Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 604 - Chương 604: Thẹn Thùng

Chương 604: Thẹn thùng Chương 604: Thẹn thùng

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 604: Thẹn thùng

Mấy hôm sau Chu Quy Lai hay tin, liền bán tín bán nghi chạy về hỏi mẹ: “Mẹ, mẹ… xưởng nhà mình không phải đang làm ăn tốt lắm sao? Sao tự nhiên lại đóng thế ạ?”

Lâm Thanh Hoà thuận miệng đáp: “Đóng để làm kho hàng. Sang năm nhà ta sẽ mở mấy tiệm trà, cần phải có một không gian lớn đủ để trữ hàng.”

Chu Quy Lai tròn mắt ngạc nhiên: “Mẹ định mở nhiều tiệm lắm hả?”

“Chưa biết được, đợi qua năm rồi nhìn xem thế nào đã.” Lâm Thanh Hoà chưa lên kế hoạch chi tiết nhưng nhắm thấy kinh doanh trà tương đối lời, hơn nữa mặt hàng này có thể lưu trữ lâu, không phải đối mặt với áp lực tiêu thụ vì lo sợ ôi thiu, hỏng hóc hay lỗi mốt nên cô đang có dự định làm lớn.

Chu Quy Lai gật gù không hỏi thêm gì nữa. Đúng lúc này, Chu Toàn ẵm em gái ra tới: “Mẹ ơi, hình như Mật Mật đói bụng thì phải?”

Lâm Thanh Hoà không cần kiểm tra cũng có thể đưa ra đáp án: “Không phải đói đâu, mà là ị đùn đấy. Hai đứa đi thay rửa cho em trước đi, rồi ẵm ra đây cho mẹ.”

Chu Quy Lai la oai oái: “Anh làm được không đấy, nếu không để em làm cho!”

Chu Toàn ghét bỏ xua tay: “Ai mượn, mau bưng chậu nước ấm vào đây.”

Nó đã nhìn thấy ba làm mấy lần rồi, vả lại việc cỏn con này sao có thể làm khó được nó cơ chứ.

Thế là hai anh trai hợp lực thay tã cho em gái.

Làm như biết trước hôm nay sẽ được hai ông anh phục vụ hay sao mà cô nương Mật Mật đặc biệt sản xuất một đống rõ lớn.

Chu Quy Lai một tay cầm cái tã dơ, một tay bịt chặt mũi nhưng cái miệng vẫn càm ràm không ngừng: “Người có tí tẹo mà sao ị lắm thế không biết?!”

Lâm Thanh Hoà phì cười: “Ăn nhiều thì ị lắm chứ còn sao nữa. Mà anh thôi đi, cái đống của anh ngày trước còn nhiều gấp mấy lần thế này. Mau đi giặt sạch đi, thúi hoắc mà còn đứng đó nói cho được!”

Mấy cái tã này là phải xả sơ một nước cho sạch rồi mới bỏ vào máy giặt, chứ nếu bỏ trực tiếp thì…í ẹ…gớm lắm!

Được cái Chu Quy Lai chỉ càm ràm vậy thôi chứ không hề oán than hay cáu giận gì hết. Cậu chàng nhanh nhẹn đi xử lý sạch sẽ. Gì chứ sản phẩm của em gái cưng thì thúi cũng thành thơm hết!

Bà Trương đi ngang qua khu giặt giũ thấy Chu Quy Lai đang chổng mông ngồi giặt tã cho trẻ sơ sinh, mấy hôm trước thì trông thấy Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách. Không cần tra kỹ cũng thừa hiểu, hai vợ chồng nhà đó trốn đi chỗ khác sinh con, giờ mới quay về.

Vừa đi bà Trương vừa gườm gườm liếc xéo Chu Quy Lai. Rất tiếc, Chu Quy Lai cũng chẳng ưa gì cái bà già này cho nên nó chả thèm lên tiếng chào hỏi hay nói năng gì hết.

