Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 612: Cháu trai bảo bối
Bữa tối nay, Ông Mỹ Gia ở lại bên này ăn chung với gia đình Lâm Thanh Hoà. Cơm nước xong xuôi, Chu Khải lấy xe hơi chở người yêu về Ông gia.
Tới nơi, Chu Khải không vội về ngay mà lịch sự lên nhà ngồi uống trà, nói chuyện với ba mẹ Ông Mỹ Gia một lát.
Sau khi quay về tiểu khu, Chu Khải liền hỏi thăm chuyện tình của Ông Quốc Đống và Chu Tứ Ni. Còn lại những chuyện khác như mua xe hơi hay mở thêm cửa hàng cửa hiệu thì không cần phải hỏi vì cậu thừa biết khả năng kinh doanh của ba mẹ mình giỏi cỡ nào.
Lâm Thanh Hoà liền thông báo: “Sang năm Quốc Đống và Tứ Ni kết hôn, cho nên con với Mỹ Gia chắc phải từ từ. Chứ hai anh em mà cưới cùng một năm thì không hay cho lắm. Thế hai đứa đã có dự định gì chưa?”
Lúc này, Chu Khải đã thoả mãn ước mong được ôm em gái nhỏ trong lòng. Cậu ngẩng lên trả lời mẹ: “Chúng con định đính hôn trước.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu hài lòng, vừa hay rất đúng ý cô. Kết hôn thì chưa vội nhưng đính hôn trước là điều nên làm.
Cô cười tủm tỉm: “Được rồi, ngày mai mẹ sẽ đi tìm chị Ông bàn bạc, để xem từ giờ tới cuối năm ngày nào thích hợp sẽ tổ chức cho hai con một buổi tiệc đính hôn.”
Chu Khải không có ý kiến, việc này hai mẹ cứ quyết định là được, nó và Mỹ Gia sẽ nhất nhất nghe theo.
Hai mẹ con nói chuyện được một lát thì Mật Mật tỉnh ngủ, cô bé giương cặp mắt tròn xoe ngơ ngác nhìn anh cả. Chu Khải mừng quýnh, vội quay sang hỏi Chu Quy Lai: “Ê, thằng ba, Mật Mật đáng yêu quá này, mau đi lấy máy ảnh lại đây chụp vài kiểu coi.”
Chu Quy Lai nhún vai: “Ôi, bộ dáng này là bình thường mà, chụp đầy nhóc rồi anh ơi…”
Lâm Thanh Hoà sợ nó mệt nên liền nói: “Ngồi xe mấy ngày trời mệt mỏi rồi, mau vào nghỉ đi con.”
Chu Khải lắc đầu: “Con không mệt, để con bế em thêm một lúc nữa đã.”
Rất tiếc, ông anh không mệt nhưng cô em hơi buồn ngủ rồi đấy. Bé con Mật Mật khẽ uốn mình, ngáp một cái.
Chu Khải chăm chú theo dõi từng biểu hiện nhỏ của em gái cưng, càng nhìn cậu chàng càng thích thú vô cùng: “Trời ơi, đáng yêu quá đi, thảo nào ba cứ tâm tâm niệm niệm có một cô con gái ẵm bồng.”
Ờ, đáng yêu gì thì để sau đi, giờ công chúa nhỏ đói bụng rồi, Mật Mật bắt đầu cọ cọ vào ngực tìm ti. Chu Khải ngây ngốc không hiểu gì, mãi sao mới ngập ngừng hỏi: “Thế này là đói hả?”
Chu Quy Lai cười hắc hắc: “Đúng đó, anh cả, anh thử cởi áo ra xem có sữa không?”
“Biến!” Chu Khải bật cười mắng. Xem ra cô em gái đói bụng lắm rồi, mặc dù rất không nỡ nhưng Chu Khải cũng đành trao trả lại cho mẹ.
Lâm Thanh Hoà liền ôm bé vào phòng cho ăn. Sau khi vỗ ợ hơi cẩn thận, cô mới đặt con xuống giường cho nó tự chơi. Ê a một hồi sau, Mật Mật nhắm mắt ngủ lúc nào không hay.
Ở ngoài phòng khách, Chu Thanh Bách cũng lên tiếng nhắc nhở Chu Khải: “Thôi, muộn rồi, vào ngủ đi con.”
Lần này Chu Khải không từ chối nữa. Quả thực cậu cũng cảm thấy khá là mệt mỏi cho nên lập tức đứng dậy đi về phòng mình.
Còn mọi người vẫn tiếp tục ngồi lại xem nốt tập phim truyền hình, tới hơn 9 giờ mới tắt TV, ai về phòng nấy.
Sáng hôm sau, Chu Khải dậy sớm nhất nhà. Cậu mặc quần áo đi ra ngoài chạy bộ, tiện thể rẽ qua tiệm bánh bao của dượng út mua đồ ăn sáng rồi mới chạy trở về.
