Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 617: Không dễ dụ
Sau khi Chu Quy Lai tốt nghiệp đại học, Chu Thanh Bách càng thoải mái giao việc cho nó, thậm chí anh không ngần ngại lôi nó đi công tác khắp nơi từ Quảng Châu cho tới Giang Nam (1).
Mà Chu Thanh Bách chỉ kèm một lần duy nhất thôi, còn lại từ đó về sau, Chu Quy Lai phải đơn thương độc mã ra trận. Nếu cần đặt thêm hàng, cậu sẽ là người làm việc trực tiếp với các nhà cung ứng qua điện thoại. Còn trong trường hợp ký kết hợp đồng mới thì Chu Quy Lai sẽ dắt theo hai nhân viên đi đàm phán điều khoản với bên đối tác.
Được cái Chu Quy Lai luôn hoàn thành xuất sắc nhiệm vụ, tất cả mọi việc qua tay cậu đều được xử lý gọn ghẽ chu toàn.
Có thể nói, hiện giờ Chu Quy Lai là người phụ trách chính công việc làm ăn của gia đình. Ngoài ra cậu cũng rất biết cách phối hợp với Mã Thành Dân nhằm tạo hiệu suất cao trong công việc đồng thời dễ dàng giải quyết ổn thoả những vướng mắc phát sinh. Nếu mọi chuyện cứ tiến triển theo đà này thì có khi chỉ độ nửa năm nữa thôi, vợ chồng Lâm Thanh Hoà sẽ có thể hoàn toàn buông tay, thảnh thơi đi chu du thiên hạ.
Thấy ba mẹ có chiều hướng sẽ du lịch đến đảo Hải Nam thật, Chu Quy Lai liền tính giở bài nhõng nhẽo. Nhưng rất tiếc, giờ cái mặt nó già khằn rồi, đến bà Chu còn không bị dụ nữa là ông bố nghiêm nghị Chu Thanh Bách.
Mà lạ lùng lắm nha, Chu Thanh Bách nghiêm nghị với ai thì được chứ hễ đối diện với con gái cưng Mật Mật là bao nhiêu uy nghiêm với lạnh lùng bỗng chốc tan biến sạch sành sanh.
Uống xong cốc chanh mật ong, Chu Thanh Bách nhanh chóng đi đón bốn đứa nhỏ tan học. Đầu tiên, anh đưa cặp song sinh qua xưởng Vương Nguyên, rồi kế đến là chở bé Mập về tiệm hải vị, sau đó hai ba con mới vòng về nhà mình.
Bé con Mật Mật đeo balo ngộ nghĩnh lũn cũn chạy đằng trước, ba Thanh Bách lững thững đi theo sau. Tới chân cầu thang, anh liền vươn tay ẵm con gái lên, thế là cô bé ngồi trên khuỷu tay cường tráng của ba, hai cái chân ngắn cũn đung đa đung đưa còn cái miệng thì ríu ra ríu rít kể chuyện: “Ba ba, hôm nay con chơi cầu tụt nha….”
Chu Thanh Bách cười nhu hoà: “Mật Mật chơi có vui không?”
Mật Mật vừa gật đầu vừa reo lên thích thú: “Vui cực kỳ luôn, ngày mai con muốn chơi nữa~….”
Chu Thanh Bách bật cười hỏi: “Thế cái bụng ham ăn này đã đói chưa đây?”
Mật Mật cười khúc khích: “Đói rồi ạ, mà con đói chút chút thôi…”
Chỉ đi một đoạn cầu thang ngắn mà hai cha con đã tâm sự được biết bao nhiêu là chuyện. Lên tới nhà, Chu Thanh Bách lập tức vào bếp lấy bánh trứng hấp cho con gái. Còn bé con Mật Mật thì chạy ào tới ôm mẹ một cái sau đó lại sà vào lòng anh ba nhõng nhẽo một chút.
Bé con ngọt ngào hỏi anh trai: “Anh ba, anh ba ăn bánh với Mật Mật không?”
Chu Quy Lai giả vờ đáng thương: “Có, Mật Mật cho anh một miếng với, anh ba đói quá…”
Thế là Mật Mật hào phóng bẻ cho anh trai một miếng rõ to.
Cố tình phớt lờ ánh nhìn chằm chằm của ba, Chu Quy Lai cúi xuống ăn ngon lành rồi không tiếc lời khen ngợi: “Cám ơn Mật Mật nha, bánh ngon lắm, anh ba rất thích!”
Được khen, Mật Mật thích chí lắm, cô bé tụt khỏi lòng anh trai, lẫm chẫm chạy tới trước mặt ba, bẻ một miếng bánh rồi giơ lên: “Ba ăn đi…”
Chu Thanh Bách rất phối hợp há miệng, sau đó không quên nói lời cảm ơn con gái cưng khiến Mật Mật sung sướng cười tít cả mắt.
Ngồi trên bàn làm việc cách đó không xa, Lâm Thanh Hoà ngẩng đầu hỏi: “Mật Mật không cho mẹ à?”
