Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 615 - Chương 615: Một Năm Tươi Đẹp

Chương 615: Một năm tươi đẹp Chương 615: Một năm tươi đẹp

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 615: Một năm tươi đẹp

Tình hình kinh doanh của tiệm hải vị mấy ngày nay cực kỳ tốt, doanh thu vượt xa so với cùng kỳ năm ngoái.

Hai anh em Chu Toàn, Chu Quy Lai bận mờ cả mắt, mãi cho tới trưa trời trưa trật mới tranh thủ được tí thời gian chạy về nhà và vội miếng cơm.

Bỗng nhiên, Chu Quy Lai lên tiếng đề xuất: “Mẹ à, con cảm thấy chúng ta nên đi tìm một xưởng sản xuất bao bì rồi đặt làm riêng giấy gói và hộp quà cho tiệm hải vị, chứ đựng hàng trong bọc con thấy không được sang trọng cho lắm, làm giảm cả giá trị sản phẩm.”

Lâm Thanh Hoà tán thành ngay: “Ý kiến này rất hay, bắt đầu từ sang năm tiến hành luôn đi, việc này giao cho con phụ trách.”

Chu Quy Lai la oai oái: “Sao mẹ không sai anh hai đi.”

Lâm Thanh Hoà nhướng mày giáo huấn: “Đứa nào cứ leo lẻo cái mồm đòi theo nghiệp kinh doanh hả? Nếu muốn sau này trở thành một thương nhân xuất chúng thì phải làm quen từ những khâu nhỏ nhất chứ. Đừng có mà đẩy việc cho anh hai, anh hai không đặt chí hướng vào sự nghiệp của gia đình.”

Chu Quy Lai nín thinh. Thì mẹ nói đúng quá rồi, nó đâu còn gì để cãi nữa, đành phải cung kính tuân mệnh thôi.

Mấy ngày cuối năm, hầu như các cửa hàng cửa hiệu dưới trướng nhà cô đều đã đóng hết, duy chỉ có tiệm đồ uống và tiệm hải vị là vẫn còn mở cửa phục vụ khách.

Nhưng cũng chỉ hoạt động tới 12 giờ trưa ngày 30 là đóng cửa nghỉ, vì trên cơ bản có bán cũng chẳng ai mua, bởi giờ là lúc tất cả mọi người quây quần ở nhà chuẩn bị bữa cơm tất niên và đón giao thừa.

Lý Ái Quốc cùng Chu Tam Ni cũng bế con trai sang nhà ông bà Chu tụ họp với mọi người cho vui.

Vì Ông Quốc Đống đã theo Chu Tứ Ni về quê, Ông Quốc Lương thì ăn Tết ở nhà bạn gái, cho nên Ông gia chỉ còn lại anh chị Ông và Ông Mỹ Gia. Có ba người ăn cơm đoàn viên nghe chừng hơi hiu quạnh thế là chị Ông ngỏ ý muốn sang tiệm sủi cảo ăn chung cho nhộn nhịp.

Ai chứ gia đình thông gia là Lâm Thanh Hòa chào đón ngay. Cô cắt cử thằng hai làm đại diện đi sang ăn cơm với ông bà nội, còn vợ chồng cô cùng thằng cả và thằng út ở lại đón tiếp khách.

Tại tiệm sủi cảo, chị Ông vừa uống nước ngọt vừa cười tíu tít: “Tất niên năm ngoái sang đây ăn, tất niên năm nay cũng lại sang đây. Làm chị thấy nhàn quá, chẳng phải nấu nướng dọn dẹp gì.”

Lâm Thanh Hoà cười tiếp lời: “Em thì lại hy vọng năm nào anh chị cũng tới, vì tính em thích nhất là đông vui, náo nhiệt.”

Chị Ông phấn khởi ra mặt: “Nếu có thể thì chị cũng muốn thế.”

Chu Quy Lai nhấp hớp rượu, khà một cái rõ kêu rồi nói: “Nếu bác Ông đã muốn vậy thì hoàn toàn không thành vấn đề.”

Năm nay vừa tròn 18 tuổi, Chu Quy Lai đã được dỡ bỏ lệnh giãn cách với rượu chè. Vả lại sau này ra thương trường, chắc chắn không tránh được những buổi tiệc tùng, xã giao, đôi khi uống được rượu cũng là một lợi thế trên bàn đàm phán. Vậy nên Lâm Thanh Hoà không ngăn cản, ngầm cho phép nó tập làm quen từ từ.

Thế nhưng chị Ông lại lập tức nhắc nhở: “Ấy, thằng ba, cháu đừng uống nhiều quá.”

Chu Quy Lai cười hắc hắc: “Bác yên tâm, cháu biết chừng mực ạ. Nào, hai bác, cháu xin kính hai bác một ly, chúc các bác năm mới vui vẻ, hạnh phúc, năm sau sẽ tươi trẻ, vui khoẻ hơn năm trước.”

