Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 602: Trở lại công việc
Chu Toàn và Chu Quy Lai vừa rời nhà không bao lâu thì bà Mã sang tới, ý tứ là bàn giao lại tiệm sủi cảo cho Chu Thanh Bách.
Chu Thanh Bách tiếp nhận ngay. Rốt cuộc thì trước đây đã bàn bạc kỹ càng rồi, anh chỉ tạm thời nhường quyền kinh doanh cho bà Mã trong khoảng thời gian vợ chồng anh vắng nhà, sau khi anh về tới sẽ phải lập tức trao trả lại.
Lâm Thanh Hoà rót trà mời bà rồi cười hỏi: “Buôn bán tốt chứ thím?”
Vẫn là nụ cười sang sảng, bà Mã liên tục gật đầu: “Tốt, tốt lắm.”
Lâm Thanh Hoà cười cười. Thuận miệng thì hỏi cho vui vậy thôi chứ làm sao vợ chồng cô không biết tiệm sủi cảo đắt hàng cỡ nào.
Tự đứng ra buôn bán hơn nửa năm, mỗi tháng đều thu về hơn trăm đồng. Thấy công việc này quá ấm cho nên bà Mã và cô con dâu Hoàng Tiểu Liễu liền có dự định mở quán làm chủ, không tiếp tục làm thuê tại tiệm Thanh Bách nữa. Hôm nay bà sang đây một phần cũng vì nguyên nhân này.
Đợi bà nói xong hết, Lâm Thanh Hoà mới thủng thẳng lên tiếng: “Vâng, thím muốn mở cửa hàng thì cứ mở đi ạ. Chỗ chúng cháu không có vấn đề gì.”
Cái này cô hiểu mà, làm gì có ai không động tâm trước tiền. Nếu thím ấy đã muốn đi thì nhà cô không giữ, dù sao thì tìm một nhân viên rửa chén khác cũng không phải là chuyện gì quá khó khăn.
Bà Mã gật đầu nói: “Vậy được, thím sẽ tìm một cái mặt bằng thật xa. Nhất định không mở trong khu này đâu.”
Lâm Thanh Hoà gật gật đầu không nói thêm gì nữa.
Đợi bà Mã về rồi, Lâm Thanh Hoà mới quay sang nói với chồng: “Không biết Mã Thành Dân có muốn từ chức không anh nhỉ?!”
Chu Thanh Bách thong dong uống một ngụm trà rồi đáp: “Kêu chú ấy sang hỏi thẳng là biết chứ gì.”
Lâm Thanh Hoà lập tức gọi Mã Thành Dân sang nói chuyện, nhưng bất ngờ thay Mã Thanh Dân lắc đầu ngay: “Không, em không có ý định ra riêng gì hết. Em thích công việc hiện giờ hơn.”
Trong kinh doanh buôn bán luôn luôn chứa đựng những ẩn số mà nhiều khi không thể lường trước được. Mà Mã Thành Dân lại thích cuộc sống an yên, ổn định chứ không hề thích cảm giác mạo hiểm, chông chênh cho nên anh lựa chọn đi làm thuê. Thêm nữa là, tiền lương chị Thanh Hoà trả rất hậu hĩnh. Với từng ấy anh vừa có thể nuôi gia đình, vợ con, vừa có thể tiết kiệm lên. Vả lại ở cái tuổi này rồi, anh chỉ mong cầu một cuộc sống bình bình an an, vậy nên càng không có lý do và mục đích để thay đổi công việc.
Lâm Thanh Hoà gật đầu nói: “Nếu đã như vậy thì chú cứ tiếp tục làm như bình thường. Sang năm chị sẽ tăng lương cho chú lên 100 đồng.”
Năm nay cô chỉ tính toán tăng lương cho một mình Mã Thành Dân thôi, còn những người khác thì phải đợi sang năm. Bắt đầu từ bây giờ, doanh nghiệp của cô sẽ thực hiện chính sách hai năm tăng lương một lần cho toàn thể công nhân viên.
Bàn chuyện với Mã Thành Dân xong, Lâm Thanh Hoà bắt đầu lấy sổ sách ra tính toán. Nhưng khổ nỗi mới làm được có một nửa thì con gái cưng tỉnh giấc.
