Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 614: Hôn phu - hôn thê
Chị Ông hiểu vì sao Lâm Thanh Hoà phải đặc biệt nói riêng vấn đề này. Có lẽ ông bà thông gia bên kia lo lắng nhà anh chị sẽ hiểu sai dẫn tới những đánh giá không đúng về nhà họ. Nhưng cái này có gì đáng nói đâu, anh em thì anh em chứ, đã ra riêng rồi là rạch ròi tách biệt hết, làm gì có cái kiểu có phúc cùng hưởng có hoạ cùng chia?!
Thấy chị Ông thấu tình đạt lý, Lâm Thanh Hoà rất vui mừng, cô cười: “Hôm bữa em cũng nói với chị cả nhà em y như vậy.”
Chị Ông nói thêm: “Nhưng mà hôm diễn ra đám cưới của Quốc Đống và Tứ Ni, ông bà thông gia nhớ phải đưa cả hai cậu em vợ lên tham dự chung cho vui nha.”
“Điều đó là chắc chắn rồi.” Lâm Thanh Hoà cười rồi chuyển sang đề tài khác: “Năm nay Quốc Lương cũng không về ăn Tết hả chị?”
Chị Ông xác nhận: “Ừ, gọi về báo là con tới nhà bạn gái ăn Tết. Gia đình cô bé đó xem ra cũng được, điều kiện khá tốt nên chị mặc kệ, con trai lớn rồi, muốn đi đâu thì đi.”
Lo cho cả ba đứa chúng nó thành gia lập thất là coi như anh chị xong nhiệm vụ. Hơn nữa, chị chưa bao giờ phải bận tâm nhiều về thằng hai, cái thằng khiến chị đau đầu là thằng cả kia kìa. Nhưng giờ tốt rồi, chỉ còn một bước nhỏ xíu nữa là nó cưới được Tứ Ni về làm vợ, tâm nguyện của chị cũng xem như đã đạt thành.
Lâm Thanh Hoà chỉ ngồi thêm được một lát vì còn phải chạy về cho Mật Mật ăn.
Buổi trưa, Chu Khải dẫn Ông Mỹ Gia tới Chu gia chào ông bà nội và ông nội nuôi.
Bữa cơm trưa diễn ra trong không khí vô cùng ấm cúng và hoà hợp.
Ăn xong, Chu Khải chở người yêu về. Lúc này, mọi người mới xúm lại bắt đầu thảo luận.
Bà Chu khen lấy khen để: “Ai chà, bạn gái của Đại Oa vừa đẹp người lại vừa đẹp nết, mặt mũi con bé xinh xắn quá, tính tình thì ôn nhu, hiền dịu, nói năng cũng rất rõ ràng đâu ra đấy, không hổ là y tá có khác, tốt, tốt lắm!”
Ông Chu rung đùi hài lòng: “Đại Oa nhà ta đã chọn thì làm sao mà kém được.”
Ông Vương tuy không lên tiếng nhưng cũng có suy nghĩ tương đồng với ông bà Chu. Cô nương nhà người ta tốt như vậy, làm gì có lý nào lại soi mói, bắt bẻ cơ chứ.
Chu Hiểu Mai góp vui: “Hai đứa nó đều làm công việc nhà nước, hàng tháng có lương bổng ổn định, mai này về già còn có lương hưu. Cha mẹ hai bên thì đều khá giả cả, về cơ bản không cần phả nặng gánh lo lắng gì. Có được cuộc sống như thế là niềm mơ ước của khối cặp vợ chồng son đấy.”
Nghe vậy, bà Chu lại càng phấn khởi, bà cười tít cả mắt: “Ai da, nếu không phải sang năm vướng hôn lễ của Quốc Đống và Tứ Ni thì mẹ muốn hai đứa nó cưới luôn cho rồi.”
Sớm về chung một nhà thì bà càng sớm ngày được bế chắt nội đích tôn chứ sao nữa!
Chu Hiểu Mai phất tay: “Mẹ vội cái gì, sang năm chúng nó mới 22 tuổi mà.”
Bà Chu nhướng mày: “22 thì sao, không phải Hạ Hạ cũng lấy vợ rồi đấy thôi?!”
Chu Hiểu Mai âm thầm bĩu môi, cái thằng Hạ Hạ nào phải lấy vợ, có mà rước nhầm tổ tông về phá nhà thì có. Ở quê vẫn còn đang ầm ĩ hết cả lên, mãi vẫn chưa giải quyết xong kia kìa. Tất nhiên chuyện này Chu Hiểu Mai biết được là nghe từ chỗ chị tư và cô cũng không có ý định kể cho cha mẹ. Nói ra cũng chẳng giải quyết được gì mà chỉ khiến ông bà phải bận lòng suy nghĩ.
