùn đây mà.
Thế nhưng người làm mẹ như cô lại chẳng phải động tay động chân, chỉ cần bưng chậu nước vào là xong, còn lại đã có Chu Thanh Bách chủ động làm hết.
Rõ ràng ông tướng này vừa dậy, mắt vẫn ngái ngủ thế mà chẳng càm ràm hay khó chịu gì, ngược lại còn rất vui vẻ thay dọn cho con gái cưng.
Mà dạo này Chu Thanh Bách dày dặn kinh nghiệm lắm rồi, cái tay anh cứ phải gọi là nhanh thoăn thoắt, đảm bảo không một cơn gió nào có thể chạm qua làn da non nớt của công chúa Mật Mật.
Thậm chí sau khi rửa sạch sẽ, anh còn thoa cả phấn rôm cho bé con rồi mới mặc tã mới. Công nhận Thanh Bách cẩn thận không thừa chút nào, nhờ được ba chăm sóc tỉ mẩn mà làn da của Mật Mật không hề có vết hăm hay nổi rôm sảy gì hết.
Mặc quần áo cẩn thận cho con gái xong, anh mới quay sang hỏi vợ: “Tối nay em muốn ăn gì?”
Lâm Thanh Hoà ngẫm nghĩ hai giây rồi đáp: “Ăn mì gà cà chua được không anh?”
“Tất nhiên là được chứ.” Chu Thanh Bách cười cười, đứng dậy đi rửa mặt cho tỉnh táo rồi xuống bếp chuẩn bị cơm nước.
Lúc này chỉ còn mình Mật Mật nằm chơi trên giường nhưng bé con vẫn vui như thường. Bốn phía xung quanh đều được che chắn cẩn thận, có cả mùng cản gió cho nên chẳng sợ bị lạnh. Lâm Thanh Hoà không ẵm bé lên mà để con nằm chơi như vậy cho thoải mái.
Cô đi ra ngoài phòng khách hỏi bà cháu Khương Canh: “Thím ơi, hôm nay ở lại đây ăn mì gà với chúng cháu nhé?!”
Bà Khương từ chối ngay: “Ở nhà thím đã nấu xong cơm cả rồi.”
Còn Khương Canh thì hào hứng giơ tay xí phần: “Cha nuôi, cho con 1 tô nhé.”
Chu Thanh Bách gật đầu đáp: “Chắc chắn không thể thiếu phần con rồi.”
Bà Khương bật cười mắng: “Cái thằng ranh này, càng ngày càng không biết ngại là gì hả?!”
Khương Canh đắc ý tủm tỉm: “Cha nuôi cháu mà, sao phải ngại ạ. Hơn nữa cháu còn ước gì được theo cha mẹ nuôi về Bắc Kinh ăn Tết đây này.”
Bà Khương xua tay: “Thôi thôi anh đừng có gài tôi. Chuyện này bà không quyết định được đâu, nếu muốn thì tự đi mà xin mẹ cháu ấy.”
Sau khi ăn no nê bữa tối, Khương Canh vào chơi với Mật Mật một lúc rồi mới tung tăng đi về nhà mình.
Nghe tiếng mở cửa, anh Khương dời mắt khỏi tờ báo, lên tiếng hỏi con trai: “Ăn cơm ở nhà cha mẹ nuôi à?”
Một tuần trước, anh Khương đã được thăng chức từ phó sở trưởng lên sở trưởng.
Khương Canh gật đầu xác nhận: “Vâng, trưa nay con đã báo cắt cơm với mẹ rồi mà.”
Anh Khương mặc kệ nó tiếp tục cúi đầu đọc báo. Lúc này, Tiết Mỹ Lệ đã đi tắm gội cho nên trong phòng khách chỉ có hai cha con.
Khương Canh thay dép rồi tiến lại gần ba ướm lời thương lượng.
Anh Khương kinh ngạc tột độ: “Đi Bắc Kinh ăn Tết? Cái thằng ranh này, con không cần gia đình nữa hả?”
