Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 600: Giống mẹ
Tại đầu Bắc Kinh, Chu Toàn mượn xe hơi của Vương Nguyên đi đón ba mẹ và em gái.
Từ nửa tiếng trước, hai anh em Chu Toàn và Chu Quy Lai đã có mặt ở trước cửa nhà ga. Xui thay, hôm nay tàu bị trễ mất nửa tiếng, vậy là tổng cộng anh em Chu Toàn phải đợi hơn một giờ đồng hồ.
Đứng ngoài tuyết hơn một tiếng đồng hồ lạnh muốn teo người, ấy thế mà vừa nhìn thấy bóng dáng ba mẹ là máu trong người hai đứa nó dường như sôi lên vì vui mừng và phấn khởi.
Hai thằng hào hứng chạy ào lên nhưng chưa kịp mở miệng nói câu nào đã bị ba chặn trước: “Đừng chắn đường, mau đi thôi, Mật Mật không chịu được lạnh.”
Lâm Thanh Hoà cũng run cầm cập, chẳng kịp chào hỏi mà nói luôn: “Xe đậu ở chỗ nào?”
Không phải cô không nhìn thấy niềm vui đang tràn ra từ khoé mắt chân mày của hai thằng con trai nhưng trời lạnh quá, cô sắp đứng không vững luôn rồi. Chỉ có mỗi cái áo lông vũ quả thực không xi nhê gì với cái thời tiết âm độ ở Bắc Kinh.
“Đi theo con.” Chu Toàn lập tức xoay người dẫn cha mẹ tới chỗ đậu xe hơi.
Mọi người lập tức chui tọt vào trong xe, đóng kín cửa lại, ngăn gió lạnh ở bên ngoài. Có chút hơi ấm, Lâm Thanh Hoà mới cảm thấy dễ chịu hơn một chút.
Chu Toàn cầm lái, Lâm Thanh Hoà ngồi ghế phụ, còn Chu Quy Lai ngồi ở băng ghế sau với ba và em gái vậy nên nó có cơ hội ngắm nhìn em gái trước cả anh hai.
Chu Quy Lai không nhịn được, bật thốt một câu: “Trời ơi, em bé xinh quá đi mất!”
Thấy thằng hai có vẻ bồn chồn, Lâm Thanh Hoà liền nhắc nhở: “Tập trung lái xe đi con, về nhà rồi nhìn sau.”
Chu Toàn cười cười: “Vâng, lát nữa con phải nhìn cho đã mới được.”
Chu Quy Lai càng lúc càng áp sát lại gần: “Ba à, cho con ôm em một tí được không.”
Chu Thanh Bách thẳng thừng từ chối: “Không được, giờ chuyển tay em sẽ dậy mất.”
Lúc này, Mật Mật đang ngủ ngon lành trong vòng tay ba.
Lâm Thanh Hoà bật cười trêu: “Tí nó thức gào toáng lên là mấy anh sợ ngay cho xem.”
Chu Quy Lai khẳng định ngay: “Chắc chắn không có chuyện đó. Em gái chính là cục cưng bảo bối của nhà chúng ta mà lại.”
Lời nay vừa hay đúng ý Chu Thanh Bách, anh nhếch khoé miệng mỉm cười hài lòng.
Còn Lâm Thanh Hoà thì âm thầm đỡ trán, rồi xong, xem ra sau này cô buộc lòng phải đóng vai ác rồi chứ không bé con Mật Mật sẽ bị chiều hư mất.
Lúc ở Thượng Hải, chỉ cần oe oe hai tiếng là Chu Thanh Bách lập tức lao đến bễ ẵm dỗ dành. Giờ về Bắc Kinh lại có thêm mấy ông anh trai cuồng em gái này nữa. Lâm Thanh Hoà nghiêm túc cảm thấy mình không thoát khỏi kiếp “mẹ hổ” rồi!
Quả thực, trong tương lai, Mật Mật bị mẹ dạy dỗ nghiêm khắc cực kỳ. Mỗi lần bị mắng nó sẽ chạy tới chỗ ba hoặc mấy anh khóc mếu. Nhưng tiếc rằng, có khóc mếu cũng vô dụng vì tất cả chỗ dựa của con bé đều không địch lại uy quyền của mẹ đại nhân.
