Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 610 - Chương 610: Anh Cả Và Chị Dâu Về

Chương 610: Anh cả và chị dâu về Chương 610: Anh cả và chị dâu về

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 610: Anh cả và chị dâu về

Sau khi trò chuyện với Lâm Thanh Hoà, được nghe những lời an ủi, động viên cùng phân tích hợp tình hợp lý, trong lòng chị cả đã nhẹ bớt phần nào, nhưng mặt mũi thì vẫn chán chường ủ ê, không tài nào tươi tỉnh lên được.

Thấy mẹ như vậy, Chu Vượng - cậu con trai thứ hai, liền lên tiếng khuyên nhủ: “Mẹ à, mẹ đừng buồn nữa, đó là việc của nhà chú hai, đâu có liên quan gì tới nhà mình đâu. Hơn nữa lần trước chị hai dẫn anh hai về, chị Lục Ni cũng làm một quả tung trời còn gì, thế mà anh hai có thèm để ý đâu, vẫn ăn uống vui vẻ như bình thường đấy thôi.”

Không nhắc tới còn đỡ chứ càng nhắc chị cả Chu càng bực. Thì cũng chính vì nguyên nhân này nên chị mới mất ăn mất ngủ mấy ngày hôm nay. Chả hiểu chị nợ nần gì nhà chú thím hai, mà cứ hễ nhà chị có chuyện vui là y như rằng bên đó gây chuyện ầm ĩ, thế mới tài!

Cái lần Vương Nguyên về ra mắt, mọi thứ đang diễn ra rất êm xuôi thì đùng một cái con nhỏ Lục Ni chửa hoang. Đi từ đầu thôn tới cuối thôn ai ai cũng bàn tán cháu gái Chu gia không chồng mà chửa, khiến chị cả Chu sượng chín mặt. Cũng may Vương Nguyên là người thấu tình đạt lý, không vì chuyện đó mà thay đổi thái độ với Chu gia. Và quan trọng nhất là không làm ảnh hưởng tới chuyện trọng đại cả đời của Nhị Ni cho nên chị cả Chu mới bấm bụng bỏ qua.

Nhưng tưởng vậy mà đã xong à, lần này đang chuẩn bị chào đón cậu con rể thứ ba thì nhà bên đó lại loạn cào cào hết cả lên. Ủa, ai mướn ai mượn? Sao sớm không quậy, muộn không quậy, cứ nhè đúng lúc này mà quậy là cái kiểu gì? Hai lần, hai lần rồi đấy, rốt cuộc thì cái nhà đó muốn chị phải sống sao đây, hả?!

Ấy thế mà đã yên đâu, chị hai Chu còn mò tận sang bên này, kêu chị cả đi khuyên nhủ Mã Miểu Miểu đừng ly hôn Chu Hạ: “Chị cả, việc này chị nhất định phải ra mặt mới được. Hai đứa nó không thể ly hôn được đâu. Đã thành vợ thành chồng rồi mà còn chia tay chia chân cái gì, như vậy xóm làng người ta cười chết.”

Vất vả lắm thằng Hạ Hạ mới cưới được cô vợ thành phố, chị còn chưa đi khoe khoang đủ đâu đấy. Giờ mà chúng nó ly hôn có khác nào vất mặt mũi của chị xuống đất không cơ chứ?!

Tiếc rằng chị cả Chu đang sợ như sợ hủi, tránh còn không kịp nói chi tới việc tham gia, chị cười nhạt: “Thím hai à, thím xem trọng tôi quá rồi. Thử hỏi, từ ngày nó về làm dâu có bước chân sang đây chào hỏi hai bác một lần nào không? Con dâu thím ấy hả, nó là công chúa, là bà hoàng. Gớm, đến mẹ chồng nó còn chẳng bỏ vào mắt nữa là người bác dâu như tôi. Thím có kêu tôi đi khuyên cũng vô dụng thôi.”

Không những phiền chán thím hai mà chị cả Chu còn không ưa gì vợ thằng Hạ Hạ. Nhưng có tệ thế chứ tệ nữa cũng không liên quan gì tới chị. Tốt hơn hết là việc nhà nào nhà nấy lo, đèn nhà ai nhà nấy rạng thì hơn!