Chính vì như vậy, bà Trương lại càng tức điên lên. Khó khăn lắm mới tóm được điểm yếu Chu gia nhưng khổ nỗi bà nào dám đi tố cáo, trước đây không, giờ lại càng không!

Cái lúc Trương Mỹ Liên ăn nên làm ra, tiền bạc rủng rỉnh, bà còn có thể huyênh hoang gọi là có tí dựa hơi con gái. Nhưng sau cái vụ của Hứa Thắng Cường, tiền bạc thâm hụt, nguyên khí hao tổn, còn lâu bà mới dám trêu chọc nhà họ Chu.

Không biết có phải trong cái rủi có cái may hay không, mặc dù mới bị hụt mất một khoản tiền lớn nhưng tình hình kinh doanh của cửa hàng lại khởi sắc lên trông thấy. Bởi vì giáp Tết, ai cũng cần phải sắm một bộ cánh mới để đi chơi với bạn bè, thăm hỏi họ hàng cho nên sức mua tăng chóng mặt. Kiếm được tiền, Trương Mỹ Liên cũng không keo kiệt với gia đình. Hôm nay, cô cầm về nhà mẹ đẻ 30 đồng trợ cấp và một miếng thịt ngon.

Thấy tiền, Trương thị lập tức đổi giọng nịnh nọt cô em chồng: “Ai da, Trương gia có phúc cho nên mới đẻ được cô con gái giỏi giang như cô út đây. May nhờ số tiền trợ cấp hàng tháng cô mang về cho nên mới đỡ chật vật hơn một tí đấy. Chứ anh trai của cô tính ra chán lắm, lương tháng có 50 đồng thôi à, nếu cả nhà cả cửa chỉ trông vào một mình anh ấy thì có mà húp gió Tây Bắc sớm.”

Trương Mỹ Liên đắc ý dạt dào: “Gớm, nếu thế chị kêu anh cả từ chức đi, có 50 đồng một tháng thì làm làm đếch gì. Về cửa hàng em lấy quần áo rồi ra vỉa hè bày cái sạp con con, một tháng ít nhất cũng phải kiếm được bảy, tám chục đồng.”

Trương thị âm thầm bĩu môi, chường mặt ra đường không sợ bị người ta cười cho thối mũi à? Chẳng may đụng phải bạn bè hay họ hàng bên ngoại thì đúng là ê mặt. Cái công việc xấu hổ như vậy ai ham thì đi mà làm, chứ chồng chị nhất quyết là không rồi đấy!

Nghĩ là vậy, nhưng ngoài miệng Trương thị vẫn văn vở đẩy đưa: “Kể ra mở một cái cửa hàng thì còn nghe được.”

Trương Mỹ Liên nhướng mày: “Muốn mở cửa hàng trước nhất phải tìm được địa điểm tốt đã. Mở ở cái khu xa xôi hẻo lánh thì có mà bán cho ma. Với lại, cần nhiều vốn lắm đấy, chị có hả?!”

Trương thị cười giả lả: “Làm gì có, chắc giờ trong tay cô út cũng có không ít nhỉ?!”

Trương Mỹ Liên cười lạnh: “Chị dâu, chị đừng đánh chủ ý về chỗ tôi. Lần trước Thắng Cường đốt mất 3000 đồng, tôi vẫn chưa bù lỗ được đây này. Hơn nữa tiền bạc trong nhà đều do anh ấy giữ hết. Tôi là tôi còn đang định vay tiền nhà mẹ để để mua cửa hàng đây này.”

Con mụ này tính cũng giỏi quá ha, lại còn nghĩ tới chuyện lấy tiền của cô mở cửa hàng nữa chứ? Khôn như chị, xích đầy đường kia kìa! Hừ!!!

