Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 605 - Chương 605: Đính Hôn Trước

Chương 605: Đính hôn trước Chương 605: Đính hôn trước

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 605: Đính hôn trước

Mãi cho tới hiện tại, Hứa Thắng Mỹ vẫn không vừa mắt Trương Mỹ Liên. Rõ ràng lần trước con nhỏ này cố tình ép nó phải xì ra 2000 đồng bằng được. Nhưng vì cứu em trai cho nên Hứa Thắng Mỹ không thèm chấp nhặt. Vậy mà giờ lại còn vác mặt đến đây ra cái vẻ chị chồng em dâu thân thiết, đúng là phát tởm!

Hứa Thắng Mỹ mất kiên nhẫn, trả lời qua loa đại khái: “Bên đó không thiếu thứ gì, tặng một ít đồ chơi hay quần áo trẻ con là được.”

Ngoài mặt nói vậy nhưng trong lòng đang âm thầm tính toán, có lẽ cũng đã đến lúc nó quay về Chu gia nối lại tình cảm rồi!

Trương Mỹ Liên lập tức đi mua 5 bộ quần áo trẻ con rồi vòng lại đưa cho Hứa Thắng Mỹ.

Hứa Thắng Mỹ cũng chuẩn bị một chút rồi xách hai túi quà tới tiểu khu.

Bây giờ là thời gian tan tầm, Chu Thanh Bách đã đóng cửa tiệm về nghỉ ngơi trông con, còn Lâm Thanh Hoà thì tranh thủ chạy sang bên chị Ông chơi một tí. Cho nên lúc Hứa Thắng Mỹ tới, chỉ có mình Chu Thanh Bách ở nhà.

Hứa Thắng Mỹ đứng ở cửa cười nói: “Cậu út, cháu mới nghe nói cậu mợ đã trở về cho nên dắt Phàm Phàm tới đây chào ông bà.”

Hôm nay, Hứa Thắng Mỹ không đi một mình, mà còn mang cả con trai theo, thằng bé tên Triệu Phàm, ở nhà hay gọi là Phàm Phàm.

Không đợi Chu Thanh Bách lên tiếng, Hứa Thắng Mỹ tiếp tục nói: “Đây là mấy món đồ chơi cháu chuẩn bị cho em gái, còn mấy bộ quần áo này là vợ Cường Tử mua. Vợ chồng nó bận cho nên nhờ cháu mang tới giúp.”

Người xưa có câu “tay hung không đánh mặt cười”, cho nên Chu Thanh Bách nhàn nhạt nhìn hai mẹ con Hứa Thắng Mỹ rồi đứng né sang một bên: “Vào nhà đi.”

Hứa Thắng Mỹ lắc đầu cười: “Dạ thôi cháu không vào đâu. Đây là tấm lòng của cháu và Cường Tử, mong cậu nhận giúp.”

Chu Thanh Bách giơ tay nhận lấy rồi nói thêm một câu nữa: “Vào đi.”

Chỉ chờ có vậy, Hứa Thắng Mỹ lập tức ôm con trai tiến vào.

Trên bàn trà, sổ sách, giấy tờ bày toán loạn vì trước khi hai mẹ con Hứa Thắng Mỹ tới, Chu Thanh Bách đang bận rộn tính toán lương thưởng cho công nhận xưởng may mặc. Còn Mật Mật thì đang ngủ say sưa ở trong phòng.

Không thấy em gái nhỏ đâu, Hứa Thắng Mỹ cười hỏi: “Chắc em gái ngủ rồi hả cậu.”

“Ừ.” Chu Thanh Bách đáp một tiếng rồi ngẫm nghĩ thế nào lại nói thêm: “Giờ đã có con rồi, cố mà sống cho tốt làm gương cho con.”

“Cháu biết rồi ạ, cậu cứ yên tâm.” Hứa Thắng Mỹ không hề muốn nhắc lại chuyện cũ cho nên uyển chuyển nói qua cái khác: “Nhà cậu bây giờ đủ nếp đủ tẻ, viên mãn quá rồi à. Cô út này xem chừng có phúc khí lắm đây, chọn ra đời đúng thời điểm gia đình có đầy đủ điều kiện, không cần phải lo cái ăn cái mặc.”

Chu Thanh Bách trả lời qua loa đại khái. Hứa Thắng Mỹ cũng không ngồi lại lâu, chỉ trò chuyện dăm ba câu rồi tìm cớ đi về trước.

