Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 599 - Chương 599: Về Nhà

Chương 599: Về nhà Chương 599: Về nhà

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 599: Về nhà

Đồng ý là công việc dịch thuật không dễ nhưng cũng đâu tới mức mệt mỏi nghiêm trọng như anh nghĩ. Hơn nữa có công việc cô còn vui đây này, chứ cứ đi ra đi vào ăn không ngồi rồi, chắc cô bị trầm cảm luôn quá.

Đợi một thời gian ngắn nữa, em bé Mật Mật cứng cáp hơn chút xíu là cả nhà có thể lên đường hồi kinh rồi.

Mà có điều này khiến Lâm Thanh Hoà thích thú và trầm trồ vô cùng đó là cô phát hiện ra sự phát triển của trẻ sơ sinh diễn ra rất nhanh, em bé thay đổi rõ rệt theo từng tháng. Nhớ tháng đầu tiên, cả ngày bé con chỉ ăn với ngủ. Nhưng sang tới tháng thứ hai, tuy hoạt động chính vẫn là ngủ và ăn nhưng bé bắt đầu thức nhiều hơn, chịu giao lưu bằng ánh mắt hoặc cười đùa với ba mẹ.

Hôm nay anh xã trổ tài nấu canh xương sườn bí đao. Lâm Thanh Hoà thích món này cực kỳ vì vị của nó rất thanh, uống vào rất nhẹ bụng.

Nhưng có ngon cách mấy thì Lâm Thanh Hoà cũng chỉ ăn một lượng vừa đủ, còn bao nhiêu Chu Thanh Bách xử lý hết. Cơm nước xong xuôi, anh nhanh nhẹn mang mâm bát đi rửa rồi vòng vào ôm vợ xem TV.

Cái cuộc sống như hiện tại…nói đơn giản thì đúng là đơn giản thật nhưng lại rất ấm áp. Tuy Chu Thanh Bách cực kỳ cưng chiều Mật Mật nhưng mỗi ngày anh vẫn không quên dành thời gian cho vợ. Lâm Thanh Hoà mỉm cười ngọt ngào, dựa sát vào ngực anh xã, hưởng thụ khoảng không gian riêng tư hiếm hoi của hai vợ chồng.

Bất giác cô giơ tay sờ sờ cái bụng mỡ rồi càu nhàu: “Sao anh béo lên nhiều quá vậy? Anh phải chịu khó luyện tập giữ dáng chứ!”

“Có bao nhiêu đồ ăn em đều đẩy qua hết cho anh còn gì?!” Chu Thanh Bách bất đắc dĩ vô cùng, có bao nhiêu đồ ăn thừa là cô ấy đều dồn hết sang bát anh, đã thế lại còn toàn đồ bổ cho bà đẻ nữa chứ, anh không mập mới là lạ ấy!

Lâm Thanh Hoà cằn nhằn: “Tại anh làm nhiều chứ ai. Anh biết em chỉ ăn vừa đủ no thôi mà.”

Chu Thanh Bách miễn cưỡng dỗ dành: “Được rồi, được rồi. Ngày mai anh sẽ bắt đầu chạy bộ.”

Lâm Thanh Hoà gật đầu ngay: “Anh chạy đi, mau mau lấy lại dáng người như trước kia ấy. Em thích cái kiểu đó hơn.”

Chu Thanh Bách: “……” Cái đó chắc khó à. Trước kia anh là thanh niên 30, còn giờ đã là ông chú bốn chục rồi…khoảng cách 10 năm, khác biệt dữ lắm vợ à, không phải thích có múi là lên múi liền đâu, huống hồ giờ lại lắm mỡ thế này! Haizzz

Kỳ thực Lâm Thanh Hoà chỉ nói cho vui miệng thôi chứ ba cái chuyện vặt vãnh này quan trọng gì. Anh dù béo hay gầy, dù 6 múi hay 1 múi thì cô cũng chẳng để ý đâu. À, đương nhiên đừng để thân hình phì nộn ra, cái bụng phệ như cái trống trường là không được, cô là cô dị ứng với cái kiểu đó lắm!

Công nhận càng về cuối năm, thời tiết càng lạnh thật. Tuy rằng bên này là phương Nam nhưng mùa đông vẫn ghé thăm như thường. Mà cái lạnh bên này khác xa với bên Bắc Kinh, ở Bắc Kinh thiên về khô hanh còn ở đây thì ẩm ướt, âm u, sắc trời lúc nào cũng xám xịt và ảm đạm.

