Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 611 - Chương 611: Nhỏ Xíu Xìu Xiu

Chương 611: Nhỏ xíu xìu xiu Chương 611: Nhỏ xíu xìu xiu

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 611: Nhỏ xíu xìu xiu

Vừa lạnh vừa đói, Chu Khải và Ông Mỹ Gia mau chóng xử lý sạch sẽ hai tô sủi cảo nóng hổi. Thời tiết lạnh lẽo thế này, có thứ ấm nóng bỏ vào bụng quả nhiên cảm thấy dễ chịu hơn hẳn.

No nê rồi, giờ phải đi tắm một cái cho khoan khoái mới được, chứ liên tiếp mấy ngày hôm nay, vất va vất vưởng trên tàu lửa, người ngợm hai đứa nó đã bị nhiễm không biết bao nhiêu thứ mùi tạp nham rồi.

Nghĩ là làm, Chu Khải lập tức mang hành lý lên lầu hai cất. Sau đó cậu và Ông Mỹ Gia xách theo hai túi nhỏ đựng quần áo và một ít đồ dùng cá nhân, rồi đèo nhau tới nhà tắm công cộng.

Tới nơi, mỗi người rẽ vào một khu riêng biệt, nhanh chóng tắm gội sạch sẽ rồi quay ra đợi nhau ở trước cổng nhà tắm. Xong xuôi đâu đó, Chu Khải lên xe chở người yêu về. Nhưng không phải về tiệm sủi cảo mà về thẳng tiểu khu.

Lúc này ở nhà, Chu Toàn đang giữ chân cho ba gập bụng còn Lâm Thanh Hoà thì ngồi trên bàn cắm cúi phiên dịch.

Tài liệu lần này tương đối rắc rồi, không những phải nắm chắc cấu trúc ngữ pháp mà còn phải áp dụng vào ngữ cảnh thích hợp mới có thể nắm bắt được hết ngữ nghĩa của từ. Mặc dù mất khá nhiều thời gian nhưng Lâm Thanh Hoà không hề nản chí mà ngược lại còn thấy vô cùng hứng thú.

Đang tập trung làm việc, bỗng cô nghe thấy tiếng gọi “mẹ ơi, mẹ à” vọng vào từ ngoài cửa. Cái giọng này đích thị là của thằng cả không lẫn đi đâu được, Lâm Thanh Hoà mừng rỡ vô cùng, vội vàng đứng dậy chạy ra mở cửa.

“Mẹ cũng đoán là hai đứa sắp về mà lại, mau vào nhà nhanh lên.”

Nghe thấy vợ nói “hai đứa”, Chu Thanh Bách gần như ngay lập tức đứng bật dậy. Dù gì cũng phải giữ hình tượng trước mặt con dâu tương lai chứ, không thể để con bé nhìn thấy cái bộ dáng chật vật, đến gập bụng mà cũng phải có người hỗ trợ giữ chân như thế này được.

Ông Mỹ Gia tiến vào, tươi cười khen: “Dì Lâm, nhìn dì chẳng khác tí nào cả, dáng người vẫn thon gọn như xưa.”

Lâm Thanh Hoà nói giỡn: “Có bao nhiêu mỡ dì chuyển sang người chú Chu hết rồi”, sau đó cô lại vồn vã hỏi: “Thế hai đứa về từ lúc nào? Hành lý đâu?”

“Chúng con về từ một tiếng rưỡi trước, nhưng ghé tiệm sủi cảo ăn lót dạ một chút, sau đó đi tắm gội sạch sẽ rồi mới về nhà. Mẹ, em gái ở trong phòng hả?” vừa nói Chu Khải vừa bước nhanh về phía phòng ngủ, cậu đang nóng ruột lắm lắm đây này.

“Ừ.” Lâm Thanh Hoà cười đáp.

