Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 607: Kiếm một khoản
Tin tức xưởng may mặc giải thể lan tận sang nhà ông bà Chu bên này.
Thấy cha mẹ sốt ruột đứng ngồi không yên, hôm nay nhân lúc có tí thời gian rảnh Chu Hiểu Mai liền rủ chị tư đi tắm tiện thể tâm sự xem tốt cuộc chuyện là thế nào.
“Mẹ hỏi tại sao đang êm đẹp chị lại dẹp xưởng may không làm nữa?”
Lâm Thanh Hoà thản nhiên đáp: “Sang năm chị chuyển qua buôn trà, cần một nhà kho rộng rãi chứa hàng cho nên giải thể xưởng may để cải tạo thành kho bãi.”
Chu Hiểu Mai hâm mộ không thôi: “Wow, như vậy là chị lại sắp sửa mở rộng kinh doanh thêm nghề mới.”
Lâm Thanh Hoà cười cười: “Có muốn hợp tác làm ăn chung không?”
Được thế thì còn gì bằng, Chu Hiểu Mai mừng quýnh: “Thật chứ chị?”
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Ừ, chị có một căn tiệm ở khu phố phía Nam, nếu cô thích thì góp vốn vào đấy, hưởng 30% lợi nhuận. Cô không cần phải làm gì hết, đầu ra, đầu vào, tiêu thụ ra sao cũng không cần lo, mỗi tháng chỉ cần ngồi đợi chia hoa hồng là được.”
Chu Hiểu Mai gật đầu quả quyết: “Em góp, em góp!”
Lâm Thanh Hoà: “Nhưng chị không cam đoan kinh doanh có lời ngay nha. Buôn cái mặt hàng này là phải từ từ, không nhanh được.”
Chu Hiểu Mai lại chẳng quan tâm lắm: “Không sao, không sao. Em tuyệt đối tin tưởng vào tầm nhìn của chị.”
Lâm Thanh Hoà cười cười, nói là góp vốn cho vui vậy thôi chứ thực ra không nhiều lắm, chỉ cần hùn vào 3000 là được, nhưng đảm bảo về sau lợi nhuận sẽ tăng gấp bội. Ưu đãi này chỉ dành riêng Chu Hiểu Mai thôi đấy, chứ người ngoài đừng hòng nhúng tay vào công việc kinh doanh của nhà cô.
Như thường lệ, Chu Hiểu Mai chà lưng cho Lâm Thanh Hoà trước. Cô vừa lim dim hưởng thụ vừa nói: “À, ngày kia chị định đi ngâm suối nước nóng, có cả chị Ông nữa, em có muốn tham gia chung luôn không?”
Chu Hiểu Mai gật đầu không chút do dự: “Tất nhiên là muốn rồi, haha, cho em một suất nha.”
Lâm Thanh Hoà dặn thêm: “Vậy hôm ấy cô tự đi sang bên này nha, chị không qua đón cô được.”
Chu Hiểu Mai cười khanh khách: “Chị sợ mẹ nhắc tới chuyện mua xe chứ gì.”
Lâm Thanh Hoà cười lắc đầu: “Không phải chị mua, là anh tư của cô đòi mua đấy chứ. Chị còn đang xót hết cả tiền đây này.”
Chu Hiểu Mai lập tức kể xấu mẹ: “Mấy hôm đầu công nhận mẹ nói hơi nhiều nhưng giờ hết rồi. Dạo này chuyển sang chế độ khoe con trai, con dâu với mấy bà bạn trong nhóm thái cực quyền. Hôm nào cũng đi từ sáng sớm, chém gió cứ phải gọi là phần phật!”
Chu Hiểu Mai muốn nói cái gì, nghe qua là Lâm Thanh Hoà hiểu ngay, cô bật cười nói: “Chị không để ý mấy cái đó đâu, chẳng qua là giá vào cửa suối nước nóng hơi cao, mỗi người 25 đồng lận, sợ mẹ biết rồi lại xót tiền. Hôm ấy cô đừng nói gì với mẹ, cứ lẳng lặng đi là được.”
Chu Hiểu Mai gật đầu đồng ý ngay: “Vâng, vâng, em biết mà, chị yên tâm.”
Tắm rửa sạch sẽ, chuyện trò cũng xong, hai chị em chia tay nhau ai về nhà nấy.
Thoáng thấy con gái đẩy cổng bước vào, bà Chu đã dồn dập hỏi lấy hỏi để. Chu Hiểu Mai dựng xe đạp rồi bình tĩnh giải thích nguyên nhân giải thể xưởng may cho mẹ nghe: “Chị tư có kế hoạch khác, mẹ không phải lo đâu. Mắt nhìn của chị ấy chỉ có chuẩn trở lên, người khác có thể lầm chứ chị tư nhà mình thì chưa lầm bao giờ.”