Còn đừng hòng nghĩ tới việc ép chị phải lấy cương vị dâu trưởng Chu gia đi sang bên đó xuống nước ngọt nhạt với một đứa cháu dâu, không đời nào có chuyện đó đâu! Chị là chị không muốn ôm rơm rặm bụng. Đang yên đang lành chuốc bực vào người, quá bằng dở hơi!

Đã nói tới vậy rồi mà thím hai vẫn đứng ì ra đó không chịu nhúc nhích, chị cả đành phải đuổi khéo: “Nếu không còn việc gì nữa thì thím về trước đi, tôi còn bận nhiều công chuyện lắm.”

Thái độ phải nói là lạnh nhạt cực kỳ, ai nhìn vào cũng thừa hiểu chị cả đã mất hết kiên nhẫn rồi.

Đương nhiên chị hai Chu cũng nhìn ra. Chị ta ôm một bụng bất mãn, hậm hà hậm hực bỏ về. Ờ, cậy có con rể Bắc Kinh giàu sang phú quý cho nên không thèm đếm xỉa tới họ hàng thân thích chứ gì, có mỗi cái việc cỏn con mà cũng không ra mặt giúp giùm, đúng là cái đồ ích kỷ!

Điều này chị hai Chu chỉ lầm bầm chửi trong họng, không nói ra miệng nên chị cả Chu không biết, mà kể cả có biết chắc gì chị đã thèm chấp cơ chứ. Ôi dào, sống tới ngần này tuổi rồi, cần gì phải giả tạo khách sáo cho mệt thân, ai hợp tính thì mình tiếp, còn không hợp tính thì tiễn khách, vậy đi!

Hơn nữa, chị cả cũng chẳng có thời gian bận lòng nhiều. Mắt thấy sắp tới ngày con gái và con rể tương lai về, hôm nay chị cả liền bảo chồng lấy xe đạp chở mình lên huyện thành mua sắm ít đồ. Dù sao cậu ấy cũng là dân thành phố, để người ta đắp chăn cũ e rằng không hay cho lắm vậy nên chị tính mua thêm cặp chăn đơn mới. Vì thuận đường, nên anh chị ghé qua cửa tiệm chú thím ba xem tình hình buôn bán cuối năm thế nào.

Thật đừng nói, mấy hôm trước anh chị ba bận mờ cả mắt. Năm hết Tết đến, nhu cầu mua sắm tăng cao thành thử từ sáng tới tối, lúc nào cửa hàng cũng chật như nêm. Nhưng dù sao đây cũng là huyện thành, cả mật độ dân số lẫn sức mua đều không thể sánh với thành phố lớn. Người dân ở đây chỉ ào ào đổ xô đi sắm sửa mấy hôm thôi, giờ cũng vãn vãn bớt rồi.

Thấy anh chị cả tới, chị ba Chu hết sức bất ngờ, vội vàng chạy ra hỏi có chuyện gì mà hai vợ chồng phải lên tận trên này.

Chị cả Chu cười cười bảo không có gì, chẳng qua mấy hôm nữa Tứ Ni sẽ dẫn bạn trai về ra mắt, cho nên lên đây mua ít đồ.

Nghe vậy, chị ba Chu cũng mừng thay cho chị cả: “Thật hả chị, tốt quá rồi. Vậy là cả Nhị Ni lẫn Tứ Ni nhà chị đều gả chồng Bắc Kinh.”

Rõ ràng là đang chia vui nhưng nếu tinh ý vẫn nghe ra được chút ít hâm mộ thấp thoáng đâu đây. Kỳ thực chị ba rất mong Ngũ Ni cũng có thể gả chồng Bắc Kinh, nhưng cái con nhỏ này lỳ vô cùng, mẹ đã nói hết nước hết cái, khuyên nhũ đủ điều nhưng nó vẫn cứ khăng khăng làm theo ý mình. Sau khi tốt nghiệp đại học, bạn bè nó đều một lòng vươn lên thành phố lớn phát triển, chỉ riêng con gái chị là nhất nhất xin về trường huyện làm giáo viên, thế có chán không cơ chứ!

