Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 606: Mắng cho một trận
(p/s: Chương này dành để cảm ơn sự ủng hộ và động viên của các bạn trong suốt thời gian qua, đồng thời cũng là để trả nợ thua độ bạn @dinhbatai. À, nếu các bạn có nhu cầu tham gia cá độ đá banh cùng editor thì đừng ngại liên hệ nhé =)))) )
===
Mới nói vài câu, còn chưa kịp hỏi thăm em gái thế nào đã bị ba lạnh lùng cúp máy mất, Chu Khải bất giác giơ tay sờ sờ chóp mũi. Lạ ghê, bình thường nói với mẹ toàn nửa tiếng đồng hồ trở lên, sao ba kiệm lời thế nhỉ?!
Chu Thanh Bách không phải không muốn nói thêm với con trai mà anh đang vội cuống cả lên đây này. Cuối năm, khách đặt sủi cảo sống rất đông, giờ người ta đang đổ xô tới lấy hàng, anh tiếp còn không kịp lấy đâu ra thời gian nói chuyện phiếm. Muốn biết em gái trông như thế nào đợi mấy hôm nữa về gặp trực tiếp là biết chứ gì, giờ tả qua điện thoại cũng có tưởng tượng ra được đâu, đúng là cái thằng rỗi hơi!
Vừa ngừng điện thoại một cái là Chu Thanh Bách bận luôn tay tới tận giờ cơm trưa mới ngớt việc. Nhân lúc bọn nhỏ lại đây ăn cơm, anh tranh thủ đóng gói một phần mang về tiểu khu cho vợ.
Lúc này, trong nhà chỉ có hai vợ chồng, Lâm Thanh Hoà liền ghé tai chồng nói nhỏ: “Tới lúc lấy xe hơi ra rồi anh ạ.”
Chu Thanh Bách gật đầu: “Chiều nay thằng ba chỉ có một tiết, đợi nó về trông em rồi vợ chồng mình đi.”
Lâm Thanh Hoà đồng ý ngay. Bởi vì phải đi tận ra khu xa xôi hẻo lánh mới lấy xe ra được, chẳng may có gì còn xử lý kịp chứ trong thành phố đông đúc dễ bị lộ lắm.
Ba giờ chiều, Chu Quy Lai vừa tan học liền tức tốc chạy về nhà nhận trọng trách cao cả đó là trông em. Còn ba mẹ đi đâu làm gì, cậu chàng không quan tâm lắm, chỉ cần được chơi với em là vui rồi. Nhưng rất tiếc, cô em gái chẳng hợp tác tí nào, từ đầu tới cuối cứ nhắm mắt ngủ suốt thôi. Thế này thì là trông nhà chứ trông em cái nỗi gì, chán đời!
Trong khi đó, vợ chồng Lâm Thanh Hoà ngồi xe buýt đi thẳng tới khu ngoại ô vắng vẻ. Sau khi kiểm tra đi kiểm tra lại, chắc chắn xung quanh không có người, cô mới lấy con ô-tô bốn chỗ từ trong không gian ra, kế đến hai vợ chồng lên xe nghênh ngang lái về thành phố.
Cả đi cả về tổng cộng mất hơn một tiếng đồng hồ đồng thời chiếc xe hơi bốn chỗ cũng danh chính ngôn thuận có mặt tại Bắc Kinh.
Sau khi nghe tin, Chu Quy Lai trợn mắt há miệng: “Ủa ! Không phải bán rồi ạ?”
Từ hôm ba mẹ về tới giờ chẳng thấy đả động gì tới vấn đề xe cộ, nó cứ tưởng bán rồi chứ.
Lâm Thanh Hoà bình tĩnh giải thích: “Không bán. Ở Thượng Hải ba con quen biết với một tài xế vận tải đường dài cho nên thuê người ta lái về Bắc Kinh giúp.”
Chu Quy Lai nghe câu được câu không vì nó nào quan tâm tới vấn đề này, cái nó quan tâm chính là nhà mình có xe hơi bốn chỗ, là lá la!
Không kịp nói tới câu thứ hai, Chu Quy Lai phi như bay xuống sân tiểu khu. Nó kích động như vậy là vì hiện tại đã biết lái xe rồi, chỉ còn thiếu mỗi cái bằng nữa thôi.
Lát sau, Chu Toàn cũng đi học về tới. Nhìn thấy chiếc xe con đậu ngay ngắn trước cổng tiểu khu, Chu Toàn thoáng sửng sốt rồi hỏi: “Xe về lúc nào thế?”
Chu Quy Lai cười tít hết cả mắt mũi: “Mới vừa đây thôi, bạn ba lái về giúp. Anh hai, chở em đi dạo phố một vòng đi, tiện thể đánh xe sang nhà ông bà nội khoe luôn.”
“Đợi chút, để anh lên mượn ba chìa khoá.” Chu Toàn đồng tình ngay, nó cũng muốn lái thử xem xe này và xe vận tải có khác nhau nhiều không.
