Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 608: Nhiều chuyện vui
Sau khi sắp xếp hết hàng hoá vào trong kho, Chu Thanh Bách khoá cửa nẻo cẩn thận rồi quay về tiệm sủi cảo gọi điện cho ông chủ xưởng hải vị tại Quảng Châu: “Tôi muốn đặt thêm một đơn hàng nữa với số lượng và chất lượng tương tự đơn này.”
Ông chủ xưởng hải vị kinh ngạc vô cùng: “Trời, bên anh cần số lượng lớn đến vậy cơ à?”
Chu Thanh Bách đáp: “Đúng vậy, thế nên ông chủ xem thế nào cho chúng tôi một cái giá ưu đãi đi chứ. Tin chắc không có khách nào mua cùng lúc nhiều hàng như chúng tôi đâu.”
Ông chủ xưởng hải sản cười khà khà: “Cái giá tôi giao cho bên anh là thấp lắm rồi đấy, không thể thấp hơn được nữa đâu.”
Chu Thanh Bách bất ngờ tung chiêu: “Hôm bữa chúng tôi mới đi du lịch Đại Liên, thấy hải sản khô ở bên đó cũng khá phong phú và đa dạng.”
Là người làm ăn, tất nhiên chủ xưởng thừa nhanh nhạy để nắm bắt vấn đề, ông ta cười sang sảng: “Người anh em, anh là khách hàng lớn của chúng tôi, chúng tôi không giảm giá cho anh thì còn giảm cho ai được nữa, đúng không nào? Nhưng mà nói thật với anh cái giá này đã là thấp lắm rồi, nếu thấp nữa thì tôi lỗ vốn mất. Thế này đi, riêng mặt hàng mực khô tôi bớt cho anh thêm 5 hào, còn những món khác thì không thể giảm hơn nữa. Người anh em à, thông cảm cho nhau nha.”
Mối hàng này tuy không phải lớn nhất nhưng cũng nằm trong danh sách những khách hàng lớn của xưởng vì vậy bằng mọi giá, ông phải giữ thật chặt. Nếu để anh ta đi tìm hiểu thị trường cảng Đại Liên thì có khi mất khách như chơi, vậy nên ông ta buộc lòng phải giảm giá mặt hàng khô mực nhằm giữ khách.
Chu Thanh Bách cũng rất biết thế nào là chừng mực cho nên không ép xuống nữa: “Được rồi, vậy khi nào bên ông giao hàng thì gọi điện cho tôi theo số này. Nhưng nhớ gọi trong giờ làm việc nhé, ngoài giờ đó ra tôi không có ở đây.”
Ông chủ xưởng liền nói: “Được được, vậy anh cho tôi cái giờ giấc cụ thể để tôi ghi lại.”
Chu Thanh Bách thông báo thời gian hoạt động của tiệm sủi cảo. Ông chủ lập tức lấy giấy bút ra ghi xuống. Xong đâu đó, ông ta cười nói: “Đợi ba thằng kia về rồi tôi sẽ lập tức bảo chúng áp tải đơn hàng mới sang cho anh.”
Chu Thanh Bách gật đầu: “Giao cho tôi trước 20 tháng Chạp là được.”
Chủ xưởng hải vị vui vẻ đồng ý ngay: “Được, được, tôi nhớ rồi, sẽ không làm trễ nải công việc làm ăn của bên anh đâu.”
Sau khi ngắt điện thoại, Chu Thanh Bách liền trở về tiểu khu. Lúc này là giờ trưa, Lâm Thanh Hoà nằm chơi với con gái trên giường nhưng có lẽ vì mệt quá nên cô nhắm mắt thiếp đi một lúc, trong khi ấy Mật Mật vẫn ê a chơi một mình rất ngoan.
Tuy nhiên cô nào dám ngủ say, vừa nghe tiếng lịch kịch mở cửa là cô giật mình tỉnh ngay. Thấy chồng về, Lâm Thanh Hoà liền hỏi: “Mọi việc sắp xếp xong hết rồi hả anh?”
Chu Thanh Bách đáp: “Ừ, xong cả rồi. Em ngủ tiếp đi.”
“Thôi! anh ngủ đi.” Lâm Thanh Hoà ngồi dậy, vươn vai một cái cho tỉnh rồi bước xuống giường. Ban nãy cô cũng tranh thủ chợp mắt được một lúc rồi, giờ phải dậy làm việc thôi.