Mỗi lần Lâm Thanh Hoà đi ra đường đều phải mặc áo lông vũ kín mít nhưng những cơn gió lạnh buốt xương vẫn táp thẳng vào mặt vào tay, thậm chí luồn cả vào trong ống tay áo hoặc ống quần.

Xét thấy Mật Mật đã hơn hai tháng, gần ba tháng tuổi, Lâm Thanh Hoà liền bàn bạc với chồng chuẩn bị đưa con về Bắc Kinh là vừa. Trùng hợp thay, Chu Thanh Bách cũng đang có suy nghĩ giống vợ vậy nên anh gật đầu đồng ý ngay.

Được cái cả hai vợ chồng nhà này đều thuộc trường phái hành động cho nên ngày hôm trước mới bàn bạc, ngày hôm sau đã tiến hành thực thi luôn.

Sáng sớm, sau khi cho con gái ăn uống no nê, Chu Thanh Bách liền nhờ bà Khương sang bên này trông giúp. Kỳ thực nói là trông chứ Mật Mật rất ngoan, bé con có thể tự nằm chơi một mình chẳng yêu cầu phải bế ẵm gì, bà Khương chỉ cần ngồi ngoài phòng khách vừa móc mũ len vừa xem TV, thỉnh thoảng chạy vào phòng canh chừng một chút là được.

Còn hai vợ chồng Chu Thanh Bách thì đi thẳng tới vùng ngoại ô heo hút hẻo lánh để cất chiếc xe hơi vào trong không gian riêng rồi mới ngồi xe buýt quay trở lại khu nhà mình.

Cả đi cả về mất tổng cộng một tiếng rưỡi đồng hồ. Để tránh nghi ngờ, Lâm Thanh Hoà chủ động nói với bà Khương rằng chồng cô quen biết với một người chạy xe vận tải đường dài cho nên thuê người ta lái xe về Bắc Kinh giúp.

Nghe rất hợp tình hợp lý, bà Khương chẳng mảy may nghi ngờ gì, thậm chí còn vô cùng tán thành với cách làm này. Bởi lẽ xã hội hiện thời tương đối loạn lạc, có những địa phận cả thôn làm nghề cướp đường, hễ xe nào đi ngang qua khu đó là đều bị chặn đầu xin đểu, xin không được thì lập tức quay qua dùng vũ lực cướp bóc trắng trợn.

Ba ngày sau, Chu Thanh Bách thực hiện bước tiếp theo, đó là chuyển đồ gia dụng sang Khương gia. Nào là TV, tủ lạnh, máy giặt, quạt điện, xoong nồi… nói chung là tất cả đồ đạc đều đưa hết qua nhà ông bà. Những thứ này không mang đi được mà để không cũng hỏng, vậy thì tốt nhất là để ông bà dùng cho đỡ uổng.

Khổ nỗi ông Khương nhất quyết không đồng ý, cứ một mực đòi trả tiền bằng được. Nếu không nhận tiền sẽ lập tức trả đồ về.

Tình thế tương đối căng thẳng nên sở trưởng Khương phải bớt chút thời giờ chạy sang bên này giải quyết.

Cuối năm công vụ đã bộn bề thì chớ, đã vậy trộm cắp lại hoành hành ngang dọc, thành ra sở trưởng Khương bận rộn vô cùng, hôm nào anh cũng đi từ tờ mờ sáng tới tận tối mịt mới về. Nhưng bận cỡ nào thì anh cũng phải tranh thủ chạy sang bên này đưa cho Chu Thanh Bách 500 đồng.

Sở trưởng Khương khó xử nói: “Em biết từng này không đủ nhưng nếu đưa 1000 thì chắc chắn anh sẽ từ chối nên em gửi anh 500. Mong anh cầm giúp để hai ông bà yên tâm. Còn tấm lòng của anh, chúng em xin ghi nhận và nhớ rõ.”

Mấy thứ đồ điện Chu Thanh Bách đưa qua đều là mẫu mã tối tân nhất thị trường, cầm 1500 đồng ra trung tâm thương mại chưa chắc đã mua được, thậm chí 500 đồng cũng không mua nổi hàng second-hand ấy chứ. Thành ra ông bà Khương ngại là phải rồi. Tất nhiên họ biết cha nuôi Tiểu Khương là người hào phóng, rộng rãi nhưng không thể vin vào đó mà lợi dụng người ta được.

Thật ra Chu Thanh Bách chả tính toán nhiều như vậy đâu nhưng hôm nay sở trưởng Khương đã đích thân tới đây nói khó, nếu còn đẩy qua đẩy lại nữa e rằng sẽ khó xử cho cả đôi bên. Vậy nên Chu Thanh Bách đành nhận lấy 500 đồng để tất cả mọi người cùng vui vẻ và quan trọng nhất là hai ông bà Khương được dễ chịu trong lòng.