Bà Chu nhíu mày do dự: “Bán trà á? Kinh doanh mấy cây cỏ con con đó liệu có được không đây?”
Ông Chu lên tiếng sửa ngay: “Cái gì mà cây cỏ con con, đó là lá trà, mấy vị lãnh đạo cấp cao toàn uống trà thôi đấy.”
Bà Chu hừ hừ: “Cả nước có được mấy vị lãnh đạo? Thế này mở ra thì biết bán cho ai cơ chứ?”
Ông Chu mất kiên nhẫn: “Cái bà này, chẳng biết gì hết. Bà nghĩ Bắc Kinh cũng giống như dưới quê à? Trên đây thiếu gì người lắm tiền nhiều của, hơn nữa lá trà cũng đâu tới nỗi đắt cắt cổ không ai mua được. Tôi thấy đầy người uống đấy chứ.”
Riêng về phần mình, ông Chu cảm thấy phương hướng kinh doanh này rất khả thi. Bởi Trung Quốc là cái nôi của trà đạo, mà vùng đất Kinh kỳ chính là nơi hội tụ và phát huy những tinh hoa văn hoá đó. Bằng chứng là lần nào ông ra công viên chơi cờ cũng bắt gặp một vài ông lão tay cầm ấm trà, tay nâng ly trà nhâm nhi thưởng thức. Quả thực nếu xét về phương diện hưởng thụ thì không ai sánh bằng người dân Bắc Kinh.
Bà Chu vẫn không tin cho lắm, phải chờ bằng được Vương Nguyên tới để hỏi thăm. Dù gì Vương Nguyên cũng là ông chủ lớn, lời nói đáng tin cậy hơn ông lão già cả kia nhiều.
Vương Nguyên bật cười trấn an: “Bà à, bà cứ yên tâm đi. Thím tư chọn con đường này là tinh mắt đấy. Hiện giờ có nhiều thứ tuy đã bắt đầu sống lại nhưng trên thị trường chưa xuất hiện nhiều tiệm trà. Nếu vận hành tốt có khi còn lời hơn cả bán quần áo ấy chứ.”
Cái này bà lo lắng thừa rồi. Từ cổ chí kim, tơ lụa và lá trà là hai mặt hàng nổi tiếng mang lại lợi nhuận cực lớn, Vương Nguyên chưa bao giờ nghe nói ai đi buôn những thứ này mà thua lỗ cả. Mà cũng chẳng cần nghe ai nói, ngay như bản thân anh đây, hầu như không ngày nào không dùng tới trà, trà hiện diện trong mọi cuộc họp hành, tiếp khách hay hội nghị. Anh đã vậy thì tin chắc những người đồng nghiệp hay những ông chủ khác cũng vậy. Chính vì thế, Vương Nguyên có thể khẳng định chắc chắn rằng, buôn trà là một hướng đi cực kỳ chính xác trong xu thế hiện nay.
Nghe xong lời khẳng định của Vương Nguyên, bà Chu mới dám thở phào nhẹ nhõm: “Làm nãy giờ bà cứ đứng ngồi không yên, chỉ lo bán mà không ai mua thì chết dở.”
Vương Nguyên cười: “Mấy chuyện làm ăn thế này bà không cần phải nhọc lòng đâu. Chắc thím tư đã phải cân nhắc kỹ càng rồi mới đưa ra quyết định này. Hơn nữa bà xem, trước giờ thím ấy mở quá trời cửa hàng cửa hiệu, có cái nào mà không ăn nên làm ra đâu? Hiếm người phụ nữ nào có đầu óc kinh doanh như thím tư lắm, thế nên bà cứ yên tâm nhé.”
Đây đồng thời là lời khen tặng từ tận đáy lòng Vương Nguyên dành cho Lâm Thanh Hoà. Quả thực, trên thương trường, Vương Nguyên chưa thấy ai dám dấn thân vào nhiều lĩnh vực cùng một lúc như vậy, từ kinh doanh thời trang, cho tới ẩm thực, đồ uống, thuốc lá, hải sản khô, giờ lại chuẩn bị lấn sân sang trà. Không những thế, thím tư còn có khả năng quản lý và điều hành cực tốt. Đúng là người có học thức có khác, tư duy và tầm nhìn vượt trội hơn hẳn người thường.
Bà Chu cười tự hào: “Công nhận cái đầu của thím tư cháu xoay chuyển nhanh thật, khiến người khác chóng cả mặt.”
Vương Nguyên cười cười tỏ ý tán thành.
Chu Hiểu Mai chỉ yên lặng lắng nghe, tuyệt nhiên không để lộ chuyện mình hùn vốn làm ăn chung với chị tư. Mãi tới buổi tối trước khi đi ngủ, cô mới mang ra kể với chồng.
Tô Đại Lâm kinh ngạc thực sự: “Chị tư….tư…đồng đồng ý….cho cho…làm cùng?”
