Editor: Tựa Thủy Lưu Niên
Chương 601: Ăn uống điều độ
Mật Mật lớn lên có trở thành đại mỹ nhân hay xinh đẹp nghiêng nước nghiêng thành gì hay không kỳ thực Lâm Thanh Hoà không để tâm cho lắm.
Đối với cô, con gái chỉ cần bình an khoẻ mạnh, dùng thái độ tích cực sống một đời hoàn mỹ là cô mãn nguyện rồi. Chứ mặt mũi như tiên mà nhân cách xấu xí thì cũng vất đi!
Nhưng những điều này cô không tâm sự ra bên ngoài vì giáo dục con trẻ thuộc về trách nhiệm và nghĩa vụ của bậc làm cha mẹ.
Một chuyên gia giáo dục đã từng nói: “Không có mảnh đất nào khô cằn, chỉ có người nông dân không biết trồng trọt; không có trẻ em nào sinh ra đã xấu, chỉ có bậc cha mẹ không biết giáo dục con cái mà thôi”. Giáo dục từ gia đình có tác dụng cơ bản trong quá trình trưởng thành của trẻ, không có nền tảng cơ bản này, trẻ rất dễ lệch lạc trong suy nghĩ dẫn đến lệch lạc trong hành vi.
Những đứa trẻ thì luôn luôn trong sáng và thuần khiết như một tờ giấy trắng. Và trên tờ giấy đó, cha mẹ viết vẽ gì đều sẽ lưu lại toàn bộ dấu vết đi theo trẻ suốt cả cuộc đời. Bởi vậy mới nói, sự trưởng thành của con cái có liên quan mật thiết tới cách thức giáo dục của gia đình.
Hai chị em tâm sự thêm một lát rồi Lâm Thanh Hoà ôm con ra ngoài phòng khách.
Tất cả mọi người không hẹn mà cùng xúm xít vây lại xung quanh, ai ai cũng bị đốn tim trước cái vẻ bụ bẫm đáng yêu và cặp mắt tròn xoe ngơ ngác của tiểu công chúa Mật Mật.
Riêng ông bà Chu và ông Vương thì càng khỏi phải nói, cứ ngắm nghĩa mãi không thôi với ánh mắt yêu thương trìu mến vô bờ bến.
Lát sau, mọi người lục tục ngồi vào bàn ăn bữa chiều.
Cơm nước xong xuôi cũng vừa hay Mật Mật đang say giấc, vợ chồng Chu Thanh Bách tranh thủ đi ra nhà tắm công cộng tắm rửa một cái cho thoải mái dễ chịu. Xong đâu đó mới vòng lại đón cả ba anh em Mật Mật về tiểu khu.
Trên đường đi, Chu Quy Lai nói liến thoắng không ngớt: “Chúng con đã quét tước nhà cửa sạch sẽ lắm rồi, chăn bông đệm giường cũng được thay mới toàn bộ. Chắc chắn em gái sẽ ngủ ngon vì trong phòng ấm áp vô cùng.”
Về tới nhà, nó nghiêm chỉnh ngồi xuống ghế sô pha rồi xin được ôm em gái một lát. Nhìn cái cách ẵm em cũng ra dáng ra hình lắm chữ bộ. Lâm Thanh Hoà mỉm cười dịu dàng rồi đưa mắt ngắm nhìn khắp căn nhà thân thương một lượt. Bất chợt, trái tim cô dâng trào một cảm giác ấm áp, tâm trí bỗng nhiên cảm thấy thư thái và nhẹ nhõm lạ thường. Cô nhắm mắt, hít vào một hơi căng tràn lồng ngực…uhm… đúng rồi, đây chính là vị của nhà, thoải mái quá!
Nghe tiếng mở cửa, bà Mã cùng vợ chồng Mã Thành Dân vội chạy sang hỏi thăm.
Tính ra cũng nửa năm chưa gặp mặt nhau cho nên ai cũng muốn hỏi han nhiều hơn một câu, tâm sự nhiều thêm một chút. Tuy nhiên thời gian không còn sớm nên chỉ tạm thăm hỏi tình hình sức khoẻ đôi chút rồi có gì để sáng mai hàn huyên sau.
Tiễn khách về, Lâm Thanh Hoà giao con cho chồng còn cô thì quay qua hỏi Chu Toàn: “Công việc kinh doanh có vấn đề gì không con?”
Chu Toàn nghiêm túc đáp: “Không có gì đâu ạ, mẹ cứ yên tâm. Hôm nay di chuyển cả ngày đường chắc mẹ cũng mệt rồi, mẹ nghỉ ngơi sớm đi.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu rồi đi vào trong phòng. Lúc này, hai cha con Chu Thanh Bách đã ôm nhau ngủ say sưa. Cô khe khẽ nằm xuống giường, kéo chăn đắp kín người.
Nhưng ấm áp là vậy mà nào có được ngủ thẳng giấc đâu, nửa đêm cô mơ mơ màng màng dậy cho con bú 2 lần. Cứ ngủ rồi lại tỉnh, tỉnh rồi lại ngủ, Lâm Thanh Hoà có ảo giác hình như mình mới chợp mắt 5 phút thì trời đã sáng xừ mất rồi.