Lát sau, Lâm Thanh Hoà về tới, nhìn thấy túi đồ trên bàn, cô liền hỏi chồng: “Nhà có khách hả anh?”

Chu Thanh Bách có sao nói vậy: “Thắng Mỹ bế con tới. Cái túi trên bàn là quà của nó và Thắng Cường tặng Mật Mật.”

Nghe vậy, Lâm Thanh Hoà khẽ nhíu mày không vui, Chu Thanh Bách vội nói thêm vào: “Chỉ là một ít quần áo và đồ chơi con nít thôi ấy mà.”

Lâm Thanh Hoà xì một tiếng: “Con gái em thiếu mấy thứ này chắc? Nó cứ lo sống tốt cuộc sống của nó đi, không cần phải bận lòng tới bên này. Em chẳng dám phiền nó đâu!”

Cái con nhỏ đó kỳ cục ghê, cứ cố tỏ vẻ ta đây chu toàn, hiểu chuyện, đẩy cô vào cái thế người lớn mà so đo, chấp nhặt. Thế có bực không cơ chứ?!

Chu Thanh Bách mỉm cười trấn an: “Nó chỉ ngồi có một lát là về liền à.”

Lâm Thanh Hoà chán chẳng buồn tiếp lời, cô đi thẳng vào phòng xem Mật Mật thế nào, thấy con bé vẫn còn ngủ, cô mới quay ra nói với chồng: “À, anh ơi, chỗ thịt heo trong tủ đông không đủ, mai anh đặt thêm nha.”

Chu Thanh Bách tròn mắt ngạc nhiên: “Năm nay em tính làm nhiều thế cơ à?”

Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Vâng, em tính làm 5 ký cho thằng cả xách đi, đưa 2 ký rưỡi cho cha mẹ với mang tặng chị Ông một ít, rồi còn để nhà mình ăn nữa, cho nên chỗ thịt anh mua khẳng định không đủ.”

Chu Thanh Bách gật đầu: “Để mai anh gọi điện đặt thêm.”

Lâm Thanh Hoà tiến tới cái túi xách của mình, lấy ra một chồng quần áo mùa hè và quá trời vớ, mũ. Đây là quà chị Ông chuẩn bị riêng cho bé con Mật Mật. Bởi thế Lâm Thanh Hoà mới nói con bé nhà cô không thiếu cái quần cái áo, đừng có mà vin vào nó để kiếm cớ lại đây gia tăng cảm giác tồn tại. Hứa Thắng Mỹ định làm cái trò gì, cô liếc mắt một cái là nhìn thấu ngay. Trứng mà đòi khôn hơn vịt! Xì!

Thấy Chu Thanh Bách cặm cụi tính toán nãy giờ, Lâm Thanh Hoà lại gần hỏi: “Xong chưa anh?”

“Ừ, sắp xong rồi.” Chu Thanh Bách gật đầu đáp. Con số lần này phải chi ra tương đối lớn nhưng không sao, coi như tri ân mọi người đã gắn bó với xưởng may mặc nhà anh suốt thời gian qua. Giải thể rồi, sau này sẽ không có cơ hội hợp tác chung nữa, nửa tháng lương coi như chút quà để mọi người chia tay trong vui vẻ, không lưu lại ấn tượng xấu về nhau.

Hai vợ chồng đang trao đổi thì nghe tiếng Mật Mật khóc ré lên.

Lâm Thanh Hoà vội vã lao vào kiểm tra, Chu Thanh Bách cười cười: “Chắc là tã ướt rồi.”

Anh đi thẳng tới tủ quần áo, lấy miếng tã mới và phấn rôm ra, thành thục thay cho bé con.

Một lát sau, Mật Mật thơm tho sạch sẽ được ba ẵm ra phòng khách chơi.

Vì trước khi Lâm Thanh Hoà đi tới nhà chị Ông, cô đã cho bé con bú no, mới cách đây hơn một tiếng chứ mấy, làm gì đã đói nhanh tới vậy cho nên Lâm Thanh Hoà chưa cho con ăn vội.

Sang tháng này, Mật Mật bắt đầu thức nhiều hơn, dành nhiều thời gian nhìn ngắm khám phá thế giới xung quanh. Như lúc này cũng vậy, bé con nằm ngoan ngoãn trong vòng tay ba, đảo cặp mắt đen láy tò mò ngắm nghía đồ vật trong nhà.

