Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 616: Năm 1988
Mới vừa đây thôi, cả gia đình còn quây quần bên nhau ăn bữa cơm tất niên chào tạm biệt năm 85, vậy mà nhoáng cái đã vụt qua hai năm. Người ta nói quả không sai, thời gian trôi tranh như bóng câu qua cửa sổ và thế sự thì luôn biến đổi khôn lường.
Năm nay đã là năm 1988
Nhìn lại hai năm 86, 87 vừa qua, ai ai cũng ngỡ ngàng vì có quá nhiều sự kiện lớn đã xảy ra.
Đầu tiên phải kể đến gương mặt vào tù ra khám - Hứa Thắng Cường. Đúng thế nó lại bị bắt giam, vẫn là cái tội đánh nhau nhưng lần này không may mắn như lần trước, toà tuyên phạt Hứa Thắng Cường 3 năm tù giam không được khoan hồng .
Năm 86, bắt đầu xuất hiện những băng đảng xã hội đen đi khắp nơi thu phí bảo kê. Hứa Thắng Cường không chấp nhận để bọn du côn ăn trên đầu trên cổ nên trong cơn nóng giận, nó lại mang nắm đấm ra giải quyết vấn đề. Chả biết quá trình diễn ra như nào nhưng kết quả là một tên lưu mạnh bị đánh thành thằng ngốc. Xui một cái trúng ngay thời điểm cảnh sát ra quân thắt chặt kỷ cương phép nước nên dù đã mất một khoản lớn bồi thường cho người bị hại thì vụ của Hứa Thắng Cường vẫn bị xử rất nghiêm hòng răn đe những kẻ khác.
Thấm thoát cũng đã ba năm trôi qua, chỉ còn vài tháng nữa là nó được mãn hạn tù.
Lúc mọi chuyện đùng đùng nổ ra, Hứa Thắng Mỹ lại một lần nữa lao sang Chu gia cầu cạnh nhưng quá tam ba bận, mọi người chỉ còn nước lắc đầu ngao ngán chứ không có bất cứ một phản ứng dư thừa nào khác.
Ngoài dự đoán nhất chính là bà Chu, những tưởng bà sẽ đau buồn, giận dữ hay ngất xỉu gì đó nhưng không, lần này thái độ của bà kiên quyết vô cùng, chỉ cho phép mọi người giúp trong giới hạn nhất định, thậm chí còn cấm Vương Nguyên đi tìm quan hệ chạy tội.
Tội trạng rành rành ra thế rồi còn chạy chọt cái nỗi gì? Ừ, đồng ý là cái đám lưu manh đầu gấu kia gây sự trước nhưng việc Thắng Cường đánh người ta trở thành kẻ khờ khạo nửa tỉnh nửa điên là không thể chấp nhận nổi. Trong chuyện này, đáng nhẽ ưu thế đang nghiêng về phía mình nhưng cuối cùng mình lại thành bên đuối lý. Cho nên bị phán ba năm tù là đúng người đúng tội, nó nên dành thời gian này để hối lỗi và kiểm điểm lại bản thân mình. Hơn nữa nghe nói nhà tù là nơi tốt nhất để cải tạo những thành phần bất hảo, cho nên bà rất hy vọng sau khi ra tù Hứa Thắng Cường sẽ có thể đứng dậy làm lại cuộc đời, trở thành người có ích cho gia đình và xã hội.
Đáng tiếc thay, Chu Hiểu Quyên không hiểu được tấm lòng của bà. Sau khi nghe Thắng Mỹ gọi về báo tin, Chu Hiểu Quyên cùng chồng tức tốc ngồi tàu lên Bắc Kinh, khóc lóc ầm ĩ nửa van xin nửa ép buộc Chu gia phải cứu Thắng Cường bằng mọi cách.
Bà Chu thương con thương cháu, móc gan móc ruột khuyên răn con gái. Bà bảo gia đình đã không dạy được thì để nhà nước dạy, nếu không được nghiêm khắc giáo dục một lần thì không biết mai này thằng Cường còn gây ra tai hoạ khủng khiếp cỡ nào nữa.
Thế nhưng Chu Hiểu Quyên không nghe lọt lỗ tai bất cứ lời khuyên can nào, cứ nhất quyết đòi cứu con trai ra bằng được chỉ vì sợ thanh danh bị ô nhục, chỉ vì sợ mang tiếng xấu với bà con chòm xóm.
Đáng lẽ vợ chồng Chu Hiểu Quyên không biết chuyện này đâu, là do Hứa Thắng Mỹ không thể lay chuyển được Chu gia cho nên mới gọi điện thoại gọi cha mẹ lên những mong có thể thay đổi cục diện. Rất tiếc, lần này nhà họ Chu vô cùng cứng rắn. Không chỉ ông bà Chu mà kể cả Chu Thanh Bách cũng cảm thấy để Thắng Cường vào tù cải tạo vài năm không biết chừng lại là chuyện tốt.