Vấn đề đồ đạc coi như tới đây là xong, Chu Thanh Bách tiếp tục sắp xếp tới bất động sản. Anh nói với chú Khương: “Căn đại viện này chú kiếm người cho thuê giúp cháu. Ngoài ra cháu đã thu mua một số căn cư xá và mặt tiền cửa hàng cửa hiệu. Những cái đó cháu cũng nhờ chú quản lý giúp luôn. Đợi đầu xuân sang năm chú có thể làm thủ tục cho thuê. Mỗi một căn cho thuê thành công, cháu gửi chú 30% tiền hoa hồng.”

Ông Khương ngây ngẩn: “Cái gì? Cư xá với cả cửa hàng ở đâu ra?”

Lâm Thanh Hoà cười giải thích: “Mấy tháng sang bên này rảnh rỗi không có việc gì làm nên Thanh Bách nhà cháu đi tìm hiểu thị trường rồi mua vào một ít bất động sản. Giờ vợ chồng cháu phải quay về Bắc Kinh cho nên không có ai ở đây quản lý những thứ này. Nếu chú đồng ý giúp chúng cháu thì chúng cháu xin gửi chú phần trăm hoa hồng chứ lương cố định từng tháng thì không có.”

Ông Khương phất tay cười sang sảng: “Ôi không cần phần trăm với cả hoa hồng gì hết. Hai nhà chúng ta còn cần gì tính mấy cái đó. Cửa hàng nằm ở đâu, Thanh Bách dẫn chú đi xem một vòng nha. Bắt đầu từ sang năm, chú sẽ tiến hành cho thuê.”

Lâm Thanh Hoà cười: “Như vậy không được đâu chú ạ. Tình cảm thì tình cảm nhưng cái gì phải ra cái đó. Nhất định chúng cháu phải gửi chú hoa hồng. Còn hoa hồng nhiều hay ít thì phải tuỳ vào bản lĩnh của chú Khương đây.”

Thoả thuận xong, Chu Thanh Bách liền đưa ông Khương đi xem một lượt tất cả bất động sản thuộc sở hữu nhà mình tại khu vực Thượng Hải. Xem đến đâu, ông Khương ngây ngốc tới đấy: “Sao cháu có thể mua được nhiều cửa hàng và nhà ở tới vậy?”

“Cháu rảnh rỗi không có việc gì làm nên đi dạo loanh quanh ấy mà, nhìn thấy mấy khu đó không tồi, vừa lúc có người rao bán nên mua luôn. Hiện tại cháu không ở đây kinh doanh được mà để không e rằng không ổn lắm nên mới định cho thuê trước, rồi sau này từ từ tính toán tiếp.” Chu Thanh Bách cười trừ rồi đưa danh sách địa chỉ cho ông Khương: “Cháu đã viết chi tiết ra đây rồi. Tạm thời chú cứ quản lý giúp cháu. Đợi thời cơ chín muồi, đích thân cháu sẽ qua bên này làm ăn.”

Ông Khương nói ngay: “Cái đó không thành vấn đề, cứ yên tâm giao cho chú. Mỗi khoản thu chi thế nào, số tiền cho thuê ra làm sao, chú sẽ ghi chép cẩn thận lại.”

Chu Thanh Bách không quên dặn dò: “Nếu người ta có thông báo di dời hay phá bỏ thì chú trực tiếp gọi điện thoại lên Bắc Kinh cho cháu nhá.”

“Được, chú nhớ rồi.” Ông Khương gật đầu đồng ý.

Vậy là công việc đã được bàn giao xong, ngày hôm sau, vợ chồng Chu Thanh Bách lập tức khởi hành, lại còn được sở trưởng Khương đặc biệt lái xe cảnh sát đưa ra ga mới oách chứ.

Khương Canh lưu luyến không thôi: “Cha nuôi, mẹ nuôi, nghỉ hè sang năm con đi thăm hai người nhá.”

Gì chứ cái này Lâm Thanh Hoà đồng ý ngay: “Con đã nhớ rõ địa chỉ chưa?”

Khương Canh gật đầu rõ mạnh: “Con đã học thuộc lòng rồi ạ.”

Lâm Thanh Hoà bật cười: “Vậy được rồi. Nhưng trước khi đi nhớ phải xin phép ba mẹ đấy. Không được tự ý trốn đi đâu biết chưa?”

Khương Canh nghiêm túc nói: “Dạ con biết rồi mẹ nuôi!”

Bình Luận (0)
Comment