“Mẹ đang bận làm việc nên Mật Mật để dành cho mẹ nha.” Dứt lời, Mật Mật liền bẻ một miếng bánh để lên đĩa.
Lâm Thanh Hoà mỉm cười vẫy tay: “Lại đây, đút cho mẹ ăn đi.”
Mật Mật nhanh chóng chạy tới đút cho mẹ, nhưng cô bé không quay lưng đi ngay mà đứng yên tại chỗ kiên nhẫn chờ đợi. Lâm Thanh Hoà bật cười đưa ra lời khẳng định: “Ngon lắm, bánh của Mật Mật cho mẹ rất ngon.”
Phải như vậy Mật Mật mới hài lòng. Cô bé toét miệng cười rồi bò lên ghế sô pha, vừa xem TV vừa ăn nốt phần bánh còn lại.
Chu Thanh Bách cầm một ly sữa tiến lại gần: “Con gái, uống chút sữa nha.”
Mật Mật lập tức bịt mũi quay đi: “Không uống, không uống sữa bò đâu.”
Nó giống y như anh ba hồi còn bé, đều không chịu được hương vị sữa bò tươi.
Chu Thanh Bách tận lực dỗ dành: “Uống hai hớp thôi, chỉ cần hai hớp là được, Mật Mật ngoan nào…”
Chứng kiến cái bộ dáng này của ba, Chu Quy Lai chỉ muốn quỳ lạy ngay tại chỗ. Không thể nhìn thêm được nữa, cậu che mắt nói: “Ba à, tới giờ mở tiệm rồi đấy!”
Nghe thấy mở tiệm, bé con Mật Mật vội reo lên: “Yaaa, con cũng muốn đi, con cũng muốn đi…”
Bé con vui là cái gì cũng được vậy nên Chu Thanh Bách liền tranh thủ đút cho con gái mấy muỗng sữa bò, đợi con bé ăn hết cái bánh trứng rồi sau đó hai ba con mới bế nhau ra tiệm sủi cảo.
Đợi ba đi rồi, Chu Quy Lai mới mon men lại gần hỏi mẹ: “Mẹ, hồi bọn con còn nhỏ, ba cũng vậy à?”
Lâm Thanh Hoà thản nhiên lắc đầu: “Không có.”
Chu Quy Lai ôm ngực cảm thấy may mắn: “Con biết ngay mà, nếu có thì thể nào cũng nhớ mãi không quên cho xem…gớm quá, không tài nào chịu nổi….”
Lâm Thanh Hoà nhướng mày: “Chứ không phải con đang hâm mộ à?”
Chu Quy Lai rùng mình: “Thôi thôi con xin, con phải cảm tạ trời đất vì ba đã buông tha cho con đấy!”
Chứ không à? Nếu hồi nhỏ cũng bị ba nuông chiều kiểu vậy có khi bây giờ nó lại õng ẹo như một tên công tử bột cũng nên.
Tuy rằng Chu Quy Lai rất cưng chiều em gái nhưng nó không cưng theo kiểu vô pháp vô thiên đâu nha, nó rất chú trọng công tác giáo dục đấy. Ví dụ như khi em gái cho đồ ăn, mình không được chê bai hay cự tuyệt mà hãy nhẹ nhàng nhận lấy rồi lịch sự nói lời cảm ơn.
Thật ra bốc phét như thần vậy thôi chứ cái này nó không biết đâu, là mẹ chỉ cho đấy, nhưng mà công nhận chiêu này có hiệu quả thật, mỗi lần nó nói cảm ơn là cô em thích thú ra trò và ngược lại, khi nó cho cái gì là thể nào em gái cũng tíu tít “cảm ơn anh ba, cảm ơn anh ba…”. Nghe mà mát lòng mát dạ!
Trước biểu hiện của thằng con, Lâm Thanh Hoà bật cười ha hả. Về cơ bản, Chu Thanh Bách tương đối lạnh lùng và nghiêm khắc với ba đứa con trai, dường như chỉ cần chúng nó không gây ra lỗi lầm nghiêm trọng gì là được còn lại muốn phát triển thế nào thì tuỳ. Chắc có lẽ theo quan điểm của anh, con trai tuyệt đối không được uỷ mị, sướt mướt cho nên anh rất hạn chế thể hiện tình cảm với chúng mà chỉ biểu lộ thái độ cưng chiều yêu thương với cô và Mật Mật thôi. Mà kể ra như vậy cũng đúng, đặc quyền của phái yếu là được phái mạnh yêu thương, chăm sóc mà, đúng không?
Lát sau, Chu Nhị Ni cầm báo cáo cuối tháng tới. Đây là toàn bộ đơn nhập hàng của chuỗi các cửa tiệm thời trang trong tháng này.
Hiện giờ cặp song sinh đã lớn, Chu Nhị Ni đã có thể dành nhiều thời gian cho công việc hơn. Cô vừa là kế toán trưởng của nhà máy Vương Nguyên đồng thời cũng kiêm luôn chức tổng quản lý hệ thống tiệm trà của Lâm Thanh Hoà.