Chu Thanh Bách không ngăn cản, thoải mái giao chìa khóa cho con trai.
Nhanh như cắt, hai anh em Chu Toàn và Chu Quy Lai nhảy lên xe. Chu Toàn điệu nghệ đánh tay lái chở thằng em trai đi bát phố bát phường rồi mới vòng sang nhà ông bà nội.
Lúc ông bà Chu nhìn thấy chiếc xe hơi bóng loáng đậu xịch trước cổng thì sửng sốt không thốt nên lời, mãi sau bà Chu mới lắp bắp hỏi: “Đây nào phải xe của Vương Nguyên, hai đứa lấy chiếc này ở đâu ra?”
Chu Quy Lai được thể liến thoắng giới thiệu: “Xe ba cháu mua bà ơi, mua ở bên Thượng Hải đấy. Cháu cứ tưởng bán rồi cơ hoá ra là nhờ chiến hữu lái về Bắc Kinh giúp. Ông nội, mai cháu chở ông với ông nội nuôi đi ngâm suối nước nóng nhá.”
Ông Chu nhanh chóng lấy lại bình tĩnh, hỏi vào trọng điểm: “Chiếc xe này bao tiền?”
“Chắc là mấy chục nghìn ông ạ.” Chu Quy Lai đoán mò, xe tốt thế này cũng phải hai, ba chục nghìn chứ không thể ít hơn được.
Bà Chu hít vào một ngụm khí lạnh, mơ hồ cảm thấy như chính mình bị cắt mất một miếng thịt: “Đắt vậy cơ á? Nhiều tiền như thế thì mua làm cái gì? Hơn nữa cũng có dùng thường xuyên đâu? Trong nhà đã có một chiếc xe vận tải rồi còn gì.”
Chu Quy Lai lắc đầu cười phân tích: “Bà ơi, xe tải làm sao so với xe hơi bốn chỗ được. Xe vận tải là để chở hàng, không thể chở người. Còn xe này là để chở người. Bà xem này, xịn xò và xa hoa hơn hẳn, đúng không?”
Bà Chu vẫn trong trạng thái tiếc tiền đứt ruột: “Nhưng mà không dưng mất toi mấy chục nghìn có chết không cơ chứ?!”
Chu Quy Lai kiên nhẫn giải thích: “Tiền kiếm về không phải để tiêu thì để làm gì hả bà? Nhưng mà công nhận đắt thật, ba cháu bảo phải gom hết tiền bạc trong nhà mới mua được con xe này đấy.”
Bà Chu trợn mắt mắng: “Nó rảnh quá ha, tự nhiên ôm hết tiền trong nhà đi mua cái xe bé tí. Đổ nhiều tiền vào đây như vậy bảo sao không xịn không đẹp?!”
Chu Quy Lai cười cười: “Bà quản nhiều vậy làm gì, ba cháu có lấy tiền của bà đi mua xe đâu.”
Lời này hơi thô nhưng mà thật, bà Chu tức khắc nghẹn họng!
Chu Quy Lai biết mình lỡ lời nên vội xuống nước: “Thôi được rồi, ông bà lên xe đi. Con trai với con dâu có tiền đồ, mua được hẳn chiếc xe hơi đẹp thế này, ông bà phải vui mừng mới phải chứ, lo lắng những cái khác làm chi cho nhọc lòng. Nào, lên xe đi, chúng cháu chở ông bà ra công viên chơi, tiện thể kể cho mấy bà bạn trong nhóm thái cực quyền nghe Chu gia có ông con trai phá của như nào.”
Ông bà Chu mau chóng bước lên xe, Chu Toàn nhẹ nhàng điều khiển tay lái, chầm chậm đưa ông bà nội đi ngắm nhìn phố phường, vòng một vòng qua công viên rồi mới chở hai ông bà về nhà.
Xe vừa dừng bánh thì cũng vừa lúc bà Hồ đi ra cổng, bà ta không khỏi ngây người hốt hoảng: “Cái này hình như không phải xe của cháu rể bà thì phải?”
Bà Chu được dịp khoe luôn: “Là của nhà thằng tư đấy. Thiệt tình cái thằng, thích gì không thích lại thích mấy thứ hào nhoáng thế này. Đã có xe tải rồi lại còn vay mượn tiền mua thêm chiếc xe con 4 chỗ nữa chứ. Đợi nó sang đây, tôi nhất định phải mắng cho nó một trận nên thân mới được.”
Bà Hồ hâm mộ nổ con ngươi, ngắm nghía chiếc xe không rời mắt: “Chà, con trai ông bà giỏi quá, cùng lúc sở hữu hai chiếc ô-tô.”
