Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 613: Ăn nhịp
Năm nay về thăm nhà, thấy các ông các bà đều già đi, mái tóc điểm thêm nhiều sợi bạc, sức khoẻ bắt đầu xuất hiện những dấu hiệu đáng báo động, nghiêm trọng nhất là ông nội nuôi, ông ho rất nhiều, đi kèm với tràng ho dài, khàn đục là tiếng thở nặng nề, đứt quãng. Chu Khải chợt giật mình nhận ra có lẽ quỹ thời gian của ông bà không còn nhiều nữa rồi. Suy nghĩ này khiến lòng cậu hụt hẫng vô cùng.
Thấy thằng cháu nhăn nhăn nhó nhó, ông Vương cười nói: “Sao cái mặt lại nhăn như khỉ ăn ớt thế kia, ông không sao, ông khoẻ lắm, bệnh cũ thôi ấy mà, không có gì đáng ngại đâu. Ông với thằng ba còn hẹn nhau hè sang năm sẽ làm một chuyến du lịch nữa cơ mà.”
Chu Khải vẫn không thôi lo lắng: “Hay là ông dọn sang tiệm sủi cảo ở đi, bên đó có người này người nọ tiện chăm sóc ông hơn.”
Ông Vương cười đôn hậu: “Sang năm gia đình cô út cháu sẽ dọn ra riêng, tới lúc ấy ông sẽ chuyển qua ở cùng ông bà nội cháu cho vui.”
Nghe vậy Chu Khải mới yên tâm phần nào: “Vâng, được vậy thì tốt quá. Các ông các bà ở chung với nhau vừa có thêm người bầu bạn lại vừa có thể quan tâm, hỗ trợ lẫn nhau.”
Ông Vương gật gù cười cười rồi hỏi tiếp: “Cháu đã ăn sáng chưa?”
Gần như ngay cùng lúc, Chu Khải cũng cất tiếng hỏi: “Ông đã ăn sáng chưa?”
Ông Vương bật cười: “Ông ăn rồi, cháu chưa ăn hả? Đi, ông dắt cháu đi ăn.”
Chu Khải lắc đầu: “Cháu ăn no rồi, không ăn nổi nữa đâu. Nhưng giờ cháu muốn đưa ông đến bệnh viện kiểm tra tổng quát một lượt cho yên tâm.”
Ông Vương lập tức xua tay: “Đừng lãng phí tiền vào cái này. Ông mới khám cách đây không lâu mà.”
Thế nhưng mặc kệ ông có nói thế nào, Chu Khải vẫn một mực đỡ ông tới bệnh viện bằng được.
Gặp lại ông Vương, bác sĩ trưởng khoa cười chào: “Ông Vương, sao hôm nay ông lại tới đây? Có chỗ nào không khoẻ à?”
Ông Vương bất đắc dĩ vô cùng: “Không sao hết, chỉ là cảm mạo chút thôi nhưng cái thằng nhóc này cứ nằng nặc bắt đi bệnh viện khám. Nói cái gì mà phải như vậy nó mới yên tâm.”
Bác sĩ trưởng khoa cười khà khà: “À, tôi nhớ rồi, cậu này cháu trai trưởng của ông phải không. Vóc dáng to cao hơn hẳn hai cậu lần trước.”
Ông Vương cười cười xác nhận.
Chu Khải lịch sự lên tiếng: “Làm phiền bác sĩ kiểm tra kỹ giúp ông cháu.”
“Không phiền, không phiền.” Bác sĩ xua tay rồi bắt đầu khám cho ông Vương.
Một lát sau, vị bác sĩ tháo ống nghe xuống rồi nghiêm túc nói: “Đích xác là không có vấn đề gì nghiêm trọng, do bệnh cũ tái phát mà thôi. Nhưng có thế duy trì ở mức độ này đã là tốt lắm rồi, dẫu gì bệnh tình trước đây của ông cũng không phải là nhẹ.”
Chính tai nghe được lời khẳng định từ phía bác sĩ, Chu Khải mới thoáng cảm thấy nhẹ lòng phần nào. Cậu nói cảm ơn rồi chầm chậm đỡ ông về lại ký túc xá nghỉ ngơi.
Biết thằng cháu vẫn chưa thực sự yên lòng nên ông Vương nói thêm: “Mỗi ngày thằng ba đều xách cho ông một phần canh bổ. Được ăn ngon lại ngũ kỹ cho nên về cơ bản sức khoẻ của ông không có gì đáng ngại. Còn ho hắng hay cảm mạo này nọ là bệnh người già rồi, tới tuổi này làm gì có ai tránh khỏi đâu cháu.”
Chu Khải cười: “Ngày mai cháu lái xe chở các ông đi ngâm suối nước nóng nhá.”
Nhắc đến suối nước nóng là ông Vương thích lắm, ông nhận lời ngay: “Được được, vậy ngày mai ông sẽ sang nhà ông nội cháu đợi rồi chúng ta cùng đi.”
Chu Khải nói tiếp: “Hôm nay ông cũng qua bên đó ăn cơm luôn đi. Tí nữa tầm chiều chiều cháu sẽ dắt bạn gái tới. Ông nội nuôi à, ông cũng phải nhìn xem bạn gái cháu thế nào chứ.”