Khóc lóc ăn vạ thế nào cũng vô dụng, Chu Hiểu Quyên như lên cơn điên, chỉ thẳng vào mặt mọi người mà gào thét mắng chửi, nào là Chu gia nhẫn tâm, giương mắt nhìn cháu ngoại ngồi tù mà không một ai có ý định cứu giúp, rồi từ giờ về sau chị ta không nhận cái loại người thân máu lạnh như thế này nữa!
Ý tứ chính là ân đoạn nghĩa tuyệt, cắt đứt mọi quan hệ với nhà họ ngoại.
Những lời này quá tuyệt tình, lại từ chính miệng đứa con gái mà mình mang nặng đẻ đau nuôi dạy khôn lớn nói ra càng khiến bà Chu đau lòng gấp bội. Tức giận, phẫn nộ, kích động, buồn phiền…bao nhiêu cảm xúc tiêu cực dồn về cùng lúc. Và tâm bệnh sẽ sinh ra thân bệnh, cuối cùng bà Chu không chống đỡ nổi, lại phải nhập viện điều trị hai ngày.
Nhưng rồi sóng gió rồi cũng qua đi, mọi chuyện lại đâu vào đấy, mọi người vẫn tiếp tục tăng tốc trên con đường theo đuổi hoài bão và ước mơ của chính mình.
Trong hai năm trở lại đây, Lâm Thanh Hoà gần như dồn hết tâm huyết vào công việc kinh doanh cũng như mở rộng hệ thống phân phối lá trà. Chỉ từ đầu năm 86 tới giờ đã có tổng cộng 15 chi nhánh được phân bổ rộng khắp trên địa bàn thành phố.
Mặt hàng này mang lại nguồn lợi cực lớn, chiếm lĩnh tận 60% tổng thu nhập của cả gia đình, 40% còn lại được chia đều cho các ngành thời trang, ẩm thực, đồ uống, hải sản khô và thuốc lá.
Để đảm bảo cung cấp đủ hàng hoá cho 15 tiệm trà, Lâm thanh Hoà phải cùng lúc hợp tác với mười mấy xưởng trà lớn bé ở phương Nam. Thời gian đầu, đích thân hai vợ chồng cô đi đàm phán nhập hàng. Nhưng sang tới năm 87, Lâm Thanh Hoà đã chuyển giao nhiệm vụ này xuống cho Chu Quy Lai phụ trách.
Sau khi tốt nghiệp ra trường, Chu Quy Lai chính thức bắt tay vào tiếp quản sản nghiệp của gia đình. Còn Chu Toàn thì thôi, có vẻ cậu chàng vẫn muốn tiếp tục theo đuổi con đường học vấn. Nghe đâu sang năm nó muốn thi lên Tiến sĩ.
Gì chứ riêng việc học hành là Lâm Thanh Hoà luôn ủng hộ hết mình, thậm chí cô còn cổ vũ con trai hướng tới học vị sau tiến sĩ. Nếu được như vậy thì đó sẽ là niềm tự hào vô bờ và làm rạng danh cả dòng họ Chu gia.
Xế chiều, Chu Quy Lai tranh thủ chạy về nhà nghỉ ngơi một chút tiện thể báo tin cho mẹ: “Mẹ ơi, nãy anh cả gọi về bảo gửi lên cho anh ấy mấy cân hải sâm.”
Lúc này, Lâm Thanh Hoà đang bận rộn với đống tài liệu dịch thuật vậy nên chẳng buồn ngẩng đầu lên mà chỉ lơ đãng hỏi: “Mỹ Gia muốn ăn à?”
“Con đoán là đưa cho anh Quốc Lương, vợ anh ấy đang mang thai mà.” Chu Quy Lai đáp rồi tiến tới bàn nước rót cho mình một ly trà hoa cúc, tiện thể với tay mở radio nghe tuyển tập những ca khúc vàng đang làm mưa làm gió trên thị trường âm nhạc.
Lâm Thanh Hoà sảng khoái đáp: “Ừ, thế con gửi cho anh đi. Aizzz, năm nay cũng nên tới lượt chúng nó kết hôn rồi. Cứ phải nhường hết người này đến người khác, tội nghiệp hai đứa nhỏ quá.”
Vốn dĩ Chu Khải hứa với Ông Mỹ Gia khi nào cậu được lên chức sẽ rước nàng về dinh. Kỳ thực năm 86 Chu Khải đã thăng chức rồi nhưng năm đó lại vướng đám cưới của Ông Quốc Đống và Chu Tứ Ni. Ừ thì lùi lại một năm cũng không sao. Nhưng ai ngờ vừa qua năm 87, chưa kịp rục rịch làm gì thì đùng một cái Ông Quốc Lương đòi cưới vợ. Thành ra việc trọng đại của Chu Khải và Mỹ Gia cứ dời mãi cho tới tận bây giờ.
Chu Quy Lai nhếch miệng cười hắc hắc: “Năm nay chắc không có ai tranh với anh Khải nữa đâu. Coi bộ chuyện tình của đôi trai tài gái sắc này cũng lắm gian truân.” Dứt lời, Chu Quy Lai lại nghêu ngao hát theo radio.