Chu Thanh Bách nhanh chóng đi vào thay tã, lau rửa cho con rồi ẵm ra đưa mẹ cho bú.
Lâm Thanh Hoà bất đắc dĩ đứng dậy đón lấy con, còn một nửa chỗ số má này đành phải giao lại cho ông xã chứ biết làm thế nào bây giờ.
Chu Thanh Bách không nề hà, trực tiếp ngồi xuống bàn cẩn thận dò xét từng ly từng tý một. Anh biết với cái tính cẩn thận của thằng hai thì chắc chắn sẽ không có bất cứ nhầm lẫn gì nhưng dù có như vậy thì vẫn phải kiểm tra lại một lượt.
Mật Mật được ăn no nê lại toét miệng cười khanh khách. Lâm Thanh Hoà đặt con xuống bên cạnh chồng rồi nói: “Anh trông con nhá, em tranh thủ chạy ra trường một tí.”
“Ừ, em đi đi.” Chu Thanh Bách gật đầu đồng ý ngay.
Hôm nay anh muốn giành cả ngày ở nhà chơi với con và kiểm tra toàn bộ sổ sách trong suốt nửa năm qua. Còn tiệm sủi cảo thì cứ tạm thời đóng cửa để đó đã, đợi khi nào nhịp sống ổn định trở lại rồi mở cửa buôn bán cũng chưa muộn.
Bởi vì con vẫn đang tuổi cho bú nên Lâm Thanh Hoà nào dám rề rà. Ước chừng chỉ hơn một giờ đồng hồ, cô đã hớt hơ hớt hải chạy về rồi, trên tay còn ôm theo cả một chồng giấy, toàn bộ đều là tài liệu cần phiên dịch.
“Nhiều vậy cơ à?” Chu Thanh Bách ngỡ ngàng hỏi.
Lâm Thanh Hoà phất tay: “Em lấy một lần cho một tháng luôn, đỡ phải đi đi lại lại nhiều. À, chắc ngày mai anh bắt đầu mở hàng là được rồi đấy.”
“Ừ, vậy cũng được.” Chu Thanh Bách gật đầu rồi đi kiếm tờ giấy viết xuống thời gian hoạt động mới.
Buổi sáng bán từ 6 rưỡi tới 9 giờ, buổi trưa từ 11 rưỡi tới 2 giờ, buổi chiều từ 4 rưỡi tới 7 rưỡi. Tổng cộng một ngày bán tám tiếng đồng hồ.
Lâm Thanh Hoà nhìn thoáng qua, cảm thấy khá ổn nên không tham gia vào mà nói qua việc khác: “Còn nhân viên rửa chén thì em thấy thím Hồ lần trước làm thời vụ cũng được đấy. Thái độ làm việc rất nghiêm túc.”
Chu Thanh Bách cũng đồng thời có suy nghĩ giống vợ nên sau khi viết xong thời gian biểu, anh liền đứng dậy và nói: “Vợ à, em ở nhà trông con nhá. Anh đi tìm thím Hồ.”
Trước khi anh rời khỏi nhà, Lâm Thanh Hoà đã dặn trước tiền lương là 50 đồng. Thứ nhất, thím Hồ là người mới, tất nhiên không thể nhận mức lương ngang bằng với nhân viên có thâm niêm lâu năm như thím Mã, cái thứ hai là đợt này công việc kinh doanh bị gián đoạn một thời gian dài cho nên cô chỉ có thể trả từng đó thôi, sau này dựa theo thái độ và hiệu suất công việc sẽ được cân nhắc nâng lương sau.
Nhưng nói một cách khách quan thì 50 đồng không tính là ít. Đúng là chính phủ đã tiến hành cải cách lương bổng cho công nhân viên nhưng ngoài xã hội vẫn còn đầy nơi chỉ trả có 20, 30 đồng kia kìa. Vậy nên, 50 đồng hoàn toàn là mức lương chấp nhận được.
Quả nhiên, Chu Thanh Bách vừa đề xuất là bà Hồ đồng ý ngay. Bởi vì điều kiện kinh tế gia đình tương đối khó khăn, cộng với hai cô con dâu suốt ngày khó chịu vì hai ông bà không có công tác, cả ngày chỉ ngồi không chờ ăn bám, cho nên có công việc là bà Hồ vui vẻ lắm, bao nhiêu bà cũng làm chứ đừng nói những 50 đồng.