“Ba, người con thơm tho sạch sẽ rồi, chắc đủ tiêu chuẩn bế em chứ hả?” Chu Khải cười hỏi nhưng chẳng đợi ba trả lời, cậu đã nhanh chân bước vào trong phòng.

Chu Thanh Bách chả thèm nói gì, chỉ nhàn nhạt liếc mắt một cái.

Ngay lúc này, đập vào mắt Chu Khải là một cục bông nhỏ xíu xìu xiu nằm lọt thỏm trên chiếc giường đôi rộng lớn.

Ông Mỹ Gia cũng nối gót theo sau. Vừa trông thấy em bé một cái, nó đã oà lên xuýt xoa: “Trời ơi, bé con giống gì Lâm quá. Chắc mai này lớn lên sẽ xinh đẹp lắm đây.”

Dường như trên đời này, không một ai có đủ khả năng chống cự lại vẻ đáng yêu của tụi con nít, nhất là khi chúng đang yên tĩnh ngủ ngoan, trông chả khác nào một tiểu thiên thần vậy đó. Ông Mỹ Gia đã vậy thì Chu Khải càng khỏi phải nói, cậu mải mê ngắm em gái không chớp mắt, nếu lúc này bé con đang thức thể nào cậu cũng ôm em dậy, cưng nựng tới khi nào đã mới thôi.

Nấn ná trong phòng một hồi lâu, mãi sau Chu Khải mới chịu bước ra ngoài. Cậu nói với mẹ: “Mẹ, đầu năm lúc con đi có thấy mẹ bầu bì gì đâu. Vậy mà cuối năm con về, em gái đã hơn ba tháng tuổi rồi.”

Trong giọng nói ẩn chứa bảy phần tiếc nuối vì không được chiêm ngưỡng dung nhan lúc mẹ mang thai.

Hiểu ý anh trai, Chu Toàn lập tức cười nói: “Thằng ba chụp nhiều ảnh lắm, anh thích thì vào phòng lấy ra mà xem. Cả một album đầy ắp hình, tha hồ xem từ giờ tới đêm.”

Vừa nói, Chu Toàn vừa lịch sự bóc vỏ quýt mời chị dâu tương lai: “Chị Mỹ Gia, ăn quýt đi.”

Mặc dù đã xác định mười mươi đây là vợ tương lai của anh cả, nhưng vì hai anh chị chưa tổ chức hôn lễ nên Chu Toàn vẫn giữ nguyên cách xưng hô cũ. Cậu là người nghiêm túc, quy củ chứ không bắng nhắng và mặt dày như cái thằng Quy Lai. Ai đời con gái nhà người ta chưa vào cửa mà đã một câu chị dâu, hai câu chị dâu như đúng rồi. Thật là chẳng biết xấu hổ tí nào!

Ông Mỹ Gia giơ tay nhận lấy, lịch sự nói cảm ơn. Còn Chu Khải thì tức tốc chạy như bay vào phòng bưng quyển album dày bịch ra. Hai đứa nó chụm đầu chăm chú xem. Chu Khải cứ chắc lưỡi, lắc đầu không thôi: “Nếu không phải tận mắt nhìn thấy hình có khi con còn tưởng ba mẹ ôm Mật Mật từ đâu về chứ chẳng phải do mẹ sinh ra ấy chứ.”

Ông Mỹ Gia phá lên cười: “Haha, ôm về mà Mật Mật lại giống dì Lâm như đúc vậy hả? Anh toàn nói linh tinh”, dứt lời nó quay sang nói với Lâm Thanh Hoà: “Lúc dì mang thai trông dì đẹp quá!”

Được khen xinh, Lâm Thanh Hoà thích ý lắm nhưng ngoài miệng vẫn nói: “Đẹp gì mà đẹp, béo rụt cả cổ đến dì còn chẳng nhận ra chính mình nữa kìa.”