Bất chợt, bà Chu buông lời cảm khái: “Nếu không phải vì đường xá quá xa xôi thì mẹ cũng muốn về quê thăm bà con họ hàng.”
Đầu tiên là về xem quê quán có gì đổi khác không, thứ nữa là gặp hội chị em bạn dì tám chuyện chút. Giờ bà có khối cái để khoe nha, nhà thằng tư sở hữ cùng lúc hai cái xe ô-tô này, rồi cháu trai trưởng chuẩn bị cưới vợ này…ôi quá trời chuyện vui thế mà chẳng có ai để cho bà khoe, thật là tiếc quá đi!
Chu Hiểu Mai bực bội: “Mẹ ơi, mẹ đừng có tự làm khổ mình nữa. Xa xôi cách trở như thế, về cái gì mà về. Mấy năm trước còn trẻ còn khoẻ mà lên tới Bắc Kinh, phải người khiêng người đỡ nữa là bây giờ. Mẹ nhắm sức khoẻ mẹ chịu nổi không mà đòi về?”
Bà Chu chép miệng: “Thì mẹ chỉ nói vậy thôi chứ có đòi về đâu.”
Ngồi cách đó không xa, bất chợt Vương Nguyên lên tiếng: “Cháu nghe nói chính phủ đang cho xây dựng đường cao tốc. Mai sau đường xá thông thoáng, giao thông thuận tiện, thiếu gì cơ hội cho bà về thăm quê.”
Bà Chu khó hiểu hỏi lại: “Đường cao tốc là cái gì?”
Vương Nguyên giải thích: “Là con đường giống như trong thành phố ấy bà, nhưng rộng hơn và dài hơn, nối xuyên suốt từ tỉnh thành này qua tỉnh thành khác. Xe cộ chạy trên đó được phép lưu thông với tốc độ cao.”
Nghe vậy, bà Chu không nhịn được, bất tri bất giác bật tiếng trầm ngâm: “Không biết bà có thể sống đợi tới khi ấy không…”
Ông Chu bất thình lình quát lớn: “Tết nhất đừng có mà nói gở!”
Bà Chu biết mình lỡ lời nên cười làm hoà: “Haha, tôi nói linh tinh ấy mà, chứ tôi thấy mình phải thọ thêm 30 năm nữa.”
Chà, cuộc sống tốt như này, nếu phải đi sớm thì luyến liếc lắm. Bà là bà phải cố gắng hưởng thụ lâu lâu một chút cho bõ bao nhiêu năm chịu cảnh khổ cực khó khăn. Nhớ cái hồi nạn đói bủa vây, chỉ ước có cái bỏ vào bụng để cầm cự qua ngày là tốt lắm rồi. Thời ấy, ăn no là một khái niệm cực kỳ xa xỉ, nhà nhà người người đều sống trong cảnh thắt lưng buộc bụng, ăn không dám ăn mặc không dám mặc.
Những tưởng cứ phải chắt chiu như vậy đến hết đời, nào ngờ giờ đây ông bà được hưởng phúc con cháu, sống những ngày tháng sung sướng vô lo vô nghĩ chả khác gì thần tiên. Cả ngày không phải dãi nắng dầm sương, lao động cực nhọc, cơm ăn ba bữa no nê với phủ phê nào thịt, nào cá, mùa đông thì đắp chăn bông ấm áp, vừa hè thì có quạt điện thổi gió vù vù, thích thì ra công viên tập thái cực quyền với mấy bà bạn, không thích thì ở nhà xem TV chơi với đám cháu chắt. Cuộc sống như vậy, bảo sao bà Chu không mong được về quê khoe khoang cùng hội chị em cơ chứ. Thể nào mấy bà ấy cũng ghen tỵ chết cho xem. Chỉ đáng tiếc xa xôi cách trở quá, haizza…
Nhưng bà không về được thôi, chứ bà vẫn gửi quà về. Nhân dịp đợt này Tứ Ni dắt Quốc Đống về ra mắt, bà Chu liền gửi mấy con vịt quay Bắc Kinh cùng một xấp ảnh của bà chụp hồi đi du lịch và đi thăm Vạn Lý Trường Thành, để mấy bà bạn già ngắm cho đỡ nhớ.
Mà khi nghe bà Chu bảo sống thêm 30 năm nữa, cả đám trẻ cùng ồ lên cười ngặt nghẽo.