Mà Chu Thanh Bách còn vất vả hơn cả cô nữa, canh ba hôm qua, Mật Mật giật mình chực khóc. Vì sợ con quấy sẽ đánh thức vợ cho nên Chu Thanh Bách vội vàng ẵm con ra phòng khách dỗ dành. Kỳ thực lúc ấy cô đã tỉnh rồi, nhìn cái cách anh để tâm từng chút một, đáy lòng Lâm Thanh Hoà ngọt ngào vô cùng. 9 tháng 10 ngày cô mang nặng đẻ đau anh không thể san sẻ thì giờ tới lượt anh chăm vợ chăm con là chuẩn quá rồi.
Đại khái vì quá mệt mỏi hoặc lâu rồi mới lại được ngủ trên chiếc giường quen thuộc nên hôm nay Chu Thanh Bách dậy trễ hơn cả Lâm Thanh Hoà.
Thôi kệ, dậy sớm cũng không có việc gì làm, nên cô không đánh thức anh, mà cẩn thận dém lại chăn cho hai cha con rồi rón rén rời giường trước.
Lúc cô ra đánh răng rửa mặt đã thấy Chu Toàn mua sẵn bánh bao và sữa đậu nành để trên bàn rồi.
Tất nhiên những món này được mua từ chỗ dượng út. Những cái khác không nói chứ riêng bánh bao thì tiệm của Tô Đại Lâm đứng đầu khu vực này về khoản chất lượng và vệ sinh an toàn thực phẩm.
Thấy mẹ đi ra, Chu Toàn liền nói: “Mẹ, mẹ ăn sáng trước đi kẻo nguội. Đợi lát nữa ba dậy hâm lại sau cũng được.”
Lâm Thanh Hoà nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân rồi ngồi vào bàn. Nãy giờ chẳng thấy bóng dáng thằng ba đâu, cô tò mò hỏi: “Ủa, thằng ba chưa dậy hả con?”
Chu Toàn gật đầu: “Vâng, vẫn còn nướng mẹ ạ. Để con vào gọi nó.”
Vì chưa tới kỳ nghỉ đông cho nên tụi nó vẫn phải đi học như bình thường.
Một lúc sau, Chu Quy Lai mắt nhắm mắt mở mang theo cái đầu bù xù như tổ quạ, lảo đảo bước ra.
Ngày hôm qua, Lâm Thanh Hoà đã chú ý tới cái đầu của nó rồi nhưng sáng nay mới lên tiếng nhắc nhở: “Có vẻ nên cắt tóc rồi đó con?”
Chu Quy Lai ngáp lấy ngáp để rồi lơ đãng đưa tay vò đầu: “Dài quá hả mẹ?”
Lâm Thanh Hoà gật đầu xác nhận: “Quá dài!”
Chu Quy Lai lập tức sà tới trước gương, nghiêng trái nghiêng phải tạo dáng: “Con đang nghĩ xem nên đổi kiểu tóc nào. Từ nhỏ tới lớn toàn để đầu đinh, giờ con tính làm kiểu khác cho mới lạ.”
Thanh niên 17 tuổi, biết đỏm dáng là chuyện hết sức bình thường, thành ra Lâm Thanh Hoà mặc kệ nó, tiếp tục tập trung xử lý bữa sáng.
Chu Quy Lai lết đi đánh răng rửa mặt, sau đó ngồi xuống bàn vừa ăn bánh bao vừa ba hoa: “Mẹ, con tưởng mẹ sẽ béo giống cô út với chị Tam Ni chứ. Mẹ làm cách nào mà vẫn giữ được thân hình thon gọn như thế ạ? Nhìn chẳng khác gì lúc chưa mang bầu.”
Lâm Thanh Hoà trừng mắt nạt: “Thằng ranh này giỏi nhỉ? Cô út mà cũng dám nói xấu hả?”
Chu Quy Lai nhếch mép cười hềnh hệch: “Không phải nói xấu mà là vì con tò mò quá nên mới mang ra so sánh thôi. Lúc mới sinh xong, chị Nhị Ni cũng mập dã man. Nhưng chắc trông hai đứa sinh đôi mệt quá nên giờ gầy bớt rồi. Còn mẹ thì khác, cả dáng dấp lẫn da dẻ đều đẹp vượt trội. Ai không biết còn tưởng mẹ mới đi làm đẹp về chứ chẳng nghĩ là đi sinh em bé đâu.”
Cái thằng này học ở đâu mà dẻo mồm dẻo miệng thế không biết, nhưng Lâm Thanh Hoà lại cứ nghe bùi tai mới tài chứ. Tuy vậy, ngoài miệng cô vẫn phải nói cứng: “Đừng có ngồi đây ba hoa nữa, ăn mau lên rồi đi học đi.”
Có lẽ sáng nay cô cũng phải tới trường một chuyến, gặp thầy hiệu trưởng hỏi xem có vị trí phiên dịch nào còn trống không. Chứ không làm gì mà cứ chiếm lấy căn nhà phân phối thế này cô ngại lắm.
