Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 609: Đòi ly hôn
Nghe lời mợ tư, Hổ Tử liền đi sang Trần gia đặt vấn đề.
Vừa nghe một cái là mẹ Trần San San sảng khoái đồng ý ngay. Rốt cuộc thì con rể không phải người gốc Bắc Kinh, nó đã có lời nhờ, tất nhiên mình phải giúp đỡ nhiệt tình rồi. Hơn nữa, nhà mua về là để sau này cho con gái mình ở cơ mà. Vậy nên càng phải lựa chọn kỹ lưỡng mới được.
Lý Ngọc Phượng, mẹ Trần San San cười nói: “Cháu yên tâm, chuyện này cứ giao cho thím, thím khẳng định sẽ lựa cho hai đứa một căn hộ thật ưng ý, hàng xóm xung quanh cũng đảm bảo không có cái kiểu ngồi lê đôi mách, suốt ngày gây chuyện thị phi.”
Ngay ngày hôm sau, Lý Ngọc Phượng và bà Từ lập tức chia nhau đi khắp nơi hỏi thăm. Được cái cả mẹ chồng lẫn nàng dâu đều đã nghỉ việc cho nên tha hồ thênh thang thời gian đi kiếm nhà.
Đúng là không thể coi thường bản lĩnh của mấy bà thím trong tiểu khu được. Chỉ qua mấy ngày mà đã tìm được một chỗ thích hợp rồi, cách đây độ hai mươi phút đi bộ, kể ra thì cũng không gần lắm nhưng vẫn chấp nhận được.
Lý Ngọc Phượng lập tức hẹn Hổ Tử đi xem nhà.
Chị cười nói: “Nhà bọn họ bỗng dưng phất lên cho nên chê căn này nhỏ, cả gia đình chuyển sang căn hộ lớn hơn ở khu bên kia. Thực ra thím thấy căn này đâu tới nỗi chật hẹp lắm, đủ ở mà. Vả lại giờ chính phủ đã siết chặt kế hoạch hoá gia đình rồi, làm gì cho đẻ nhiều đâu nên không lo chật chội.”
Nhắc tới đẻ nhiều, Lý Ngọc Phượng liền tò mò hỏi Hổ Tử: “À cô con gái nhà mợ út cháu đã nhập hộ khẩu chưa? Phí phạt vỡ kế hoạch có nhiều không?”
Hổ Tử có sao nói vậy: “Cháu không rõ là bao nhiêu nhưng khẳng định không ít thím ạ.”
Ngày thứ ba sau khi về tới Bắc Kinh, Mật Mật đã được nhập hộ khẩu, tất nhiên việc này là nhờ Ông Quốc Đống xử lý giúp nhưng tiền phạt thì vẫn bắt buộc phải nộp.
Cụ thể bao nhiêu Hổ Tử không rõ, cái này cậu mợ út không nói ra bên ngoài, nhưng có lần nó nghe cậu út bảo phí phạt bằng một căn nhà. Nghe vậy là hiểu rồi ha, người bình thường đừng hòng mơ tới ba chữ “vỡ kế hoạch”!
Lý Ngọc Phượng cũng không gặng hỏi đến cùng mà chỉ nói: “Hai đứa không cần áp lực đẻ con trai hay con gái. Bây giờ xã hội tiến bộ rồi, con nào cũng là con, mấu chốt là có dạy chúng thành người có ích hay không. Con gái mà ngoan ngoãn, hiếu thuận còn tốt hơn vạn lần mấy thằng con trai phá của.”
Hổ Tử cười vui vẻ: “Thím nói phải ạ.”
Vì chưa chính thức cưới hỏi cho nên tới tận bây giờ Hổ Tử vẫn gọi thím xưng cháu. Đợi bao giờ cưới San San về nhà, nó mới chuyển sang gọi mẹ vợ.
Căn nhà mà Lý Ngọc Phượng và thím Từ kiếm phải nói là rất được, tuy diện tích chỉ hơn 30 mét vuông nhưng dư sức cho một gia đình ba người sinh sống. Điều quan trọng là hàng xóm xung quanh toàn những thành phần trí thức, có công ăn việc làm ổn định, không phải cái dạng lộn xộn, phức tạp.
Thấy Hổ Tử tương đối hài lòng với căn hộ, Lý Ngọc Phượng nói thêm: “Tới lúc San San sinh nở, thím sẽ sang đây hầu hạ con bé ở cữ. Sau khi em bé cai sữa cứ giao qua nhà cho thím. Hai đứa chỉ việc đi làm kiếm tiền thôi, không cần phải lo lắng gì cả.”