Ông Vương cười khà khà: “Ông biết rồi, là em gái Quốc Đống chứ gì. Nhà họ Ông là gia đình có gia phong lễ giáo, anh chị Ông đều là những con người văn minh, tiến bộ, chắc chắn sẽ giáo dục ra một cô con gái hiền lương, thục đức, hiểu lễ nghĩa.”
Chu Khải thông báo tin vui: “Trong năm nay chúng cháu sẽ đính hôn ông ạ.”
Tin tức đến quá bất ngờ, ông Vương sung sướng cười tít mắt: “Tốt, tốt, vậy ông nội nuôi phải chuẩn bị sẵn hai cái bao lì xì thật lớn mới được.”
Chu Khải ngồi lại trò chuyện với ông hơn một tiếng đồng hồ rồi mới đứng dậy đi về nhà mình.
Lúc này là gần 9 giờ sáng, Chu Thanh Bách và Chu Toàn đã dậy, chỉ còn hai mẹ con Lâm Thanh Hoà là vẫn ngủ say bí tỉ.
Bởi vì lúc 4 giờ sáng, hai mẹ con đã lục tục dậy một lần, cho nhau tu ti, thay tã ướt, hát hò dỗ dành một hồi lâu tiểu cô nương Mật Mật mới chịu ngủ tiếp nên bây giờ không tài nào nhấc mi dậy nổi.
Chu Khải hăm hở tính vào chơi với em gái, ai ngờ cô em vẫn ngủ chổng vó nên nó chỉ nhìn thoáng qua một cái rồi lại nhẹ nhàng lui ra. Đang tính thay quần áo đi sang nhà người yêu thì bất chợt nhận được lời mời tỉ thí võ nghệ đến từ cha ruột.
Đánh thì đánh, sợ gì! Chu Khải tức khắc đi theo.
Xuống tới sân tiểu khu, cậu khoanh hai tay trước ngực, nhướng mày cười: “Ba, ba muốn con sử dụng mấy phần công lực?”
Chu Thanh Bách khinh thường liếc mắt một cái, không thèm nhiều lời vô ích mà lập tức vung tay xuất chưởng.
Chu Khải khéo léo đỡ đòn rồi nhanh nhẹn tung cước đánh trả.
Tuy nhiên đừng xem thường người đàn ông 40 tuổi nha, đúng là lúc này cơ thể hơi nhiều mỡ và không có thời gian luyện tập thường xuyên nhưng thân thủ của Chu Thanh Bách cũng không phải hạng xoàng đâu.
Chu Toàn đứng ở một bên cổ vũ. Không chỉ có nó, rất nhiều người dân tiểu khu đi ngang qua đều tò mò dừng lại xem một chút. Tất cả mọi người đều mắt tròn mắt dẹt, đồng thời có chung một suy nghĩ chính là Chu gia quá lợi hại, khôn hồn thì đừng có đụng vào, kẻo nhừ đòn như chơi!
Đúng lúc này, Trương thị đi chợ về, chị ta cũng hốt hoảng đứng đực mặt ra nhìn. Trời má, đánh nhau mà cũng đẹp trai được như vậy ấy hả?! Chậc chậc, oai hùng phong độ quá đi, bảo sao cô lớn với cô út nhà này chết mê chết mệt. Đúng là yêu nghiệt!
Mọi người vây lại càng lúc càng đông, biểu cảm của khán giả cũng được phân chia thành hai thái cực rõ rệt, đàn ông thì bội phục sát đất còn phụ nữ thì hâm mộ rớt tròng mắt. Tất nhiên là họ hâm mộ Lâm Thanh Hoà rồi, chẳng biết có phải kiếp trước cô ta cứu cả thế giới hay không mà kiếp này tốt số tới vậy, cả chồng lẫn con đều đẹp trai và tài giỏi.
Mặc kệ xung quanh bu đen bu đỏ, bàn luận xôn xao, hai cha con Chu Thanh Bách vẫn chỉ tập trung vào chuyên môn.
Mãi một lúc lâu sau, cuộc tỉ thí võ nghệ mới chính thức dừng lại.
Chu Thanh Bách lắc đầu ảo não, đúng là cái tuổi nó đuổi xuân đi, không phục không được. Cách đây 5 năm, anh có thể đánh cho thằng nhóc này thở hồng hộc, ấy vậy mà hiện tại gió đã đổi chiều, anh thở như một con bò còn nó chỉ hơi hổn hển chút đỉnh. Haizza, mới có 5 năm ngắn ngủi thôi mà, thời gian đúng là nghiệt ngã! Cái cơ thể 40 tuổi này bắt đầu không nghe theo sự chỉ đạo của anh nữa rồi, phải tích cực rèn luyện thêm mới được. “Con trai à, lần tới nhất định ba sẽ phục thù!” - Chu Thanh Bách âm thầm tự hứa với lòng mình.
Mấy ba con lục tục kéo nhau về nhà, Lâm Thanh Hoà và Mật Mật cũng vừa tỉnh giấc tức thì.