Bị nói thẳng vào mặt, Trương thị bất mãn cực kỳ nhưng buộc phải nuốt hận vào trong. Tiền là cha là mẹ mà lại, giờ Trương Mỹ Liên đang có tiền, làm sao chị dám làm phật ý cô ta cơ chứ!

Xem chừng nói tiếp sẽ dễ dẫn đến mâu thuẫn, Trương thị khéo léo dời qua chủ đề khác: “Hai vợ chồng nhà bên kia ôm con về rồi đấy.”

Trương Mỹ Liên nhất thời sửng sốt: “Về khi nào?”

Trương thị đáp: “Mới mấy hôm thôi. À mà lần trước Chu gia giúp đỡ cứu chồng cô ra. Vợ chồng cô đã sang bên đó cảm tạ chưa?”

Tất nhiên là chưa rồi! Cứ mỗi lần nhắc tới chuyện này là Trương Mỹ Liên lại muốn nổi đoá lên. Trần đời cô chưa gặp tên nào vừa lỳ, vừa ngu lại không biết cách đối nhân xử thế như Hứa Thắng Cường!

Trương thị nói tiếp: “Thấy bảo sinh đứa này là con gái. Tôi thấy cô nên tặng ít quà đi, mối thân thích này dù sao cũng phải giữ cho chặt, không thiệt tí nào đâu.”

Trương Mỹ Liên nhìn quanh ngó quất rồi hỏi: “Mẹ đâu?”

Trương thị lắc đầu: “Đi ra ngoài rồi, còn đi đâu thì không rõ.”

Trương Mỹ Liên không hỏi thêm gì nữa, cô đứng dậy đi về cửa hàng tìm Hứa Thắng Cường.

Ai dè, vừa đẩy cửa bước vào đã bị khói thuốc làm cho ho sặc sụa, Trương Mỹ Liên giận dữ quát ầm lên: “Đã bảo anh đừng hút thuốc trong tiệm rồi cơ mà? Khói muốn chết! Thế này thì làm gì có khách nào vào mua hàng nữa hả?!”

Hứa Thắng Cường lầm lầm lì lì lẳng lặng mở cửa bước ra ngoài, đi thẳng tới gốc cây trước cửa tiệm hút tiếp.

Xử lý xong điếu thuốc, Hứa Thắng Cường quay người trở vào.

Trương Mỹ Liên liền nói: “Em nghe chị cả bảo cậu mợ út nhà anh ẵm con về rồi đấy. Em nghĩ vợ chồng mình nên chuẩn bị ít quà tới thăm đứa nhỏ.”

Hứa Thắng Cường chả thèm quan tâm: “Ôi, em bớt làm mấy việc ruồi bu đi. Họ có xem anh là cháu trai đâu, việc gì mình phải thăm với chẳng nom.”

Trương Mỹ Liên tức đau cả gan nhưng vẫn cố khuyên nhủ chồng: “Anh đừng nói vậy, dù sao họ hàng huyết thống cũng không thể chối bỏ được. Vả lại em có bảo anh sang đó cầu cạnh, xin xỏ gì đâu. Mình tới tặng quà coi như thể hiện chút tâm ý thôi mà. Dù sao thì căn tiệm này của chúng ta cũng phải dựa vào bên đó mới nhập được hàng.”

Hứa Thắng Cường không đáp lời mà hỏi sang chuyện khác: “Hôm trước anh gọi điện về quê, mẹ cứ hỏi mãi khi nào thì em mới sinh con.”

Trương Mỹ Liên nghẹn họng, mãi sau mới lý nhí chống chế: “Phải có bầu mới đẻ được chứ, giờ không có lấy gì đẻ?”

Hứa Thắng Cường lạnh lùng liếc mắt, Trương Mỹ Liên cắn cắn môi rồi nói: “Cường Tử, có phải em không sinh con cho nên anh ghét bỏ em phải không? Anh chán em rồi, anh không thương em nữa!!!”