Lâm Thanh Hoà phàn nàn: “Con không khóc thì anh đặt xuống cho con tự chơi đi, đừng có bế mãi như thế, tập thành thói quen xấu là sau này nó bắt anh bế suốt đấy.”

Chu Thanh Bách mỉm cười dịu dàng, cưng nựng con gái: “Ba sẽ bế Mật Mật suốt đời, Mật Mật nhỉ!”

Ok, anh giỏi anh bế đi! Lâm Thanh Hoà cạn lời, với tay mở TV xem, tiện thể ăn quả táo cho mát miệng.

Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, Mật Mật nhìn chán, bắt đầu rúc vào ngực ba đòi ti. Chu Thanh Bách hiểu ý, liền đưa con cho vợ: “Vợ à, con gái đòi bụng rồi.”

Lâm Thanh Hoà đứng dậy ẵm con vào trong phòng. Haiza, cái kiếp bò sữa này biết bao giờ mới kết thúc đây, có cô nhóc này ở nhà là không yên tâm đi đâu được. Ra ngoài có tí mà cứ vội cuống cả lên, tới đâu cũng chẳng dám ngồi lâu vì sợ quá giờ ăn của con gái.

Cho con ăn xong, Lâm Thanh Hoà lại ẵm con ra trao trả cho anh xã, tại anh thích bế mà, này thì bế đi!

Lát sau, chợt nhớ tới thằng cả, cô liền hỏi: “À, thằng cả có báo hôm nào về không anh?”

Chu Thanh Bách đáp: “Hình như cuối tháng đấy.”

===

Tại doanh trại quân đội, Chu Khải đang tất bật sắp xếp hành lý chuẩn bị về nhà ăn Tết. Khoảng hơn mười ngày nữa là nó được nghỉ phép rồi, năm nay có thể ở nhà chơi với mọi người tận nửa tháng, chà, nôn nóng quá đi mất!

Hôm nay xong việc sớm, Chu Khải lại vòng sang viện quân y gặp người yêu.

Ông Mỹ Gia liền hỏi anh: “À, em thấy trong thành có bày bán sữa bột loại tốt đấy, anh có muốn mua một ít mang về không.”

Chu Khải gật đầu: “Anh mua rồi.”

Ông Mỹ Gia cười: “Vậy tốt rồi. Mà em được nghỉ trước anh 3 ngày.”

Chu Khải nháy mắt: “Vậy thì cũng phải chờ anh cùng đi mới được, không được trốn về trước đâu đấy.”

Ông Mỹ Gia nhìn nhìn người yêu rồi dè dặt nói: “Hôm nọ em gọi về cho mẹ, mẹ hỏi là lần này hai đứa mình về có định đính hôn trước không?”

Chu Khải không do dự trả lời ngay: “Lần này về làm lễ đính hôn luôn.”

Ông Mỹ Gia cong môi cười ngọt ngào.

Chu Khải nhìn thẳng vào mắt người yêu, nghiêm túc nói: “Khả năng cao sang năm anh sẽ được thăng cấp. Đợi thăng cấp xong, anh sẽ làm đơn xin kết hôn.”

“Vâng.” Ông Mỹ Gia khe khẽ gật đầu, hai gò má bất tri bất giác thấp thoáng một rạng mây hồng.

Được kết hôn với người mình yêu, còn điều gì tuyệt vời hơn thế nữa?!

Tạm biệt bạn gái, Chu Khải quay về doanh trại quân đội định bụng gọi điện thoại hỏi xem khi nào ba mẹ sẽ về Bắc Kinh. Thời gian này nó bận quá cho nên không thể thường xuyên gọi về nhà được.

Đợi mấy hồi chuông reo, mới có người tiếp máy, vừa nghe tiếng alo ở đầu dây bên kia, Chu Khải đã nhận ra ngay giọng ba. Cậu kinh ngạc pha chút vui mừng: “Ba, ba về hồi nào thế?”

Chu Thanh Bách đáp: “Từ mấy hôm trước. Thế khi nào con được nghỉ?”

Sau khi nghe thông báo thời gian cụ thể, Chu Thanh Bách nhàn nhạt nói: “Ừhm, được rồi, lát ba sẽ nói lại với mẹ con.”

Bình Luận (0)
Comment