Ông Mỹ Gia không cho là như vậy, nó cúi xuống xem kỹ rồi đưa ra nhận xét: “Chỉ có bụng là to hơn thôi, còn lại những chỗ khác đều không thay đổi mấy. Có thể nhìn ra được, thời điểm có bầu dì vẫn rất chú ý tới vóc dáng.”

Trên đời này nó chưa gặp qua người nào để tâm chăm sóc bản thân như dì Lâm, từ da dẻ cho tới dáng dấp đều được dì chăm sóc và bảo dưỡng hết sức chu đáo. Mà phải công nhận một điều, nhờ dụng tâm như vậy cho nên lúc nào trông dì cũng trẻ trung và xinh đẹp hơn hẳn tuổi thật.

Chu Khải bất chợt nhìn về phía ba rồi nói: “Ba, con thấy lần này ba mập lên không ít đấy.”

Chu Thanh Bách chọn cách phớt lờ tất cả, anh vẫn điềm nhiên xem TV, giả bộ như chưa từng nghe thấy gì.

Chu Toàn cười tiếp lời: “Bây giờ ba bắt đầu ăn uống điều độ kết hợp với tập luyện cho nên đã giảm được một ít rồi. Chứ nếu anh về độ một tháng trước ấy hả, anh hết hồn luôn, em đoán lúc ấy ba phải nặng trên trăm ký.”

Chu Khải không kiêng nể gì, phá lên cười ầm ĩ. Ông Mỹ Gia ngồi bên cạnh cũng nhấp miệng cười theo.

Lâm Thanh Hoà thì lại mải lo các con đói bụng cho nên tất bật mặc áo, đội mũ chuẩn bị đạp xe ra tiệm sủi cảo: “Mấy đứa cứ ở nhà nghỉ ngơi nhá, để mẹ đi làm món bao tử heo hầm gà cho mà ăn.”

Nghe vậy, Ông Mỹ Gia vội đứng bật dậy: “Để cháu đi theo hỗ trợ dì.”

Lâm Thanh Hoà phất tay: “Không cần đâu, cháu cứ ở nhà nghỉ ngơi cho khoẻ. Ngồi xe mấy ngày đường chắc mệt lắm rồi. Với lại cũng không có gì nhiều đâu, đồ dì đã sơ chế để vào tủ đông sẵn rồi, giờ chỉ cần mang ra nấu là được ấy mà. Nhanh lắm.”

Dứt lời, cô lập tức rời đi ngay. Mật Mật vừa mới ti ban nãy, phải tranh thủ đi cho nhanh trước khi con bé tỉnh dậy mới được.

Lâm Thanh Hoà đạp như bay ra tiệm sủi cảo.

Vừa thấy mẹ gạt chân chống xe, Chu Quy Lai đã cười nói: “Con biết thể nào mẹ cũng ra đây trổ tài làm món bao tử heo hầm gà mà lại.”

Lâm Thanh Hoà phì cười: “Biết thì đã bỏ nguyên liệu ra ngoài rã đông cho mẹ chưa?”

Chu Quy Lai nhướng mày: “Tất nhiên là rồi ạ. Anh cả vừa về là con đã bỏ ra luôn.”

Lâm Thanh Hoà gật gù hài lòng. Hai hôm trước cô đã mổ sẵn mấy con gà. Có tủ đông cộng thêm thời tiết giá lạnh thế này, thịt gà vẫn đảm bảo giữ được độ tươi ngon như mới.

Kiểm tra thấy thịt đã mềm, Lâm Thanh Hoà nhanh nhẹn chặt gà thành từng miếng nhỏ rồi nhồi vào trong bao tử heo.

Đứng bên cạnh, Chu Quy Lai liến thoắng không ngớt: “Sang năm anh Hổ Tử lấy vợ rồi, không biết anh cả nhà mình và chị Mỹ Gia khi nào mới kết hôn nhỉ?”