Khương Canh vội lắc đầu: “Không phải, ba nghe con nói hết đã. Lúc nãy mẹ nuôi bảo năm nay anh cả sẽ về ăn Tết cho nên con mới tò mò muốn đi gặp anh ấy. Lần trước anh ba khoe là anh cả uy phong thần vũ lắm, võ công thâm hậu cực kỳ luôn, một mình có thể chấp cả đám người cơ đấy.”
Anh Khương nhíu mày ra chiều suy nghĩ rồi nói: “Việc này con phải đi hỏi mẹ xem mẹ có đồng ý không đã.”
Khương Canh ỉu xìu: “Chắc chắn là mẹ không đồng ý rồi.”
Anh Khương lật giở tờ báo thờ ơ nói: “Vậy con nói với ba cũng vô ích.”
Kỳ thực anh cũng muốn cho Tiểu Canh tiếp xúc nhiều với ba cậu con trai nhà họ Chu. Dù sao thì các cụ đã dạy rồi, gần mực thì đen, gần đèn thì rạng mà. Chơi với toàn người ưu tú, thằng nhóc nhà anh nhất định sẽ học hỏi được nhiều điều quý báu.
Nhưng ngày lễ ngày tết mà đòi xa nhà thì e rằng hơi khó, không phải anh không đồng ý cho con đi mà trên cơ bản việc này một mình anh không quyết định được, phải có sự đồng ý của cả mẹ nó nữa.
“Ba à, ba giúp con nói với mẹ đi mà, nha, ba~…” Khương Canh cố gắng van nài. Nó cực kỳ cực kỳ muốn gặp mặt vị đại ca trong truyền thuyết kia!
Anh Khương bất đắc dĩ chép miệng: “Được rồi để tí mẹ mày về cha hỏi thử cho.”
Và hiển nhiên là Tiết Mỹ Lệ phản đối ngay tức khắc: “Em đồng ý cho nó lên Bắc Kinh học đại học đã là cực hạn rồi. Tết nhất mà không ở nhà thì còn ra thể thống gì nữa, hả?!”
Sáng sớm hôm sau, vừa mở mắt ra Khương Canh đã nhận được phát quyết cuối cùng từ mẹ: “Bao giờ đỗ đại học muốn đi đâu thì đi, còn bây giờ ở nhà, không nói nhiều!”
Đối với đáp án này, Lâm Thanh Hoà đã dự đoán từ trước cho nên không lấy gì làm bất ngờ. Nếu Tiết Mỹ Lệ mà đáp ứng thì đã không phải Tiết Mỹ Lệ mà cô quen biết rồi.
Chuyện này quá nhỏ, cô cũng không để tâm nhiều.
Hôm nay, Lâm Thanh Hoà cầm bản dịch hoàn thiện tới nộp. Tiền nhuận bút thì phải đợi bên kia xét duyệt xong mới phát xuống. Được cái, Lâm Thanh Hoà không vội chút tiền này vì có phải cô làm vì tiền đâu, làm để giết thời gian thôi mà.
Sau khi tiếp nhận thêm phần việc mà người khác còn đang làm dang dở, cô liền quay trở về nhà mình.
Vừa đẩy cửa bước vào, đập vào mắt cô là hình ảnh Chu Thanh Bách đang đứng nấu canh xương sườn trong bếp, trên vai còn vắt một cái khăn sữa nữa chứ. Hình như tình huống nhà cô hơi đảo chiều thì phải, vợ ra ngoài kiếm tiền còn chồng ở nhà cơm nước bế con.
Lâm Thanh Hoà không nhịn được bật cười khanh khách: “Nhà ta bây giờ giống kiểu nữ chủ ngoại, nam chủ nội quá!”
Nghe tiếng vợ, Chu Thanh Bách ngẩng đầu bật cười. Nhưng khi nhìn thấy chồng sách dày cộp trên tay cô, anh lập tức lên tiếng nhắc nhở: “Chỉ làm cho vui thôi biết chưa, tuyệt đối không được để bản thân mệt mỏi. Nếu anh phát hiện ra là không cho làm nữa đâu đấy!”