Nhìn ông chồng mướt mát mồ hôi là Lâm Thanh Hoà đoán ra ngay, cô cười cười: “Em đang thắc mắc không biết mới sớm ngày ra mấy ba con đã rủ nhau đi đâu…”, vừa nói cô vừa kéo ngăn tủ lấy cái tã mới ra chuẩn bị thay cho con gái.
“Để anh làm cho.” Chu Thanh Bách bước nhanh tới.
“Không cần đâu, cứ để em, anh đi nghỉ đi, em thấy anh thở sắp đứt cả hơi ra rồi.” Lâm Thanh Hoà hồn nhiên nói lời thật lòng nhưng không ngờ lại vô tình đâm cho anh chồng một nhát rõ đau.
Cô vô tư thay tã cho con, không quên xoa thêm phấn rôm để tránh cho làn da non nớt của em bé bị hăm đỏ. Ngẫm nghĩ thế nào, cô liền nghiêng đầu ra cửa sổ nhìn ngắm, nếu trưa nay trời nắng có khi phải tắm cho Mật Mật một cái mới được.
Xong xuôi, Lâm Thanh Hoà bế Mật Mật thơm nức ra phòng khách. Nhìn quanh ngó quất chỉ thấy mỗi thằng hai ngồi đó, cô ngạc nhiên hỏi: “Anh cả đâu rồi con.”
Chu Toàn đáp: “Anh ấy sang Ông gia rồi mẹ ạ.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu, có lẽ cô cũng phải tranh thủ sang Ông gia bàn chuyện lễ đính hôn mới được. Sau khi cho con gái ti xong, cô xử lý nhanh gọn bữa sáng rồi đạp xe tới tiệm quần áo của chị Ông.
Vừa vào cửa đã thấy Chu Khải và Ông Mỹ Gia đang ngồi ở đó, Lâm Thanh Hoà bật cười: “Mẹ biết ngay là hai đứa ở đây mà lại.”
Chị Ông vui vẻ chạy ra đón: “Thanh Hoà, em tới đúng lúc lắm, chị đang có chuyện muốn nói với em đây.”
Lâm Thanh Hoà mỉm cười: “Vừa hay, em cũng đang có chuyện muốn nói với chị đây.”
Hai chị em nhìn nhau rồi không hẹn mà cùng nhìn về phía Chu Khải và Ông Mỹ Gia. Bất chợt, hai bà mẹ phá lên cười, đã ăn nhịp như vậy rồi thì khỏi cần phải khách sáo rào trước đón sau nữa.
Lâm Thanh Hoà vào chủ đề luôn: “Hôm qua em mới nhờ nhà em tra lịch giúp, anh ấy bảo ngày kia chính là ngày lành. Cho nên em nghĩ hay là mình tổ chức lễ đính hôn cho hai đứa trẻ vào hôm ấy luôn đi. Còn kết hôn thì không vội, dù gì hai đứa nó vẫn còn trẻ mà, cứ từ từ cũng được.”
Đáng mừng thay, lời này vừa khéo trùng khớp với ý tứ của chị Ông. Sang năm thằng lớn nhà chị kết hôn. Nếu một năm tổ chức lễ cưới cho cả anh trai lẫn em gái thì không may mắn lắm. Hơn nữa, Mỹ Gia còn trẻ, thôi thì nhường cho thằng anh của nó trước đi. Khó khăn lắm mới thoát kiếp độc thân, phải tranh thủ từng phút từng giây, không ngộ nhỡ Tứ Ni suy nghĩ lại, không chịu gả nữa là cái thằng đó chỉ có nước ế suốt đời!
Trên xe lửa, Ông Quốc Đống vô duyên vô cớ hắt xì hơi mấy cái liền…..
Quay lại Bắc Kinh, vậy là chuyện của Chu Khải và Ông Mỹ Gia đã có được sự thống nhất của hai bên gia đình. Tiếp theo đây, hai bà mẹ chụm đầu bàn tính xem lễ đính hôn sắp tới nên tổ chức ra sao. Lại một lần nữa, hai chị em không hẹn mà cùng cho rằng khỏi cần bày vẻ rình rang làm gì, cứ sang nhà ông bà Chu nấu mấy bàn tiệc, có sự chứng kiến của người thân họ hàng cùng các bậc trưởng bối trong nhà là được rồi.
Thảo luận xong xuôi, Lâm Thanh Hoà đuổi bọn trẻ sang nhà ông bà nội trước, còn cô nán lại thêm một chút, khéo léo đánh tiếng với chị Ông về sự việc lùm xum đang diễn ra ở quê.
Nghe xong, chị Ông nói luôn: “Ôi dào, chuyện này có gì mà phải suy nghĩ, em cứ bảo bà thông gia đừng lo lắng gì hết. Anh chị trên này không để ý mấy chuyện ngoài lề đâu. Phân gia ra rồi là nhà ai lo việc nhà nấy, nào có liên quan ảnh hưởng tới nhau. Với lại xã hội bây giờ văn minh tiến bộ rồi, làm gì còn lưu hành mấy cái tư tưởng bảo thủ cổ hủ như ngày xưa nữa.”