Nằm phía bên kia, có lẽ Mật Mật đã phát hiện ra sự xuất hiện của ba cho nên bé con bắt đầu đập tay đập chân, biểu tình đòi bế.
“Rõ ràng lúc nãy nằm chơi với mẹ ngoan ơi là ngoan, thế mà thấy ba về một cái là bắt đầu nhõng nhẽo ngay.” Lâm Thanh Hoà bất đắc dĩ vô cùng. Nhóc con này mới bé tí mà khôn quá trời quá đất. Mặc dù chưa biết cái gì hết nhưng đã có thể phân biệt được người nào chiều mình, người nào mình có thể làm nũng. Thế mới sợ chứ!
Con gái đã lên tiếng, Chu Thanh Bách nào dám chậm trễ. Anh mau chóng cởi áo khoác ngoài rồi lên giường giao lưu cùng công chúa nhỏ. Chả biết có hiểu nhau nói gì hay không mà trông hai ba con vui vẻ đáo để.
Lâm Thanh Hoà lắc đầu cười rồi đi ra phòng khách uống ly nước ấm, ăn quả táo, sau đó ngồi vào bàn lấy tài liệu ra phiên dịch.
Trong phòng, Chu Thanh Bách vẫn tiếp tục ê a trò chuyện với Mật Mật. Điều lạ lùng nhất là chỉ nghe giọng ba thôi mà Mật Mật cũng ngủ được mới tài, thậm chí còn bỏ cả cữ sữa buổi chiều.
Một lát sau, hai anh em Chu Toàn và Chu Quy Lai tan học về tới. Chu Quy Lai chỉ rẽ qua nhà cất cặp sách, thay quần áo rồi lập tức vòng ra tiệm sủi cảo chuẩn bị mở hàng. Còn Chu Toàn thì ở nhà, đợi lát nữa phụ trông em.
Nhưng khổ nỗi, đợi mãi mà hai ba con nhà kia vẫn ngủ chổng vó. Lâm Thanh Hoà liền bảo Chu Toàn: “Con vào gọi ba dậy đi, đến giờ tập thể dục rồi đấy.”
Dù ở nhà cũng vẫn phải luyện tập như thường, tỷ như hít đất hay gập bụng gì đó. Đại loại là phải vận động chứ không thể ngồi ì một chỗ được.
Tuy nhiên, chả cần Chu Toàn vào gọi vì Mật Mật đã tỉnh trước rồi. Đại khái là do đói bụng nên bé con gào ầm lên ăn vạ. Chu Thanh Bách vội vàng ngồi dậy, vừa dỗ dành vừa thoăn thoắt thay tã ướt cho con gái. Xong xuôi đâu đó mới gọi vợ vào cho Mật Mật ăn.
Lâm Thanh Hoà đi vào, đón lấy con gái đang khóc ngặt nghẽo nhưng vẫn không quên quay sang nói với chồng: “Anh ra ngoài thể dục đi, luyện tập là không thể gián đoạn được.”
Chu Thanh Bách gật đầu, nhảy xuống giường mặc áo khoác tính đi chạy bộ. Nhưng rất tiếc, lúc này trời đang đổ tuyết cho nên anh chỉ còn cách vận động trong nhà.
Ấy vậy mà mới tập được có một lúc, mặt mũi Chu Thanh Bách đã đỏ tía tai, hơi thở hổn hển đứt quãng.
Thấy vậy, Chu Toàn cười cười: “Ba, thể lực của ba như này là không được rồi. Trước đây ba làm mấy động tác này ngon ơ, thậm chí còn không thở gấp nữa là. Nào cố lên ba, để con giữ chân cho.”
Dứt lời, Chu Toàn nhiệt tình tiến đến giữ chân giúp Chu Thanh Bách.
Chu Thanh Bách lừ mắt một cái. Tuy trong lòng rất không phục nhưng có tuổi rồi, không thèm so đo với thằng nhãi 20. Nhớ cái hồi anh bằng tuổi nó bây giờ ấy hả, mấy cái này chỉ là muỗi. Nhưng bây giờ thể lực suy giảm rồi, không thể cố được. Cố quá đứt gân máu một cái là đi đời nhà ma ngay!
Chu Toàn phì cười hỏi: “Ba, đi tắm không?”
“Đi.” Cái này thì Chu Thanh Bách nhận lời ngay. Tính ra cũng mấy ngày không tắm rồi. Hôm nay mà còn như vậy nữa có khi vợ không cho lên giường mất.