Bà Chu cười xoà không thèm chấp, phải đi qua những ngày mưa thì mới biết yêu thêm những ngày nắng, chỉ có ai từng trải qua cơ cực đói rách mới biết trân trọng cuộc sống bình yên hiện tại. Chứ tụi nhỏ bây giờ sung sướng quá rồi, đặc biệt là mấy đứa nhóc sinh vào thập niên 80, có thể nói vừa sinh ra đã thắng ngay ở vạch đích, mọi thứ đều bày sẵn trước mắt, chúng chỉ cần biết nắm bắt là có thể dễ dàng vươn tới thành công mà không phải vất vả phấn đấu như ông bà cha mẹ ngày xưa.
Buổi chiều, tranh thủ lúc Mật Mật ngủ, Lâm Thanh Hoà liền đạp xe sang bên này thông báo thời gian tổ chức tiệc đính hôn của Chu Khải.
Vừa nghe con dâu nói xong, bà Chu hào hứng vỗ đùi đen đét: “Tốt tốt, đính hôn trước cho chắc. Chứ cô gái tốt như vậy là dễ bị người khác dòm ngó lắm. Đây là thành phố đấy, chứ nếu ở nông thôn ấy hả, có khi cửa nhà con bé đã bị đám bà mai giật sập rồi cũng nên.”
Lâm Thanh Hoà bật cười trêu: “Nếu giờ mà cháu trai của mẹ còn ở thôn thì có lẽ cửa nhà con cũng bị đám bà mai đạp nát mất tiêu.”
Bà Chu sung sướng cười chảy cả nước mắt rồi lại bồi hồi nhớ tới chuyện xưa: “Ngày trước đúng là lẩm cẩm, mẹ với ông ấy suốt ngày lo con tiêu pha nhiều như vậy thì mai này mấy đứa Đại Oa lấy đâu ra tiền cưới vợ? Haha, bây giờ tốt quá rồi. Mà nếu giả dụ thằng Đại Oa nhà mình vô công rỗi nghề thì vẫn có khối cô tranh giành để được gả cho nó ấy chứ nhể?!”
Chu Hiểu mai chịu hết nổi, đành phải lên tiếng: “Trời đất ơi, mẹ bớt bớt một chút giùm con được không, làm gì khoa trương quá vậy. Người ta gả chồng là mong có cơm ăn áo mặc, nếu cái gì cũng không có thì ai thèm gả, có mà ế chống vó đến già cũng chẳng ai nhòm ngó đâu.”
Lâm Thanh Hoà nhướng mày: “Ai nói không có? Chỉ cần đẹp trai là được tuốt. Đi ra ngoài kiếm tiền nuôi gia đình, phụ nữ cũng làm được há gì cứ phải đàn ông. Tìm một ông chồng đẹp trai về nấu cơm bế con cũng là một ý tưởng không tồi đâu, lại còn vui mắt nữa chứ.”
Chu Hiểu Mai cười chế nhạo: “Err, chị tư, chị đang huấn luyện anh tư như vậy có phải không?!”
Lâm Thanh Hoà phì cười: “Ừ, đúng đấy! Nhưng mà anh tư của cô lại không muốn ngồi nhà ăn bám vợ, muốn làm ông chủ cửa tiệm sủi cảo cơ.”
Bà Chu cũng cười góp vui: “Làm đàn ông thì phải cho ra đàn ông chứ, sao có thể để vợ nuôi được, như thế kỳ cục quá.”
Lâm Thanh Hoà nửa đùa nửa thật: “Chỉ cần mẹ đừng trách con quá độc tài là được.”
===
Hôm nay, ngày 28 tháng Chạp, cũng là ngày diễn ra lễ đính hôn của Chu Khải và Ông Mỹ Gia.
Ngay từ sáng sớm, tất cả mọi người đều tập trung đông đủ tại Chu gia, ai cũng nô nức nâng ly chúc mừng Chu Khải. Kể cả bé con Mật Mật cũng được ba mẹ diện cho một bộ cánh thật đẹp để chụp chung bức ảnh đại gia đình nhân ngày vui của anh trai.
Tiệc rượu kết thúc, từ đây Chu Khải và Ông Mỹ Gia chính thức trở thành hôn phu và hôn thê.
Mới tổ chức xong tiệc đính hôn cho con trai, Lâm Thanh Hoà lại phải tất bật lao vào công việc. Bởi vì lượng khách ào tới tiệm hải vị tăng đột biến, vợ chồng Tam Ni không thể quản lý nổi cho nên Lâm Thanh Hoà quyết định tạm đóng tiệm sủi cảo, huy động cả thằng hai lẫn thằng ba sang bên này hỗ trợ một tay.