Ngồi một lát, chuyện ra chuyện vào cuối cùng không hiểu sao lại vòng về chuyện nhà chú thím hai. Chị cả Chu không nhịn được, buông một tiếng thở dài não nề. Thật lòng mà nói, chị chỉ vái trời mong sao sự việc được giải quyết càng nhanh càng tốt, tốt nhất là kết thúc trước khi con rể tương lai về tới. Nhưng khổ một nỗi, Mã Miểu Miểu nhất quyết cắn chặt không buông, cứ một hai phải làm ầm ĩ lên cho bằng được.

Nghe chị cả than phiền, chị ba Chu cảm thông vô cùng. Vì cũng có con gái lớn trong nhà nên chị rất hiểu nỗi lòng của chị cả. May mà gia đình chị đã chuyển lên huyện thành sinh sống nên không bị ảnh hưởng quá nhiều, chứ nếu rơi vào cảnh ngộ giống như chị cả bây giờ, chắc chị cũng ăn không ngon, ngủ không yên mất.

Chị cả Chu cười nhẹ: “Buồn quá không biết trút bầu tâm sự cùng ai nên than thở với thím vài câu vậy thôi. Giờ chị phải đi mua chăn nệm đây, kẻo trễ mất.”

Chị ba Chu gật đầu: “Vâng, chị đi đi.”

Tiễn anh chị cả ra cửa, chị ba Chu mới quay vào nói chuyện với chồng.

Vì phải thường xuyên về thôn nhập hàng cho nên có những việc anh ba Chu còn biết nhiều hơn cả vợ, anh lắc đầu ngao ngán: “Anh đã gặp vợ thằng Hạ Hạ một lần rồi, con bé không phải là đứa biết điều đâu, nó đang bắt Lục Ni phải dập đầu xin lỗi thì mới chịu bỏ qua. Nhưng Lục Ni là đứa nào chứ, nó mà chịu dập đầu xin lỗi thì có mà mặt trời mọc đằng Tây.”

Sự thật chính là như vậy, Mã Miểu Miểu sống chết bắt Chu Lục Ni phải quỳ xuống cúi đầu xin lỗi, bằng không sẽ không để yên chuyện này.

Và cũng đúng như những gì anh ba nhận xét, Chu Lục Ni khinh thường Mã Miểu Miểu ra mặt. Thậm chí lúc biết Mã Miểu Miểu sảy thai, nó vui gần chết suýt chút đốt pháo ăn mừng ấy chứ, ở đó mà đòi xin lỗi… hừ, mơ đi!

Hay tin con gái gặp nạn, ông bà Mã cũng lặn lội xuống thăm. Những tưởng họ sẽ làm khó làm dễ nhưng ngờ đâu thái độ cực kỳ điềm đạm và có chừng mực. Bởi lẽ chị hai Chu nhún nhường vô cùng, chỉ thiếu nước đưa đầu ra cho thông gia muốn mắng chửi, chà đạp ra sao tuỳ thích.

Với lại, tính nết con gái nhà mình quá quắt thế nào, ông bà Mã còn lạ gì nữa. Cũng chính vì như vậy ông bà mới chọn Chu Hạ làm rể. Thứ nhất, Chu Hạ giỏi nghề mộc, có thể kiếm tiền nuôi gia đình. Thứ nhì và cũng là điều quan trọng nhất đó là cậu ấy hiền lành, chất phát, có thể chịu đựng được tính khí quái gở của Mã Miểu Miểu.

Hơn nữa, nếu xét tới cùng thì sự việc lần này cũng một phần do lỗi của Miểu Miểu. Ai đời có thai mà không biết, lại còn đi xô đẩy đánh nhau mới dẫn đến kết cục bi thương này.

Nhưng thôi, dù sao việc cũng xảy ra rồi, hai đứa chúng nó còn trẻ, sau này thiếu gì cơ hội sinh con. Vậy nên Mã gia quyết định bỏ qua, không so đo lỗi phải gì nữa.