Nghe vậy, hai mắt Hổ Tử tức khắc sáng rực, liên tục nói lời cảm ơn: “Cháu cám ơn thím ạ!”
Trời ơi, nếu có nhà ngoại hỗ trợ trông con giúp thì còn gì bằng, như vậy cậu và San San sẽ đỡ được bao nhiêu gánh nặng ấy chứ.
“Ơn huệ cái gì.” Lý Ngọc Phượng cười rồi hỏi lại lần cuối: “Hổ Tử, cháu thấy căn hộ này thế nào? Có ưng không?”
Hổ Tử hỏi vào trọng điểm: “Giá cả thế nào hả thím?”
“Năm ngàn ba, lúc đầu người ta đòi năm ngàn sáu cơ, nhưng thím mặc cả được ba trăm. Mà thím nghĩ cái giá này là kịch kim rồi, không ép xuống được nữa đâu”, nói tới đây, Lý Ngọc Phượng quay sang hỏi nhỏ: “Cháu có đủ tiền không, nếu không đủ thì cứ nói, thím có thể cho cháu mượn trước để mua.”
Lý Ngọc Phượng biết trước đó Hổ Tử vừa tốn một khoản di dời hộ khẩu cho nên mới mở lời cho vay tiền.
Thế nhưng năm nay Hổ Tử rất nỗ lực làm ăn, đặc biệt là thời điểm mùa hè, hầu như ngày nào cậu cũng đi sớm về trễ, cố gắng bán hết sạch mới dọn hàng. Ăn uống thì chỉ tạm bợ cái bánh bao hay tô sủi cảo gì đó cho nên tiết kiệm được rất nhiều tiền.
Tuy vậy, anh chàng vẫn có chút buốt ruột: “Cháu đủ thím ạ… nhưng phải công nhận nhà ở đắt thật đấy.”
Lý Ngọc Phượng gật đầu đồng tình: “Ừ, trên cơ bản toàn giá này thôi, không những vậy còn phải tranh giành nữa ấy. Cũng may bà nội con bé San San biết tin sớm nên thím mới kịp thời chạy lại đây hỏi thăm. Nếu trễ mấy ngày có khi bị người khác mua mất không biết chừng. Chủ nhà cũng mới dọn đi không bao lâu.”
Giờ là cuối năm nhưng cục quản lý bất động sản vẫn làm việc, vậy nên Hổ Tử tức tốc về chỗ mợ út lấy tiền.
Lâm Thanh Hòa nhanh chóng giao ra bọc tiền nguyên vẹn, còn không quên căn dặn: “Cháu có tài khoản tiết kiệm bưu điện phải không? Đừng để nhiều tiền mặt trong người, có gì cứ gửi vào đấy cho đảm bảo.”
Hổ Tử không từ chối, nhất nhất nghe theo. Đầu tiên, cậu mang tiền tới cục bất động sản làm thủ tục mua căn hộ, rồi sau đó còn lại bao nhiêu đem gửi tất vào tài khoản tiết kiệm.
Chỗ này sẽ để dành vào việc mua sắm đồ nội thất, trang hoàng tổ ấm mới của hai vợ chồng.
Trong lúc Hổ Tử và Trần San San bận rộn chạy đôn chạy đáo khắp nơi thì Cương Tử nhàn nhã ngồi vểnh râu đuổi ruồi. Cậu thủng thẳng hỏi chuyện mợ út: “Mợ ơi, năm nay cháu định về quê ăn Tết. Không biết hôm nào chị Tứ Ni và anh Quốc Đống về nhỉ, có gì cháu đi cùng một thể cho vui.”
Lâm Thanh Hoà có sao nói vậy: “Chắc ngoài 20 đấy, nhưng cụ thể ngày nào thì cháu phải đi hỏi hai đứa nó. À, nhờ Quốc Đống mua vé tàu cho, chứ thời điểm này không mua được vé đâu, nó có tiêu chuẩn cơ quan mới mua được.”
Cương Tử lập tức đi tìm Tứ Ni hỏi thăm. Chu Tứ Ni và Ông Quốc Đống tính toán 25 tháng Chạp khởi hành về quê, sau đó ở tới mồng 7 tháng Giêng sẽ quay lại Bắc Kinh.
Nghe Cương Tử bảo muốn về cùng, Chu Tứ Ni liền gọi điện thông báo cho Ông Quốc Đống, nhờ anh lấy thêm 1 vé giúp cậu em họ. Sau đó, nó lại gọi về quê tính tám chuyện với mẹ một chút.