Chu Toàn điều khiển xe tới thẳng nhà ông bà nội. Hôm nay mọi người đã hẹn tụ tập ở đây ăn bữa cơm chào mừng. Lúc này vẫn còn sớm, chưa tới giờ cơm chiều mà Hổ Tử và Cương Tử cũng đã có mặt đông đủ. Ngày thường khó có gì ngăn cản được hai anh em nó lắm, nhưng hôm nay biết tin cậu mợ út đưa em họ về, thế là chúng nó không chút do dự, lập tức dẹp hàng nghỉ sớm luôn.
Vợ chồng Lâm Thanh Hoà vừa vào tới sân đã thấy người đứng người ngồi nhốn nháo trong phòng khách. Cũng may căn nhà này tương đối rộng rãi, bằng không chắc chẳng chứa nổi từng này người mất.
Thoáng thấy bóng dáng vợ chồng cô, tất cả mọi người đều ùa ra sân nhiệt tình hoan nghênh. Vì hơn nửa năm mới gặp lại nhau, cho nên hình như ai cũng kích động hơn bình thường thì phải.
Dọc đường đi, Mật Mật ngủ rất ngoan, nhưng có lẽ tự nhiên ồn ào quá nên bé con bị đánh thức. Vừa mở mắt ra đã thấy quá trời cặp mắt nhìn mình chằm chằm, khung cảnh xung quanh thì quá đỗi xa lạ, Mật Mật bị doạ xuýt chút khóc váng lên. Cũng may Chu Thanh Bách kịp thời dỗ dành, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc, Mật Mật dần bình tĩnh lại nhưng cứ liên tục rúc vào lồng ngực ba. Kiểu này là bé con đói bụng đây mà, Chu Thanh Bách hiểu ý lập tức đưa con cho vợ.
Lâm Thanh Hoà liền ôm con gái vào phòng trong, Chu Hiểu Mai cũng nối gót theo sau.
“Chị tư, chị làm thế nào để giữ dáng vậy? Trời ơi, trông này… chẳng béo lên tí nào hết. Chị, chỉ bí quyết cho em với.”
Mặc dù là chỗ chị em thân thiết, Lâm Thanh Hoà vẫn giữ ý xoay mặt vào trong đưa lưng ra ngoài. Cô vừa cho con bú vừa cười nói: “Này có gì đáng để hâm mộ chứ. Cũng không có bí quyết gì cả, chẳng qua chị ăn ít, ăn thành nhiều bữa, vậy thôi.”
Chu Hiểu Mai thở dài: “Em thì lại không được kiên định như chị. Em ăn thùng uống vại lắm! Từ sau khi sinh đến giờ làm như ăn quen miệng rồi hay sao ấy. Không hãm lại được!”
Cái câu chuyện giảm béo gần như ám ảnh cô mỗi ngày luôn rồi, nhưng khổ một nỗi từ suy nghĩ tới thực hành là một đoạn đường rất xa… cực kỳ xa!
Lâm Thanh Hoà bật cười: “Cần gì phải giảm, Đại Lâm thích là được rồi. Có da có thịt ôm mới đã, nhất là mùa đông lạnh giá như này này, ôm đi ngủ sướng phải biết.”
Chu Hiểu Mai phá lên cười ngặt nghẽo rồi hỏi qua chuyện khác: “À, Đại Oa bảo năm nay sẽ về ăn Tết đấy. Nhị Oa đã thông báo cho anh chị chưa.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Nó báo rồi.”
Cô còn đang lên kế hoạch làm ít thịt khô đây, một phần để ở nhà ăn một phần cho thằng cả cầm lên đơn vị. Có gì mang qua căn tin bệnh viện quân y nhờ người ta nấu giúp một chút là được.
Chu Hiểu Mai lại nói tới chuyện Thượng Hải: “Anh chị chỉ qua đó có nửa năm mà đã lãi thêm cậu con nuôi cơ đấy.”
Lâm Thanh Hoà cười: “Ừ, chắc cô cũng gặp Tiểu Canh rồi chứ hả? Thằng bé không tệ, đúng không?”
Chu Hiểu Mai gật gù xác nhận: “Rất khá, là một cậu nhóc rất nhanh nhẹn, mau mồm mau miệng. Còn thím Khương thì hợp tính với mẹ mình cực kỳ luôn, hai bà mà ngồi tám thì cứ phải nói là rôm rả từ sáng tới tối không hết chuyện.”
Nhắc tới mẹ chồng, Lâm Thanh Hoà liền nói: “Chị thấy sức khoẻ của mẹ có vẻ ổn định rồi phải không?”