Lâm Thanh Hoà khẽ “suỵt” một tiếng: “Khẽ thôi, ba đang ngủ trong phòng đấy. Cho nhỏ tiếng đi con.”
Hiện giờ mới là tháng 3 năm 88. Đầu xuân, thời tiết vẫn còn se se lạnh cho nên Chu Thanh Bách ngủ trưa hơi lố giờ.
Chu Quy Lai thuận tay vặn volume xuống rồi cười nói: “Mấy giờ rồi mà ba còn ngủ, không sợ trễ giờ đón cục cưng của nhà ta tan học à?!”
Cục cưng ở đây không ai khác chính là tiểu cô nương Mật Mật. Xét ngày xét tháng thì Mật Mật mới hơn hai tuổi rưỡi, nhưng nếu tính cả tuổi mụ thì đã gần bốn tuổi rồi cho nên mẹ Thanh Hoà quyết định gửi Mật Mật đi vườn trẻ. Ba Thanh Bách xót lắm, muốn để con ở nhà thêm vài năm cho con cứng cáp hẳn nhưng chính bản thân Mật Mật thích đi cho nên Chu Thanh Bách chỉ còn cách thuận theo vô điều kiện.
Vườn trẻ cách tiểu khu không xa, lái xe tầm năm phút là tới. Cơ sở hạ tầng ở đây tương đối tốt, đội ngũ giáo viên cũng rất thân thiện và tận tình cho nên gửi con ở đây hoàn toàn yên tâm. Hơn nữa, đâu phải chỉ có một mình Mật Mật đâu, cả cặp song sinh nhà Nhị Ni và bé Mập nhà Tứ Ni cũng học chung ở đây mà.
Mặc dù cả ba đứa đó đều lớn tuổi và cao to hơn Mật Mật nhưng mỗi lần đám trẻ gặp mặt nhau, chúng đều phải ngoan ngoãn chào một tiếng “cô nhỏ”.
Mà khổ nỗi tụi nhóc thì nào có hiểu thứ bậc trong gia đình là gì, người lớn bảo sao thì chúng gọi vậy thôi à. Thậm chí mãi cho tới tận sau này hai đứa nhóc nhà Vương Nguyên cứ đinh ninh rằng tên thật của Mật Mật là Chu Cô Cô.
Vì lo lắng con gái cưng non nớt hơn các bạn nên Chu Thanh Bách sốt sắng lắm, anh cứ dặn đi dặn lại bé Mập và cặp song sinh nhất định phải bảo vệ cô nhỏ mọi lúc mọi nơi.
Lâm Thanh Hoà đứng bên cạnh mà não muốn phình to ra. Trời ạ, ông chồng nhà mình bắt đầu dông dài lề mề như này từ bao giờ thế? Cho tụi nhỏ vào vườn trẻ là để vui chơi, nô đùa chứ có phải đi đánh trận đâu mà cần người bảo vệ. Mà giả dụ có đứa nào đành hanh, thích đi bắt nạt các bạn thì đã có cô giáo xử lý rồi, với lại trẻ con thì có bao nhiêu sức lực cơ chứ, cùng lắm đẩy ngã một cái thôi ấy mà. Tóm lại là không cần phải lo lắng gì hết ấy.
Lâm Thanh Hoà và Chu Quy Lai đang buôn chuyện rôm rả thì Chu Thanh Bách lục tục rời giường, mặc thêm áo khoác rồi vơ vội cái chìa khoá xe chuẩn bị đi đón cục cưng bảo bối.
Lâm Thanh Hoà nhíu mày: “Còn nửa tiếng nữa mới tới giờ tan học mà. Ngày nào cũng đứng chờ anh không biết mệt à? Tí nữa hãy đi, giờ pha cho em ly chanh mật ong trước đã.”
Chu Thanh Bách nào dám cãi lệnh, anh lập tức đi vào bếp pha cho hai vợ chồng mỗi người một ly.
Chỉ một lát sau, Lâm Thanh Hoà đã có ngay một ly nước ngon tuyệt cú mèo. Chu Thanh Bách ngồi xuống bên cạnh vợ, vừa nhấm nháp hớp nước vừa thuận miệng hỏi: “Vợ à, lâu rồi hai vợ chồng mình chưa đi du lịch nhỉ?”
Mấy năm trước, vợ anh có nhắc tới chuyến du lịch đến đảo Hải Nam, nhưng có quá nhiều việc kéo chân, thành thử tới tận bây giờ vợ chồng anh vẫn chưa có dịp thực hiện kế hoạch đó.
Lâm Thanh Hoà gật gù đồng tình: “Thế Mật Mật anh tính sao, có cho con bé theo không?”
Chu Thanh Bách gật đầu cái rụp: “Đi chứ, tất nhiên phải mang con bé theo rồi.”
Chu Quy Lai méo xẹo mặt, vội vã lên tiếng: “Ba mẹ, ba mẹ lại tính đi đâu nữa vậy? Ở nhà đang có quá trời việc…”
Rất tiếc, Chu Quy Lai chưa than vãn xong thì đã bị ba chặn đứng không thương tiếc: “Chẳng phải đã có con rồi sao?!”