Hứa Thắng Cường mất kiên nhẫn tiện tay rút một điếu thuốc ra rồi nói: “Không phải… nhưng anh muốn một đứa con.”

Trương Mỹ Liên cố gắng lắm mới nặn được một câu: “Để hôm nào rảnh em sẽ tới bệnh viện mua thêm thuốc bổ về uống.”

Con cái là trời cho, phải từ từ thì duyên phận mới tới chứ, với lại có phải cô bị vô sinh đâu, chẳng qua là khó khăn hơn người khác một chút thôi mà. Làm gì cứ phải giục cuống lên, bực cả mình!

Hứa Thắng Cường không nói gì nữa, nó cúi đầu châm lửa tiếp tục phì phò điếu thuốc.

Trương Mỹ Liên nhăn mặt: “Anh làm ơn đi ra ngoài hút được không? Hút xong thì vào trông hàng đấy. Em đi tìm chị gái anh nói chuyện.”

Hứa Thắng Cường chẳng ừ chẳng hử câu nào, nhưng Trương Mỹ Liên mặc kệ, chỉ bỏ lại một câu rồi ngúng nguẩy xách túi đi thẳng tới Triệu gia.

Rất tiếc, Hứa Thắng Mỹ đã tới cửa hàng, lúc này chỉ có mình Triệu Quân ở nhà.

Triệu Quân ra mở cổng, nhìn thấy cô em dâu thì mừng rỡ vô cùng, hắn niềm nở mời: “Vào nhà uống hớp nước đã em.”

Tự nhiên Trương Mỹ Liên đỏ hồng hai má, lý nhí nói: “Thôi, em tới đây tìm chị Thắng Mỹ có tí việc, nói xong em đi ngay.”

Triệu Quân tủm tỉm cười: “Thắng Mỹ không có nhà, em vào trong ngồi chơi tiện thể đợi cô ấy luôn. Trong nhà không có ai đâu, chỉ có mình anh với thằng cu thôi ấy mà.”

Trương Mỹ Liên tỏ ý miễn cưỡng: “Vâng, thế để em vào ngồi đợi chị ấy vậy.”

Tất nhiên Hứa Thắng Mỹ không về nhanh như vậy. Trương Mỹ Liên vào trong ngồi một lúc rồi lại được Triệu Quân tươi cười tiễn ra cổng. Điều lạ lùng là thái độ của Trương Mỹ Liên khác hẳn lúc trước, thỉnh thoảng cô lại bất giác mỉm cười e lệ, bước chân cũng dường như vui tươi, yêu đời hơn. Ngay lúc này, trong đầu Trương Mỹ Liên chỉ quanh quẩn hình ảnh Triệu Quân nắm tay mình ban nãy. Sao anh ấy lại nắm tay nhỉ? Vậy là có ý gì? Càng nghĩ, Trương Mỹ Liên càng thẹn thùng, thậm chí còn nghe rõ tiếng trái tim đang đập rộn ràng trong lồng ngực.

Tới tận lúc đứng trước cửa hàng của chị chồng, Trương Mỹ Liên mới bình tĩnh trở lại.

Hứa Thắng Mỹ vừa bàn giao công việc cho nhân viên, đang chuẩn bị ra về thì nhìn thấy đứa em dâu khó ưa. Cô cất giọng lạnh lùng: “Cô tới đây làm gì?”

Trương Mỹ Liên mềm mỏng nói: “Em tới đây để thông báo với chị một chuyện. Hôm nay em có việc rẽ qua nhà ngoại mới hay tin cậu mợ út đã ẵm em bé mới đẻ về rồi.”

Hứa Thắng Mỹ híp híp mắt lạnh nhạt nói: “Ừhm, tôi biết rồi.”

Trương Mỹ Liên lại nói tiếp: “Chị định tặng quà gì thế? Hôm nào chị sang bên đó có thể cho chúng em gửi chút quà cho bé được không?”

Bình Luận (0)
Comment