Bà Chu bĩu môi ra vẻ chán chường: “Gớm, giỏi cái nỗi gì, có mà giỏi vung tay quá trán thì có. Ai đời có bao nhiêu tiền bạc đều gom hết đi mua xe. Bà nói xem, mỗi nhà chỉ cần một chiếc là được rồi, mua chi hai chiếc cho chật chỗ, đúng không? Lại còn nói gì mà mua xe để tiện chở cha mẹ đi ngâm suối nước nóng rồi hẹn đầu xuân sang năm sẽ đưa vợ chồng chúng tôi đi du lịch xa.”
Là vợ mình thật đấy nhưng ông Chu không tài nào đứng đây nghe tiếp được nữa cho nên liền nói: “Vào nhà thôi bà, đứng ngoài này gió lạnh quá.”
Một khi đã vào cơn khoe thì gió lạnh cỡ nào bà cũng chấp hết, nhưng ông già đã lên tiếng rồi thì đành tạm dừng buổi biểu diễn tại đây vậy, bà Chu quay sang nói với hai thằng cháu nội: “Hai đứa đi về trước đi, mai bảo cha chúng mày lại đây để xem bà có mắng cho nó một trận không.”
“Vâng, chúng cháu về đây, ông bà vào nghỉ ngơi đi.” Chu Toàn và Chu Quy Lai mau chóng chui tọt vào xe rồi lái thẳng về cư xá.
Chu lão thái nghe tiếng nhốn nhào cũng thò đầu ra hóng hớt, rất tiếc ông bà Chu đã vào nhà mất rồi nên chỉ còn cách lân la hỏi chuyện bà Hồ: “Có gì mà ồn ào thế bà? Nhà ai mua ô-tô con à?”
Bà Hồ hào phóng thuật lại cho bà hàng xóm nghe: “Thằng tư nhà ông bà Chu chứ ai. Ai da, cái cậu đấy giàu thật, lúc trước thì xe tải, giờ lại sắm được hẳn một chiếc ô-tô bốn chỗ mới ghê chứ.”
Cái gì? Lại mua thêm một chiếc ô-tô nữa? Chu lão thái nghe mà muốn nôn ra máu!!!
Trong khi ấy, cô cháu gái Chu Trân Trân của bà lỡ gả cho thằng chồng vô dụng, đã thế trong năm lại còn bị mất việc nữa chứ. Hiện giờ con bé đang bụng mang dạ chửa, chồng thì thất nghiệp…haiza…không cần nhìn tận mắt cũng có thể tưởng tượng ra hoàn cảnh con bé túng quẫn thế nào. Nếu ngày xưa con bé thành công gả cho Chu Khải thì có phải bây giờ nó được lên xe xuống ngựa, ăn sung mặc sướng rồi không?
Thật là, cái Chu gia giàu có như vậy mà không có phúc phần cưới được cháu gái bà về làm dâu! Đúng là duyên phận nghiệt ngã!!!
Chắc trên đời này chỉ có mình Chu lão thái mới đủ khả năng tưởng tượng ra câu chuyện khôi hài tới nhường vậy, nếu nói ra bên ngoài chắc người ta cười rụng răng mất. Ừ, Chu gia không có phúc phần thật, không có phúc phần mà con cháu công thành danh toại, cuộc sống cứ phất lên như diều gặp gió kia kìa!
Quay đi quay lại đã tới ngày 10 tháng Chạp, cũng chính là ngày xưởng may mặc của Lâm Thanh Hoà chính thức đi vào giải thể.
Hôm nay, cô tới xưởng rất sớm, đầu tiên là tiến hành phát lương và thưởng cho toàn bộ công nhân viên. Mỗi người được lãnh tổng cộng 107 đồng.
Xưởng tuy nhỏ nhưng số lượng công nhân khá đông, thành thử Lâm Thanh Hoà phải chi ra một lượng tiền rất lớn, thế nhưng cô chẳng cảm thấy xót của tí nào. Dù sao thì mọi người đã tận tâm tận lực suốt một thời gian dài, ai cũng xứng đáng được khen thường. Hơn nữa, mở cửa làm ăn bấy lâu nay, nhà cô cũng thu về kha khá lợi nhuận chứ không phải không.
Thú thực khi phải chia tay công việc có mức lương cao và nhiều đãi ngộ như thế này, mọi người vô cùng tiếc nuối nhưng cũng không ai phàn nàn nửa lời vì hiếm khi gặp được một người chủ phúc hậu và hào phóng như Lâm Thanh Hoà. Không những thưởng hẳn nửa tháng tiền lương lại còn thanh lý rẻ máy may cho công nhân nữa chứ.
À, còn về vấn đề máy may, Lâm Thanh Hoà tổ chức rút thăm công khai. Ai may mắn thì được mua với giá ưu đãi 50 đồng một chiếc. Tuy rằng là hàng second-hand, đã sử dụng mấy năm rồi nhưng động cơ vẫn còn chạy tốt và quan trọng là cái giá quá hời. Vậy nên mọi người nhanh chóng quăng nỗi buồn ra sau đầu, hào hứng hoà vào cuộc vui, hy vọng mình sẽ có được tấm vé may mắn ngày hôm nay.