Lúc này, Chu Quy Lai cũng vừa tỉnh giấc, nó ngáp ngắn ngáp dài lầm rầm trong miệng: “Khó khăn lắm mới có một kỳ nghỉ phép, sao anh không ngủ thêm một lát nữa đi. Úi giời, anh chạy tận ra tiệm dượng út cơ á?”
“Ừ.” Chu Khải vừa ăn bánh bao vừa đáp. Sau đó, cậu rút một bọc giấy dầu trong lồng ngực ra rồi hỏi thằng em: “Ăn không?”
“Ăn chứ.” Chu Quy Lai nhanh chóng đi đánh răng, rửa mặt rồi thò tay bốc lấy một cái bánh bao nóng hổi, nhai ngấu nghiến. Tuy bận ăn nhưng Chu Quy Lai vẫn có thể tám chuyện như thường: “Anh này, hôm nào rảnh anh dẫn chị Mỹ Gia qua nhà ông bà nội đi. Chứ bà cứ nói mãi là chưa được gặp mặt cháu dâu tương lai.”
Chu Khải nhận lời ngay: “Ừ, anh biết rồi, hôm nay anh sẽ dẫn cô ấy qua.”
Sau khi xử lý xong cái bánh bao, Chu Quy Lai tiếp tục nhâm nhi cốc sữa đậu nành: “Nhà mình giờ có xe ô-tô con rồi, muốn đi đâu cũng rất tiện. Hay là hôm nay mình đi ngâm suối nước nóng đi? Vốn dĩ đã định đi trước rồi ấy, nhưng anh hai cứ nói phải đợi anh về đi cùng cho vui.”
Chu Khải liền nói: “Để ngày mai đi, hôm nay anh bận rồi.”
“Ok lah.” Chu Quy Lai sảng khoái đồng ý rồi đứng dậy mặc quần áo ấm, chuẩn bị đi ra tiệm sủi cảo.
Mùa đông mọi người dậy trễ nên thường thường sáu rưỡi Chu Quy Lai mới rời nhà. Tàn tàn đi sang bên đó, bày bàn ghế, nổi lửa luộc sủi cảo, đợi tới tầm 7 rưỡi, 8 giờ đón những tốp khách đầu tiên là vừa.
Chu Khải đậy cẩn thận chỗ bánh bao và sữa đậu nành còn lại, để lát nữa ba mẹ và thằng Toàn dậy sẽ hâm nóng lên ăn. Sau đó, cậu sửa soạn một chút rồi đi sang bên nhà ông bà nội.
Vẫn còn sớm nên ông bà Chu cũng vừa mới rời giường tức thì. Rét mướt thế này, người già và trẻ nhỏ cứ tha hồ ngủ trễ, chứ dậy sớm vừa lạnh mà cũng chẳng có việc gì làm.
À, riêng hai anh em Tô Thành và Tô Tốn đã ra tiệm bánh bao phụ ba mẹ từ tờ tờ mờ sáng. Hiện giờ hai đứa nó đã lớn, đủ khả năng hỗ trợ ba mẹ một số công việc lặt vặt.
Bà Chu mới đánh răng rửa mặt xong, vừa ngẩng đầu lên thì nhìn thấy thằng cháu trai bảo bối. Khỏi phải nói bà vui mừng cỡ nào, thanh âm cũng tự nhiên cao vút lên trời: “Đại Oa, ôi cháu trai của bà, về khi nào đấy?”
Chu Khải cũng chào rõ to: “Bà nội, cháu về từ hôm qua rồi, nhưng trễ quá cho nên sáng nay cháu cố tình dậy sớm sang chào ông bà đây.”
Bà Chu mừng quýnh, vội vàng lôi kéo thằng cháu vào nhà, vừa đi vừa liên tục hỏi dồn dập: “Dậy sớm thế đã ăn gì chưa? Có đói bụng không? Cháu muốn ăn gì? Hay là ăn tạm cái bánh bao trước nhá?”
“Cháu ăn rồi bà ơi, sáng nay cháu mới chạy qua chỗ dượng út mua bữa sáng.” Chu Khải kiên nhẫn trả lời nhưng cũng đồng thời giơ tay đỡ lấy bà. Mới có một năm không gặp mà bà nội đã có vẻ yếu hẳn đi, không còn nhanh nhẹn như trước nữa.
Trong phòng ngủ, Ông Chu đang mặc quần áo thì loáng thoáng nghe thấy tiếng thằng cháu nội đã lâu không gặp, ông vội vã đi ra kiểm tra, sau khi nhìn thấy đúng người liền mừng rỡ reo lên: “Đại Oa, về rồi à?”
Chu Khải cười tươi rói: “Ông nội!”
Giống y như bà Chu ban nãy, ông Chu cũng sợ cháu trai đói bụng cho nên vồn vã hỏi thăm: “Ăn sáng chưa? Dượng út có món mới, mì thịt dê ngon lắm. Nếu chưa ăn thì để ông đi lấy về cho.”
Chu Khải cười đáp: “Cháu ăn rồi ông bà ạ.”
Thế nhưng bà Chu vẫn bảo: “Ăn rồi thì ăn thêm, đâu sao đâu. Ông già, ông cầm cái nồi đi lấy về đây đi. Đại Oa cao lớn như này, phải ăn nhiều thì mới khoẻ được.”