Lúc này, Mật Mật đã bú lưng lửng dạ, đang thở phì phì rồi mới lại tiếp tục bú. Nhìn cái bộ dáng của nhóc con bây giờ vừa đáng yêu vừa mắc cười kinh khủng!
Bé con còn nhỏ cho nên mỗi lần ti mẹ là phải huy động toàn bộ sức lực của cơ thể, nhiều khi mệt quá nó còn nhắm tịt mắt ngủ cơ nhưng cái miệng thì vẫn chóp chép ăn không ngừng, trông ngộ nghĩnh lắm luôn!
Chu Hiểu Mai đáp: “Vâng, mẹ ổn rồi, không còn gì đáng ngại nữa. Mà cũng tại mẹ cơ, con cái, cháu chắt lớn hết cả rồi, không người này thì sẽ có người kia đứng ra giải quyết. Đằng này bà già rồi mà không biết giữ gìn sức khoẻ, cứ thích nhọc lòng mấy đứa không đâu.”
Bà đổ xuống một cái, cả nhà tá hoả hết cả lên. Một bên phải lo cứu thằng Thắng Cường, một bên phải cắt cử thay phiên nhau chăm sóc bà, nói chung là rối lung tung beng một nùi!
“Người không có việc gì là tốt rồi.” Lâm Thanh Hoà lại hỏi sang chuyện khác: “Thế tình hình kinh doanh của tiệm bánh bao thế nào?”
Nhắc tới cái này, Chu Hiểu Mai cười tít mắt: “May mắn vẫn chạy hàng như vậy chị ạ. Đợt này chúng em giới thiệu thêm món mì thịt cừu, được khách hàng ủng hộ nhiệt tình lắm. À, sắp tới chúng em sẽ trả anh chị nốt số tiền còn lại nhá.”
Đợt trước vợ chồng cô mới trả được một phần, phải thêm đợt này nữa mới thực sự hết nợ.
Lâm Thanh Hoà lại không để ý cái này: “Ôi, sao cô cứ xoắn xuýt việc này mãi thế hả?”
“Thiếu nợ phải trả là tất lẽ dĩ ngẫu mà!” Chu Hiểu Mai cười rộ lên: “Nhưng mà nói thực với chị, trả xong hết nợ em mới cảm thấy nhẹ nhõm được. Sau này chúng em chỉ cần lo kiếm tiền nuôi 4 cái tàu há mồm là xong.”
Lâm Thanh Hoà cười cười: “Phải bồi dưỡng thành 4 sinh viên chứ?”
Chu Hiểu Mai lắc đầu: “Cái đó thì em không dám mơ mộng. Nhưng nếu 4 anh em nó học giỏi, thi đậu đại học thì vợ chồng em sẽ cung phụng tới cùng!”
Về phương diện giáo dục, Lâm Thanh Hoà luôn ủng hộ hai tay hai chân. Ngoài ra, cô còn muốn kiến nghị Chu Hiểu Mai tích cóp tiền, đợi sau này nhà nước mở bán chung cư thì nhanh tay mua lấy hai căn để dành.
Sau này vấn đề nhà cửa khó khăn vô cùng. Kể cả có là sinh viên đại học, tốt nghiệp ra trường có công ăn việc làm ổn định, thế nhưng phấn đấu cả đời cũng chưa chắc mua nổi nhà Bắc Kinh đâu!
Tuy nhiên bây giờ chưa vội, để gần tới đó rồi nói sau cũng được. Mật Mật đã bú xong, Lâm Thanh Hoà ôm cao con lên, nhẹ nhàng vỗ ợ hơi, sau đó cô đặt con xuống giường cho nó tự chơi.
Trẻ con là không được bế nhiều để tránh hình thành thói quen xấu. Bằng không sau này ba mẹ đừng hòng làm việc gì hết, cả ngày cứ thay phiên nhau bế con thôi, có đi vệ sinh cũng phải ôm theo ấy chứ, như vậy thì khổ lắm!
Chu Hiểu Mai lập tức sà lại gần ngắm nghía: “Chà, sau này lớn lên nhất định cháu gái cô sẽ trở thành một đại mỹ nhân đây. Chị tư, con bé giống chị thật đấy!”
Lâm Thanh Hoà cười cười: “Trẻ con đứa nào chả xinh xắn đáng yêu nhưng tới lúc lớn lên thì chưa chắc à?!”
Chu Hiểu Mai lập tức khẳng định như đinh đóng cột: “Với cái ngũ quan xuất sắc như này thì cháu gái em nhất định đẹp nghiêng nước nghiêng thành!”