Nhận được sự đồng ý của bà, Chu Thanh Bách liền thông báo thời gian làm việc: “6 rưỡi cháu mở quán, nhưng khoảng 7 giờ thím tới là được.”
Bà Hồ vui mừng, gật đầu lia lịa: “Được, được. Thím nhớ rõ rồi.”
Rời khỏi nhà bà Hồ, Chu Thanh Bách lập tức gọi điện cho bạn hàng đặt thịt dê và thịt heo. Cuối năm, giá cả lại tăng thêm một hào. Cái này là quy luật thường niên rồi, không có gì lạ, thành thử Chu Thanh Bách không để ý lắm mà trực tiếp nêu ra số lượng cần mua.
Anh đặt tương đối nhiều nhưng không sao vì nhà anh có tủ đông với cả thời tiết này thì cũng không lo ôi thiu. Cứ đặt luôn một lần như vậy cho tiện, khỏi cần đi mua lắt nhắt, tốn thời gian.
Một lần nữa quay trở lại với công việc, Chu Thanh Bách cảm thấy máu trong người sôi trào, hừng hực khí thế. Cái anh hào hứng không phải vì tiền, nếu xét về tiền thì tiệm sủi cảo cỏn con này chẳng thấm tháp vào đâu mà cái đáng nói ở đây chính là khi được làm việc, con người ta sẽ phấn chần và hoạt bát hơn.
Xong xuôi đâu đó, anh không về nhà ngay mà đánh xe đi một vòng thăm thú tất cả mặt tiền cửa hiệu dưới trướng gia đình mình.
Cuối cùng, Chu Thanh Bách vòng tới tiệm hải vị, lấy hai cân bong bóng cả và hải sâm về hầm cho vợ ăn.
Trước khi anh rời đi, Chu Tam Ni vội xách ra một túi khoai lang, con bé cười nói: “Chú tư, chú cầm cái này về cho thím tư giúp cháu với. Biết thím tư thích ăn khoai lang nên hôm nay đi chợ thấy có mớ khoai ngon cháu liền mua về. Giống khoai này ngọt lắm, chắc chắn thím sẽ rất thích.”
“Được, chú xin.” Chu Thanh Bách vui vẻ nhận lấy tâm ý của cô cháu gái. Chợt nhớ ra cái gì, anh liền dừng bước hỏi: “À, nãy chú đi ngang căn tiệm của hai đứa thấy có người mở cửa kinh doanh. Hai đứa cho thuê à?”
Chu Tam Ni gật đầu đáp: “Dạ vâng, tạm thời chưa làm gì nên chúng cháu cho thuê chú ạ, chứ để không cũng phí.”
Chu Thanh Bách gật đầu tỏ ý đồng tình với cách làm này, sau đó tạm biệt cô cháu gái rồi đánh xe về tiểu khu.
Lúc anh về tới nhà, Mật Mật vẫn đang ngủ ngon lành còn Lâm Thanh Hoà thì ngồi cách đó không xa, cắm cúi phiên dịch.
Chu Thanh Bạc tiến lại gần khẽ hỏi: “Vợ à, em có muốn ra ngoài đi dạo một lát không?”
“Tất nhiên là em muốn rồi.” Lâm Thanh Hòa nhoẻn miệng cười. Xa Bắc Kinh hơn nửa năm, cô rất muốn đi thăm thú xem phố phường có gì đổi khác không.
Nhưng tiếc rằng hai vợ chồng chưa kịp hành động thì Mật Mật đã tỉnh giấc. Thôi thì bây giờ con là ưu tiên hàng đầu, mọi kế hoạch đều phải xếp sau công chúa hết.
Lâm Thanh Hoà vừa cho con bú vừa hỏi chồng: “Mọi việc sắp xếp đâu vào đấy rồi hả anh?”
“Ừ, xong cả rồi em.” Chu Thanh Bách gật đầu. Cũng không có việc gì lớn nên chỉ cần nửa buổi sáng là anh đã bố trí ổn thoả hết thảy.