Anh Ông nâng ly lên chạm “cách” một cái rồi cười nói: “Vậy bác chúc Quy Lai sớm tìm được người yêu.”

Chị Ông dùng nước ngọt thay rượu, cũng giả vờ chạm ly như thật.

Ngồi kế bên, Chu Khải lên tiếng: “Ba à, đợi sau khi nó tốt nghiệp đại học, ba cứ thả nó ra ngoài cho nó tự bươn chải làm ăn đi, phải đi nhiều mới đúc rút được nhiều kinh nghiệm thực tiễn.”

Chu Quy Lai nói luôn: “Nhất định là như thế rồi, tốt nghiệp xong một cái là em khởi nghiệp luôn.”

Rất có chí khí nam nhi, anh Ông gật gù cổ vũ: “Khá lắm, thế cháu đã có dự định gì chưa?”

Chu Quy Lai nghĩ sao nói vậy: “Cháu định mở xưởng sản xuất sủi cảo bác ạ.”

Chị Ông ngạc nhiên cực độ: “Xưởng sủi cảo á? Liệu có được không? Bác thấy món này quen thuộc quá, không có gì đặc biệt lắm.”

Chu Quy Lai lập tức bật chế độ khoác lác: “Vâng, bác nói đúng cho nên cháu mới chỉ dự tính vậy thôi. Làm ăn là phải từ từ trù tính mới được, chứ vội vàng là thua ngay. Để xem tới lúc cháu tốt nghiệp, xu thế thị trường sẽ phát triển theo hướng nào đã, nếu thích hợp cháu sẽ hiện thực hoá dự án này còn không thích hợp thì cháu sẽ chuyển hướng sang cái khác.”

Chị Ông gợi ý: “Bác thấy kinh doanh thời trang khá tốt đấy, sao cháu không nghĩ tới cái này?”

Chu Quy Lai nhướng mày cười: “Bác Ông, năm nay bác kiếm được không ạ?”

Nhắc tới công việc làm ăn, chị Ông không giấu được vui mừng: “Rất tốt, nhưng bác chỉ có một cửa hàng thôi, khẳng định là không bằng mẹ cháu.”

Chu Quy Lai gật gù phán như ông cụ non: “Chúng ta không nên cùng kinh doanh một mặt hàng. Vạn nhất có một ngày thị trường xảy ra biến động, mặt hàng đó không kiếm ra lợi nhuận thì phải làm sao? Vậy cho nên chúng ta nên phát triển nhiều ngành nghề. Cái này không được thì còn có cái khác, trong mọi trường hợp đều có đường thoát chứ không đến nỗi ôm nhau chết trùm.”

Lời này vừa dứt, Lâm Thanh Hoà tròn mắt kinh ngạc nhìn về phía Chu Quy Lai. Phải nói là cô ngỡ ngàng cực kỳ, không ngờ nó lại có định hướng và tư duy kinh doanh tốt tới vậy.

“Nó khoác lác đấy, anh chị cứ mặc kệ nó đi. Nào, mọi người ăn đi kẻo nguội.” Chu Thanh Bách một tay ôm con gái, một tay gắp thức ăn mời anh chị Ông.

Anh Ông cười cười, nâng ly kính Thanh Bách.

Ăn được nửa bữa thì Chu Toàn về tới, cậu cũng vui vẻ kéo ghế ngồi xuống nhập tiệc cùng cả nhà luôn.

Năm nay, Chu Khải và Ông Mỹ Gia chính thức trở thành vợ chồng sắp cưới, hai nhà họ Ông và Chu kết tình thông gia, thân càng thêm thân vì vậy bữa cơm đoàn viên càng mang nhiều phần ý nghĩa.

Cơm no rượu say, vợ chồng Lâm Thanh Hoà mời anh chị Ông về tiểu khu uống trà xem Xuân Vãn, Chu Khải lấy xe chở Ông Mỹ Gia đi dạo phố còn lại mâm bát thì do hai anh em Chu Toàn và Chu Quy Lai chịu trách nhiệm rửa dọn.

Về tới tiểu khu, chị Ông đón lấy bé con Mật Mật cưng nựng: “Mới đầu chị cứ lo 40 tuổi mới sinh con hẳn sẽ phải đối mặt với nhiều áp lực. Nhưng xem ra không phải như vậy, có đứa bé trong nhà cũng vui hơn nhiều, chứ chỉ có hai vợ chồng đi ra đi vào chán lắm.”

Lâm Thanh Hoà bật cười: “Vui thì có vui thật nhưng trách nhiệm nặng nề lắm chị ạ. Mới thả một đám bay ra khỏi tổ, thì giờ lại vòng lại lo từng cái tã, từng hớp sữa cho cô nương này.”

Chị Ông cười: “Bây giờ xã hội tiến bộ, điều kiện cũng đủ đầy hơn. Muốn mua gì đều có cả chứ không tới nỗi khan hiếm như ngày trước. Việc nuôi dạy con cũng nhẹ nhàng hơn nhiều. À, không thì em tìm bảo mẫu đi. Ở khu nhà chị có một hộ cũng thuê bảo mẫu, mỗi tháng trả 60 đồng, vừa trông em vừa làm việc nhà.”