Lâm Thanh Hoà liền nói: “Cháu làm việc với thằng ba đi.”
Chu Quy Lai nhanh nhẹn tiến tới tiếp nhận xấp hoá đơn và sổ sách, cậu chăm chú kiểm tra một lượt rồi làm như vô tình nhắc nhở: “Em thấy bảo nhà máy anh rể mới tuyển hai cô kế toán, đều là sinh viên vừa ra trường?”
Chu Nhị Ni gật đầu xác nhận: “Đúng vậy.”
Chu Quy Lai nhếch mép cười cười: “Chị Nhị Ni, chị phải hết sức cảnh giác nha.”
Chu Nhị Ni lại không để ý tới vấn đề này cho lắm: “Hai người đó là do chính chị tuyển vào mà. Một người đã có chồng còn một người đã có bạn trai.”
Chu Quy Lai nhún vai: “Vậy cũng nên đề phòng một chút.”
Chu Nhị Ni bật cười nói: “Anh ấy tự biết mà, với lại chị đã cảnh cáo anh rể cậu rồi.”
Lâm Thanh Hoà nhướng mi nhìn về phía cô cháu gái: “Tin chồng tới vậy cơ à? Cháu thực sự không lo lắng chút nào sao?”
Mấy năm nay không chỉ Lâm Thanh Hoà tiến lên mà Vương Nguyên cũng phát triển mạnh mẽ như vũ bão. Nhà xưởng của cậu càng lúc càng lớn, hiện tại quy mô đã lên tới hàng ngàn công nhân. Xét theo tuổi tác thì đây ắt hắt là một ông chủ tuổi trẻ tài cao, tương lai đầy hứa hẹn. Và mặc dù không cố tình thì cũng sẽ dẫn dụ nhiều hoa thơm bướm lạ xung quanh.
Chu Nhị Ni nghĩ sao nói vậy: “Cái này phải do ý thức của bản thân anh ấy thôi. Cháu có thể cản được 1 lần, 2 lần nhưng sao có thể cản được cả đời!”
Sau khi lấy chồng sinh con, cách nhìn nhận và xử lý vấn đề của Chu Nhị Ni đã trưởng thành hơn rất nhiều. Đúng là cô rất tin tưởng chồng nhưng đồng thời cũng nhìn ra được xung quanh ông xã tồn tại rất nhiều lời mời gọi, dụ hoặc từ những cô gái trẻ. Chính vì vậy, Nhị Ni mới thường xuyên cho hai đứa nhỏ tới xưởng, để lỡ một lúc nào đó phút giây yếu lòng bỗng nhiên trỗi dậy thì hãy nhìn đến con mà nghĩ lại.
Còn bảo cô phải ở bên cạnh canh chừng chồng 24/24 thì cô xin chịu. Có khi anh chưa thấy phiền thì cô đã mệt chết rồi ấy chứ. Thực ra về vấn đề này Chu Nhị Ni đã từng suy xét rất kỹ càng rồi, nếu chẳng may có một ngày chuyện tồi tệ nhất xảy ra, cô sẽ chọn cách dắt hai đứa nhỏ rời đi mà không cần bất cứ một thứ gì hết!
Lâm Thanh Hoà phì cười: “Không đến mức nghiêm trọng vậy đâu. Tính cách Vương Nguyên thế nào chúng ta còn lạ gì nữa. Nó đâu phải đứa nghèo khổ đi lên từ hai bàn tay trắng mà dễ bị mê hoặc.”
Chu Quy Lai gật gù tán thành nhưng cũng bồi thêm một câu: “Con cháu Chu gia chúng ta cũng không dễ bị ức hiếp đâu.”
Nói ra câu này không phải Chu Quy Lai tự mãn mà nó có đủ cơ sở để tự tin. Trải qua nhiều sự thay đổi và phát triển, Chu gia giờ đây đã thay da đổi thịt, có quyền ưỡn ngực ngẩng cao đầu ở vùng đất Bắc Kinh phồn hoa đô hội, chứ không còn là nhà họ Chu nhỏ bé, nghèo khổ sống tại làng quê xa xôi hẻo lánh như trước đây nữa.
===
Chủ thích:
(1) Giang Nam là tên gọi chỉ vùng đất nằm về phía nam của hạ lưu sông Trường Giang, bao gồm thành phố Thượng Hải, phía nam của tỉnh Giang Tô và tỉnh An Huy, phía bắc của tỉnh Giang Tây và tỉnh Chiết Giang. Các thành phố quan trọng nhất của Giang Nam là Thượng Hải, Nam Kinh, Ninh Ba, Hàng Châu, Tô Châu, Vô Tích, Thường Châu và Thiệu Hưng. Đây cũng là vùng đất được thiên nhiên ưu ái nhất tại Trung Quốc, chính vì vậy mà từ hàng ngàn năm trước tại nơi này đã là thủ phủ của những nghề sản xuất như trà, rượu và tơ lụa nổi tiếng khắp thế giới.