Chu Khải dở khóc dở cười nhưng đây là tâm ý của ông bà nội cho nên cậu không tiện từ chối.
Ông Chu lập tức cầm cái nồi đi ra tiệm bánh bao.
Ở nhà, bà Chu kéo Chu Khải ngồi xuống ghế, liên tục hỏi chuyện trong quân đội ăn ra sao, ngủ thế nào, luyện tập có vất vả lắm không. Chu Khải kiên nhẫn trả lời từng câu một. Tất nhiên cậu đã giản lược tất cả những đoạn cực khổ, nguy hiểm, chỉ kể những chuyện vui để dỗ cho bà được vui vẻ.
Quả nhiên, sau khi nghe xong, bà Chu phấn khởi cười tít cả mắt. Sau đó, bà kể chuyện nhà cho Chu Khải nghe. Lúc sau, bà lại vòng về chuyện Ông Mỹ Gia: “Từ năm ngoái bà đã nghe nói cháu đang qua lại với em gái Quốc Đống. Quốc Đống thì bà gặp nhiều rồi, nhưng em gái nó thì chưa thấy mặt lần nào.”
Chu Khải liền nói: “Hôm nay cháu sẽ dẫn cô ấy tới ra mắt ông bà. Hôm qua cháu đã nói chuyện với mẹ rồi, chúng cháu tính làm lễ đính hôn trong năm nay bà ạ. Sang năm anh Quốc Đống và Tứ Ni kết hôn, nếu tổ chức cùng năm thì không tiện cho lắm, nên trước mắt cứ đính hôn đi đã, đám cưới để lùi lại tổ chức sau cũng được.”
Bà Chu tán đồng ngay: “Tốt tốt, đính hôn trước cũng tốt. Quen được cô gái như vậy là phải giữ cho chắc biết không, đừng để kẻ khác có cơ hội dòm ngó mất.”
Chu Khải cười cười rồi chuyển sang đề tài khác: “Cháu mới vắng nhà có một năm mà quá trời sự kiện lớn bà nhỉ?!”
Có thêm một cô em gái này, rồi cả Hổ Tử lẫn Tứ Ni đều rục rịch thành gia lập thất, đây không phải toàn chuyện trọng đại thì là gì?!
Nhắc tới đám cháu chắt, bà Chu phấn khởi ra mặt: “Mọi người ở nhà đều tốt cả, cháu cứ yên tâm mà làm nhiệm vụ, không cần phải lo lắng gì hết, biết chưa?!”
Một lát sau, ông Chu đã bưng một nồi mỳ thịt dê đầy ú ụ về tới.
Vừa vào cổng, ông đã giục: “Ăn thôi, kẻo mỳ nở hết mất ngon.”
Chu Khải nhanh nhẹn đứng lên dọn mâm bát, rồi ngồi xuống ăn chung bữa sáng với ông bà. Cũng may ban nãy nó chỉ ăn lưng lửng cho nên cái bụng vẫn còn có thể chứa thêm một ít nữa.
Bà Chu cứ liên tục gắp thịt dê vào bát cháu trai: “Ăn đi, ăn nhiều vào. Sống xa nhà là không dễ dàng mà, cháu xem, cháu sắp gầy thành cái bộ dạng gì rồi?! Cứ mỗi năm về là lại gầy mất một ít thịt.”
Bà gắp cho cái gì là Chu Khải ngoan ngoãn ăn bằng sạch. Được như vậy, bà Chu mới thoáng hài lòng một chút.
Không lâu sau, hai chị em Tô Điềm và Tô Nhã thức giấc. Vừa nhìn thấy anh Khải là chúng nhận ra ngay. Mặc dù rất ít khi được gặp nhưng chúng vô cùng sùng bái người anh họ võ nghệ cao cường này cho nên đặc biệt ghi nhớ trong đầu. Hai chị em nhanh nhẹn đánh răng rửa mặt rồi trèo lên ghế ăn bữa sáng.
Chu Khải ngồi chơi thêm một lát rồi đi sang trường đại học chào ông nội nuôi.
Cứ đến mùa đông là ông Vương lại bị ho khan. Tuy rằng đã rất chú trọng tẩm bổ rồi thuốc men này nọ nhưng do khi xưa chịu quá nhiều cực nhọc, giờ bệnh đã thành mãn tính rồi, chữa không khỏi.
Nhìn thấy Chu Khải đứng trước cửa phòng, ông Vương cao hứng vô cùng: “A, về rồi đấy hả?”
Có lẽ do hơi kích động mà ông lại ho một tràng dài.
Chu Khải nhíu mày: “Sao ông ho nhiều quá vậy? Ông đã đi bệnh viện khám chưa?”
Ông Vương gật đầu: “Khám rồi, thằng hai đưa ông đi, rồi sau đó thằng ba lại đưa ông đi nữa. Ôi dào, bệnh cũ ấy mà, không có gì nghiêm trọng hết, đừng lo cho ông.”