Chu Quy Lai vẫn tiếp tục vừa nhóp nhép vừa phán: “Mà con thấy ba béo lên nhiều đấy.”
Vốn bình thường ba nó đã thuộc diện to cao rồi, giờ trông lại càng đô con tợn, kiểu giống giống dáng vẻ của mấy ông bán thịt heo ngoài chợ ấy. Tóm gọn lại một câu là xấu trai nha! Nếu được chọn thì nó thích cái cơ thể rắn chắc, khoẻ khoắn của ba trước đây hơn.
Thừa cân béo phì rất dễ dẫn tới các bệnh về tim mạch. Đây đồng thời cũng là nỗi lo lắng của Lâm Thanh Hoà cho nên cô liền căn dặn hai thằng con: “Tan học nhớ tranh thủ về sớm nhá, trông em để cho ba đi vận động thể dục thể thao một tí chứ mẹ cũng thấy ba con béo lắm rồi.”
Bình thường Chu Thanh Bách đã rất chịu khó nấu nhiều món ngon, nay lại gặp dịp vợ ở cữ nên anh càng ra sức trổ tài gấp bội. Thực đơn bữa nào bữa nấy đều phong phú và hấp dẫn vô cùng. Tất nhiên Lâm Thanh Hoà hưởng ứng rất nhiệt tình, thứ nhất là cổ vũ tâm ý của ông xã, thứ nhì là ăn để có sữa cho Mật Mật bú. Nhưng khổ nỗi cô ăn uống rất điều độ mà anh thì lại nấu quá nhiều cho nên thức ăn thừa đều dồn hết vào bụng chồng.
Vừa ăn nhiều lại vừa không có thời gian luyện tập cho nên cân nặng của Chu Thanh Bách cứ thế tăng lên vù vù một cách chóng mặt.
Ngày hôm qua, Chu Hiểu mai không ngừng trêu chọc anh tư. Cô út cứ đi theo hỏi tại sao chị tư đẻ không béo mà anh lại mập lên quá trời vậy, nhìn điệu này phải tăng 15 ký chứ không ít đâu. Cả nhà nghe xong ai cũng cười quá trời quá đất, chỉ riêng bà Chu là tủm tỉm hài lòng, vì theo quan niệm thế hệ bà, người béo mới là người có nhiều phúc khí!
Thậm chí bà còn ngầm dặn cô phải ăn nhiều một chút cho mập lên, đừng tiết kiệm tiền mà để cái bụng bị đói. Lâm Thanh Hoà bất đắc dĩ vô cùng, chỉ cười cười vâng dạ cho có.
Mà hình như vì có thêm cô cháu gái nhỏ, cộng với việc bị hai đứa cháu ngoại kích thích mà Lâm Thanh Hoà mơ hồ cảm nhận được hình như mẹ chồng đối xử nhiệt thành và chân tình với mình hơn hẳn lúc trước. Không những thế bà còn liên tục nói trước đây vì không hiểu chuyện nên đã trách nhầm cô không cho thằng Thắng Cường cơ hội. Giờ mới biết nó là đứa chẳng ra gì, bà hối hận lắm!
Lâm Thanh Hoà dở khóc dở cười, nhưng cũng ngồi yên nghe, để cho bà muốn nói gì thì nói. Dù sao mẹ chồng cũng đã hơn 70 tuổi rồi, chỉ cần không chạm vào nguyên tắc của cô thì bà muốn sao cũng được.
Nghe mẹ dặn, hai anh em Chu Toàn và Chu Quy Lai đều nhất mực đồng ý. Sau khi ăn sáng xong, hai đứa nó đảo vào phòng ngủ ngắm nhìn em gái một lát mới yên tâm cắp sách tới trường.
Khoảng hơn 7 giờ, Chu Thanh Bách tỉnh giấc. Anh nhanh chóng đánh răng rửa mặt rồi ngồi vào bàn xử lý hai cái bánh bao và một ly sữa đậu nành đã được vợ hâm nóng giúp.
Lâm Thanh Hoà nhàn nhạt lên tiếng: “Anh bắt đầu giảm cân đi là vừa đấy.”
Rõ ràng mười phút trước, cô mới giục thằng hai và thằng ba phải chịu khó ăn nhiều lên, nếu Chu Thanh Bách mà dậy sớm một chút chắc sẽ hụt hẫng lắm đây!
Tiếc rằng anh lại chẳng hay biết gì, anh cười cười: “Vợ đây là đang chê anh đấy hả?”
Lâm Thanh Hoà giơ tay véo véo cái bụng ngấn mỡ của anh rồi nói: “Em thương chồng không hết làm gì có chuyện chê nhưng mà nhiều mỡ lắm rồi đây này, thấy chưa? Cái tuổi này của anh phải chú ý ăn uống điều độ để bảo vệ sức khoẻ, có biết không hả?”
“Nửa tháng đảm bảo sẽ xuống cân!” Chu Thanh Bách đáp tỉnh rụi, nhưng trên cơ bản anh không để tâm tới cái chuyện béo gầy cho lắm.