Lâm Thanh Hoà cười lắc đầu: “Có người tới tranh mất việc là Thanh Bách nhà em không vui đâu.”

Chu Thanh Bách cũng lên tiếng: “Trông con không vất vả lắm, hơn nữa anh cũng không bận bịu gì, cứ để anh làm là được.”

Nói đùa gì vậy, sao anh có thể giao cục cưng bảo bối của mình cho bảo mẫu được. Với cả cũng chỉ bận rộn thời điểm này thôi, về sau con lớn khôn rồi có muốn bận cũng không có cơ hội ấy chứ. Vả lại anh không muốn bỏ lỡ bất cứ thời khắc nào trong quá trình trưởng thành của Mật Mật.

Một lát sau, Chu Toàn và Chu Quy Lai về tới. Lý Ái Quốc và Chu Tam Ni cũng ẵm bé Mập sang chơi. Bởi vì ngày mai tiệm hải vị sẽ tiếp tục mở bán cho nên hai vợ chồng tranh thủ sang nhà chú thím chúc Tết sớm.

Chu Quy Lai phấn khích bế bổng bé Mập lên rồi cười nói: “Ai cha, bé Mập được mẹ Tam Ni chăm thành trái banh luôn rồi.”

Bé Mập thích chí cười giòn tan. Thằng bé tên sao người vậy, cực kỳ kháu khỉnh đáng yêu. Vì chỉ có một đứa con duy nhất lại là con trai cho nên Lý Ái Quốc cưng nó hơn mạng.

Anh cười cười: “Nó ăn khoẻ lắm, chỉ cần đút thiếu một muỗng là xụ mặt không vui ngay.”

Lâm Thanh Hoà kiến nghị: “Ba tuổi là cho đi vườn trẻ được rồi.”

Chu Tam Ni thoáng do dự: “Ba tuổi liệu có nhỏ quá không hả thím?”

Lâm Thanh Hoà lắc đầu: “Không nhỏ nhưng để tới bốn tuổi đưa đi cũng được. Chỉ là đừng để quá năm tuổi.”

Chu Tam Ni gật đầu đồng ý: “Vâng, thế đợi tới bốn tuổi rồi cháu đưa nó đi. Giờ để ở nhà với mẹ thêm hai năm nữa.”

Sinh con rồi mới hiểu lòng cha mẹ, vừa mong con khôn lớn trưởng thành nhưng đồng thời cũng vừa mong con bé bỏng mãi trong vòng tay mình. Nhưng không thể phủ nhận một điều, từ ngày có bé Mập, hai vợ chồng nó càng có thêm nhiều động lực phấn đấu, hy vọng sẽ cho con trai một cuộc sống ấm no và hạnh phúc nhất có thể.

Đợi trả hết nợ cho chú thím tư, vợ chồng nó sẽ bắt đầu ra riêng, tự mình làm ăn kinh doanh.

Ngồi chơi tới khoảng hơn 9 giờ, Chu Toàn lấy xe chở mọi người về nhà.

Lâm Thanh Hoà và Chu Thanh Bách cũng về phòng chuẩn bị nghỉ ngơi.

Bất chợt cô muốn tâm sự với anh xã một chút nên tiến tới gần, nháy mắt cười ngọt ngào: “Thanh Bách, cuộc sống của gia đình mình ngày một tốt lên. Anh có điều gì muốn nói với em không?”

Ngay lập tức, Chu Thanh Bách đưa ra đáp án chuẩn đét: “Lấy đúng vợ vượng ba đời!”

Mặc dù thích chí lắm, nhưng Lâm Thanh Hoà vẫn trừng mắt cảnh cáo: “Dạo này dẻo mồm dẻo miệng quá ha. Đừng tưởng ngon ngọt vài câu là dụ dỗ được em nha. Em nói trước rồi đấy, đêm nay anh cách xa em ra.”

Chu Thanh Bách lắc đầu nói như thật: “Chịu thôi, không xa được, cái giường có tí chút vậy mà em bảo anh xa là xa đi đâu.”

Dứt lời, anh lập tức chuyển Mật Mật sang nôi em bé rồi bắt đầu cởi quần áo.

Lâm Thanh Hoà la oai oái nhưng cũng không thoát khỏi móng vuốt của con sói già.

Lửa tình qua đi, Chu Thanh Bách thoả mãn ôm chặt cơ thể mềm mại vào lòng.

Lâm Thanh Hoà nhéo yêu một cái: “Già rồi mà không nên nết!”

Chu Thanh Bách bật cười thành tiếng, khép mi mắt cùng vợ yêu chìm vào giấc ngủ, đồng thời khép lại một năm 85 đầy tươi đẹp!

Bình Luận (0)
Comment