Chu Thanh Bách vào phòng nói với vợ một tiếng rồi cùng con trai đạp xe tới nhà tắm công cộng.
Đợi hai ba con anh quay về, Lâm Thanh Hoà liền nói: “Mấy ba con kiếm thời gian rảnh đi ngâm suối nước nóng đi. Hôm nọ em với chị Ông, Chu Hiểu Mai và Nhị Ni mới đi xong. Thoải mái cực kỳ.”
Chu Toàn nói: “Con đợi anh cả về rồi cùng đi luôn cho vui.”
Lâm Thanh Hoà cũng rất chờ mong thằng cả, thịt khô cô đã ướp xong hết rồi, giờ đang hong trên bếp ngoài tiệm sủi cảo kia kìa.
Ngẫm nghĩ thế nào, cô lại dặn chồng: “Anh ơi, có khi anh đặt trước mấy cái bao tử heo về để tủ đông đi. Em sợ cuối năm khan hàng.”
Chu Toàn cười: “Năm nào cũng ăn món này, không biết anh cả có ngán không nữa.”
Lâm Thanh Hoà phất tay: “Một năm ăn có vài lần làm sao ngán được. Đợt này nó về phải hầm cả bong bóng cá với lại hải sâm bồi bổ thêm vào ấy chứ, bao tử heo đã là gì.”
Liên tiếp mấy ngày hôm sau, tuyết rơi dày đặc, mọi hoạt động dường như đều bị tê liệt, ngay cả anh em Hổ Tử và Cương Tử cũng không thể bày sạp bán hàng.
Nhân buổi rảnh rỗi, Hổ Tử liền chạy sang bên này xin ý kiến mợ út xem nên mua cửa hàng trước hay mua nhà ở trước.
Lâm Thanh Hoà không trả lời ngay mà hỏi ngược lại: “Khi nào cháu định kết hôn.”
Hổ Tử cười thật thà: “Cháu tính sang năm mợ ạ.”
Lâm Thanh Hoà gật gù: “Thật ra mợ định kiến nghị cháu mua cửa hàng trước, nhưng nếu qua năm kết hôn vậy thì ưu tiên mua nhà ở đi. Dù sao cưới vợ về cũng phải có cái mái ấm cho tử tế mới được. Mua căn cư xá giống căn cậu mợ đang ở thế này là được rồi. Hiện cháu vẫn để chỗ mợ 2000 đồng đây này, còn cháu thì sao, trong tay có bao nhiêu?”
Hổ Tử thành thật đáp: “Hơn 4000 mợ ạ.”
Lâm Thanh Hoà cân nhắc một chút rồi nói: “Giá nhà bây giờ hơi cao, nhưng từng đấy thì vẫn đủ mua một căn nhỏ xinh. Cháu qua nhà mẹ vợ tương lai nhờ họ đi nghe ngóng tình hình cho. Ở khu này họ nắm bắt nhiều thông tin nhanh nhạy lắm. Nếu tìm được chỗ nào thích hợp thì mua luôn, trang trí lại một chút rồi sang năm rước San San vào cửa là vừa đẹp. Hai vợ chồng son cứ tạm thời ở chật chút cũng không sao, sau này rồi lại tiếp tục phấn đấu lên.”
Hổ Tử mừng rỡ gật đầu lia lịa. Cậu chàng mừng rỡ là phải thôi, làm gì có anh thành niên nào sắp thành gia lập thất mà lại không vui cơ chứ, nhất là cưới được đúng người mình chọn thì còn gì tuyệt vời hơn nữa?!
Ngồi ngay sát bên cạnh, Cương Tử lập tức xen vào xí phần: “Anh, thế anh đừng trả phòng trọ nhá, để lại cho em thuê tiếp đấy.”
Lâm Thanh Hoà lên tiếng sắp xếp: “Sang năm có khi Quốc Đống và Tứ Ni cũng kết hôn. Đến lúc đó lầu hai tiệm sủi cảo sẽ bỏ trống. Nếu cháu không chê ồn thì dọn về đó mà ở cho đỡ tốn kém. Tới khi nào cưới vợ thì mua nhà dọn ra sau cũng được.”
Cương Tử sung sướng, đồng ý ngay: “Vâng, đợi chị Tứ Ni gả đi cháu sẽ lập tức dọn về. Chà, sang năm coi bộ nhà ta có nhiều chuyện vui quá nhỉ?!”