Qua điện thoại, chị cả Chu cười nói: “Mẹ cũng đang tính gọi điện cho thím tư đây. Con đi hỏi giúp mẹ xem hôm nay thím có bận gì không, nếu không bận thì gọi về cho mẹ nhé.”
Chu Tứ Ni giật mình: “Ở nhà có việc gấp gì hả mẹ.”
Chị cả Chu trả lời qua loa: “Không có việc gì, chẳng qua mẹ muốn tâm sự với thím tư tí ấy mà.”
Linh tính mách bảo chắc nhà có chuyện cho nên gác điện thoại một cái là Chu Tứ Ni vội vàng chạy về truyền tin. Lâm Thanh Hoà nghe xong cũng bán tin bán nghi khả năng cao là xảy ra vụ gì rồi, bằng không chị cả sẽ không nhờ chuyển lời như vậy. Vì thế cô mau chóng mặc áo khoác rồi đạp xe ra tiệm sủi cảo đánh điện về quê.
Chị cả cũng đoán là Lâm Thanh Hoà sẽ gọi lại ngay cho nên chưa về nhà vội mà vẫn ngồi ở nhà ông bí thư đợi.
Quả nhiên, không bao lâu sau chuông điện thoại đã vang lên.
Nghe tiếng chị cả alo, Lâm Thanh Hoà cười hỏi: “Chị cả, gần đây mọi chuyện trong nhà vẫn tốt cả chứ?”
Chị cả Chu cũng cười nói: “Nhà chị, nhà chú ba, còn có nhà cậu mợ Lâm bên kia đều tốt hết. Thím không cần lo lắng gì nha.”
Lâm Thanh Hoà thầm phỏng đoán, vậy chắc hẳn nhà anh chị hai có chuyện rồi?!
Y như rằng, chị cả Chu cố gắng đè thấp thanh âm, thì thào nói: “Thanh Hoà, Lục Ni đẩy vợ Hạ Hạ ngã sảy thai.”
“Hả?” Lâm Thanh Hoà hốt hoảng.
Chị cả Chu liền thuật lại đầu đuôi sự tình một lượt.
Nguyên nhân cũng tại Mã Miểu Miểu quá quắt quá. Về nhà chồng mà kiêu căng ngạo mạn, hếch mặt ngồi một chỗ sai khiến mẹ chồng như con ở.
Còn Chu Lục Ni thì khấp khởi tính về lấy lòng cô em dâu thành phố nhưng khổ nỗi Mã Miểu Miểu nào có thèm để ai vào mắt.
Thế là Chu Lục Ni lập tức trở mặt, chửi mắng Mã Miểu Miểu là cái đồ mất dạy, không có gia giáo, không có giáo dưỡng, trên đời này chưa từng thấy qua hạng con dâu nào ngông cuồng như vậy!
Chị cả Chu chỉ kể vắn tắt lại thôi chứ thực ra Chu Lục Ni phun ra toàn những lời tục tằn, khó nghe vô cùng. Bị sỉ nhục, Mã Miểu Miểu thẳng tay cho Chu Lục Ni một cái tát đau điếng. Chu lục Ni nào phải hạng ăn chay, lập tức xông lên xô Mã Miểu Miễu ngã sấp mặt. Cú va đập quá mạnh khiến đứa bé trong bụng không thể giữ được.
Kể tới đây, chị cả Chu buông tiếng thở dài: “Bây giờ vợ thằng Hạ Hạ đang điên cuồng đòi ly hôn. Haizz, em xem, việc ầm ỹ thế này, chị không biết phải làm sao nữa…”
Dù chị cả không nói thẳng ra, nhưng Lâm Thanh Hoà cũng thừa sức nghe hiểu. Chị đây là đang lo lắng mấy hôm nữa Ông Quốc Đống về tới sẽ đánh giá gia phong nhà họ Chu.
Lâm Thanh Hoà cười trấn an: “Phân gia có nghĩa là việc nhà nào nhà nấy lo, không liên quan, ảnh hưởng gì tới nhau hết. Có chăng chỉ là cùng mang một họ Chu mà thôi. Chị cả, chị yên tâm đi, Quốc Đống tuyệt đối không phải hạng người không phân rõ phải trái trắng đen. Anh con rể thứ ba này của nhà chị không thua gì anh con rể thứ hai đâu.”
Nghe Lâm Thanh Hoà an ủi, chị cả Chu mới thoáng yên tâm một chút: “Nếu cậu ấy không hiểu lầm thì tốt rồi, mấy ngày hôm nay chị lo lắng đến độ ăn không ngon, ngủ không yên đây này.”