Chu Hiểu Mai cười: “Không hẳn là như vậy, chúng ta chỉ góp vốn vào một cửa hàng thôi. Nhưng cái này anh đừng nói ra bên ngoài vội nha.”
Tô Đại Lâm nhận lời ngay: “Không…không nói…”. Ngẫm nghĩ một lát, anh nói thêm: “Chị tư…tư…rất tốt tốt…với em…”
Chu Hiểu Mai cười sung sướng, nhích nhích người tìm tư thế thoải mái nhất trong lòng chồng rồi nói tiếp: “Em biết chị tư đối xử rất tốt với em. Cho nên em bảo này, nếu sau này chị tư có góp ý gì thì vợ chồng mình nên nghiêm túc cân nhắc một chút. Phải quan tâm lắm chị ấy mới nói đấy, chứ những người khác chị ấy chẳng thèm đếm xỉa đâu.”
Tô Đại Lâm gật đầu không chút do dự: “Được.”
Về việc cho Chu Hiểu Mai góp vốn, kỳ thực Lâm Thanh Hoà không hề có dự định từ trước mà chỉ vừa bộc phát tức thì. Chắc có lẽ là do ánh mắt hâm mộ của cô em chồng, hoặc do cảm thông với hoàn cảnh của cô ấy nên Lâm Thanh Hoà mới mở lời mời. Cùng là phụ nữ với nhau, hơn ai hết Lâm Thanh Hoà hiểu việc nuôi bốn đứa trẻ không hề đơn giản chút nào. Nếu chỉ dựa vào độc tiệm bánh bao thì cuộc sống khá là khó khăn chật vật, trước mắt nuôi ăn nuôi mặc đã khó, càng đừng nói tới việc nuôi cả 4 đứa học đại học trong tương lai.
Tuy cô đã quyết định nhưng vẫn phải thông báo với chồng một câu. Sau khi nghe xong, Chu Thanh Bách thản nhiên đáp: “Việc này cứ theo ý em là được.”
Lâm Thanh Hoà nói tiếp: “Ngày mai người ta giao hải vị tới đấy, anh bảo họ chuyển thẳng tới kho hàng nhá. Em đánh giá sắp tới đây sức mua sẽ tăng mạnh, khả năng còn chạy hàng hơn cả hồi cuối năm ngoái.”
Hải sản khô là mặt hàng quý và đắt cho nên cứ mỗi dịp năm hết Tết đến, mọi người lại đổ xô đi mua về ăn hoặc làm quà biếu, cho nên vào khoảng thời gian này tiệm hải vị nhộn nhịp vô cùng.
Rút kinh nghiệm từ năm ngoái thiếu chút không đủ hàng bán, năm nay Lâm Thanh Hoà quyết định dự trữ sẵn một lượng lớn luôn.
Trước khi vợ chồng cô về Bắc Kinh, thằng hai đã nhập một đợt hàng rồi. Nhưng hôm nọ cô lại gọi điện đặt thêm một đơn 5000 đồng ở Quảng Châu và một đơn 2000 đồng ở Đại Liên. Chưa dừng lại ở đó, Lâm Thanh Hoà tính đợi hàng cập bến xem chất lượng thế nào, có gì sẽ đặt tiếp một đợt nữa.
Năm nay cô quyết tâm đẩy mạnh tiêu thụ mặt hàng hải vị, phải tranh thủ kiếm vào một khoản kha khá mới được.
Đáng lẽ công việc nhận hàng được giao cho hai cậu con trai nhưng hôm nay chúng có tiết nên Chu Thanh Bách phải đi thay.
Vì hàng nhiều nên anh phải kiểm tra cực kỳ kỹ càng từ số lượng cho tới chất lượng. Sau khi xác nhận không có vấn đề gì Chu Thanh Bách mới tiến hành thanh toán.
Cậu nhân viên đếm đủ tiền, cất vào túi rồi cười nói: “Bắc Kinh chỗ anh lạnh thật đấy.”
Đây không phải lần đầu tiên cậu giao hàng tới Bắc Kinh, cũng không phải lần đầu tiên nhìn thấy tuyết rơi nhưng dù vậy cũng không thể phủ nhận mùa đông phương Bắc quá khắc nghiệt.
“Thế này chưa là gì đâu.” Chu Thanh Bách cười cười: “Để tôi làm chủ nhà mời mấy cậu một bữa nhé.”
Ba cậu nhân viên không hẹn mà cùng lắc đầu: “Để lần sau đi, lần này chúng tôi phải vội về.”
Trên người cầm theo nhiều tiền như vậy, lỡ la cà chơi bời mà để rơi mất thì có mà bán nhà cũng không đền được cho ông chủ. Thôi thì cứ ngồi tàu về luôn cho chắc cú với lại bên này lạnh quá, các cậu sắp không chịu nổi nữa rồi.