Lâm Thanh Hoà vừa bận luôn tay luôn chân vừa lơ đễnh đáp: “Không biết nữa, để kệ hai đứa nó thôi, muốn cưới khi nào thì cưới.”

Vấn đề này cô không vội, cái quan trọng là hai đứa nó nhìn thấu tình cảm là tốt rồi. Với lại sang năm Quốc Đống và Tứ Ni sẽ kết hôn. Hai anh em cùng cưới một năm e rằng không hay cho lắm, thôi thì nhường anh chị trước, thằng Khải và Mỹ Gia cứ từ từ cũng được. Dù sao thì chỉ có Quốc Đống vội thôi chứ hai đứa này vẫn còn trẻ mà.

Chu Quy Lai lại tiếp tục: “Bà nội bên kia cứ nhắc suốt mãi cho tới giờ vẫn chưa nhìn thấy mặt mũi cháu dâu tương lai ra sao.”

Lâm Thanh Hoà đáp qua loa: “Ừ, Tết năm nay bảo thằng Khải chở Mỹ Gia qua nhà ông bà chơi đi.”

Có lẽ đã đến lúc nên đi gặp người lớn hai bên gia đình rồi. Hôm nay cô còn loáng thoáng nhìn thấy hai đứa chúng nó dắt tay nhau, coi bộ tình cảm tiến triển tốt đấy chứ. Tối nay có gì phải tâm sự với con trai xem đã phát triển tới mức độ nào rồi. Kết hôn thì chưa vội nhưng nếu được thì tranh thủ làm cái lễ đính hôn đi. Dù sao cũng phải cho con gái nhà người ta một cái danh phận chắc chắn chứ, sao có thể cầm tay khơi khơi như vậy được.

Xong xuôi, Lâm Thanh Hoà rửa tay rồi dặn dò thằng ba: “Cứ để trên bếp hầm khoảng hơn một giờ thì bắc xuống cho mẹ nha.”

“Con biết rồi, mẹ cứ yên tâm đi, con đã nhìn mẹ làm món này bao nhiêu lần rồi mà.” Chu Quy Lai gật gật đầu đồng ý trong khi cái tay vẫn thoăn thoắt gói sủi cảo.

Hiện giờ trường học đã cho nghỉ lễ nên Chu Quy Lai chính thức tiếp nhận vị trí bếp trưởng tiệm sủi cảo.

Ước mơ trong tương lai của nó là mở một nhà máy sản xuất sủi cảo mà lại. Vì vậy bây giờ phải tận dụng mọi cơ hội thể hiện cho ba mẹ thấy quyết tâm cũng như nghị lực của bản thân mình.

Lâm Thanh Hoà giao việc cho con trai rồi lại lập tức đạp xe về tiểu khu.

Ở nhà, Chu Toàn đang kể cho anh cả nghe quá trình ba mẹ đi dưỡng thai ở Thượng Hải, cũng không quên nhắc tới cậu em trai kết nghĩa, Khương Canh.

Lâm Thanh Hoà tiến vào vừa hay nghe được cuộc hội thoại của hai thằng con cho nên thuận miệng nói một câu: “Tiểu Canh còn đòi qua bên này ăn Tết nữa chứ. Nó ao ước muốn gặp ông anh cả trong truyền thuyết.”

Chu Khải cong môi cười: “Thế sao nó không tới ạ?”

Lâm Thanh Hoà lắc đầu: “Mẹ thằng bé không cho. Nhưng có lẽ hè sang năm cu cậu sẽ tới đấy.”

Dứt lời, cô lại nhìn về phía con dâu tương lai, ân cần hỏi han: “Mỹ Gia, con có mệt không, hay vào phòng ngả lưng một lát đi?”

Ông Mỹ Gia nhoẻn miệng cười: “Cháu không mệt lắm dì ạ. Lúc trên tàu cháu cũng tranh thủ ngủ được một giấc rồi.”

Bình Luận (0)
Comment