Tiếc rằng, Mã Miểu Miểu quá cố chấp, cứ giãy đành đạch bắt Chu Lục Ni phải xin lỗi bằng được, nếu không sẽ ly hôn với Chu Hạ.

Chuyện này giàn xếp ra sao, cả anh chị cả lẫn anh chị ba đều không tham dự, có gì cứ để chú thím hai tự giải quyết đi, chứ mất công góp ý rồi thím ấy lại trách móc mệt lắm.

Cùng lúc này, Chu Khải và Ông Mỹ Gia bắt đầu lên tàu di chuyển về Bắc Kinh

Quãng đường tương đối xa, tổng cộng hai đứa nó phải ngồi tàu 3 ngày mới về tới nơi.

Lắc lư 3 ngày trời, cuối cùng cũng chân chính đặt chân xuống đất Bắc Kinh. Ra khỏi nhà ga, Chu Khải hỏi người yêu: “Em muốn về đâu trước? Nhà anh hay nhà em?”

Ông Mỹ Gia cười: “Mình về thăm dì Lâm và em gái anh trước đi. Sau đó anh lái xe chở em về nhà sau cũng được.”

Chu Khải cong muôi cười đầy ý tứ: “Nó cũng là em gái em mà.”

Ông Mỹ Gia nhoẻn miệng cười, rồi hai đứa mau chóng lên chuyến xe buýt chạy về hướng tiệm sủi cảo.

Bởi vì muốn tạo sự bất ngờ cho mọi người nên trước khi lên tàu, Chu Khải không gọi điện thông báo.

Vậy nên tự nhiên thấy anh cả và chị dâu lù lù xuất hiện trước cửa tiệm, Chu Quy Lai kinh ngạc suýt xỉu cái đùng: “Trời đất ơi, hôm qua lúc ăn cơm mẹ mới nhắc xong. Nhưng mẹ chỉ đoán hai anh chị đã bắt đầu xuất phát thôi, chứ không nghĩ lại về nhanh tới vậy. Lát nhìn thấy thể nào mẹ cũng hết hồn cho xem. Hahaha!”

Chu Khải tiến vào, đặt túi hành lý nặng trịch xuống ghế rồi nói: “Có gì lát nói sau đi, anh đói quá, làm cho anh chị hai tô sủi cảo với.”

Chu Quy Lai cười hắc hắc: “Chị dâu, chị muốn ăn gì? Sủi cảo thịt dê nhé?”

Ông Mỹ Gia trừng mắt với nó một cái rồi cười cười: “Xin hỏi hôm nay có những món gì vậy ông chủ?”

Chu Quy Lai nhướng mày: “Sủi cảo thịt dê, nấm hương thịt heo, trứng gà thịt heo hoặc rau cần. Chị muốn gì cũng có hết.”

Ông Mỹ Gia phì cười: “Cho chị một tô sủi cảo rau cần đi.”

Chu Khải cũng nói: “Của anh thì sủi cảo thịt dê.”

“Có liền có liền.” Chu Quy Lai lập tức đi vào bếp, thoăn thoắt chuẩn bị đồ ăn.

Trong lúc ấy, Chu Khải tò mò hỏi: “Em gái ngoan không, có dính người không?”

Chu Quy Lai gật đầu: “Ngoan lắm anh, chỉ cần no bụng với tã không ướt là nằm im chơi, không khóc không quấy gì hết. Còn dính người thì con bé chỉ dính ba thôi, chẳng theo ai cả. Mỗi lần thấy ba là Mật Mật nũng nịu cực kỳ luôn.”

Càng nghe, Chu Khải càng háo hức muốn gặp em gái.

Thấy vậy, Chu Quy Lai nhếch mép, bồi thêm một câu: “Anh sốt ruột cái gì, cứ ăn uống trước đi. Ăn xong rồi đi tắm rửa một cái cho sạch sẽ, sau đó hãy về nhà, nếu không còn lâu ba mới cho anh động vào Mật Mật.”

Bình Luận (0)
Comment