Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 618 - Chương 618: Con Cũng Muốn Đi!

Chương 618: Con cũng muốn đi! Chương 618: Con cũng muốn đi!

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 618: Con cũng muốn đi!

Những năm gần đây, Chu gia không chỉ đẩy mạnh mảng thương nghiệp mà các mối quan hệ xã hội cũng tăng lên một tầm cao mới.

Thứ nhất phải kể tới anh cả, con đường thăng tiến cứ phải gọi là trải rộng tít tắp. Mới vừa tấn chức năm kia mà nghe đâu lại đang rục rịch chuẩn bị thăng lên nữa. Nó đoán trong năm nay có lẽ phải đổi cách xưng hô thành Thiếu tá Chu không biết chừng.

Nhưng cái đáng nói ở đây không phải chức vị cao hay thấp mà chính là tuổi đời. Thử hỏi trong quân đội có mấy người đủ trình độ leo lên cấp bậc Thiếu tá khi mới 24 tuổi như anh nó? Vậy nên tiềm lực ghê gớm lắm đấy, đừng có đùa!

Kế đến chính là anh hai. Quên chưa khoe, ông anh hai khô khan ấy thế mà có bạn gái rồi đấy, lại còn là thiên kim tiểu thư của cán bộ chính uỷ mới oách xà lách chứ. Anh hai đã dắt chị ấy về nhà chơi một lần rồi, mặc dù là con nhà có quyền có thế nhưng chị ấy rất lễ phép và hiền huệ, không hề tỏ ra đỏng đảnh, õng ẹo như mấy cô tiểu thư quyền quý khác.

Đương nhiên, anh hai cũng sang bên đó làm khách rồi. Nghe bảo nhà họ cực kỳ hài lòng. Nếu hai bên tiến tới hôn nhân, không biết chừng anh hai sẽ gác lại ước mơ giảng viên mà đi theo con đường chính trị của ba vợ ấy chứ.

Đó, tính ra cũng không nhiều nhặn gì lắm, Chu gia có hai đứa cháu trai, một người tham gia chính trường, một người hoạt động quân sự, ai thích thì cứ thử giỡn mặt xem hậu quả thế nào?! Kể cả có là Vương gia trâm anh thế phiệt thì cũng phải cân nhắc cho kỹ, không phải thích ức hiếp cháu gái Chu gia như nào là ức hiếp đâu!

Nhưng nói để cảnh cáo vậy thôi chứ trên thực tế Vương Nguyên chưa từng làm gì có lỗi với Nhị Ni, càng không hề thay đổi thái độ với người nhà họ Chu, trước đây anh đối xử với mọi người thế nào thì giờ vẫn y nguyên như vậy, không có gì đổi khác.

Sau khi kiểm tra hết sổ sách chứng từ, Chu Quy Lai gấp gọn lại rồi nói: “Được rồi, chị cứ để đây đi, ngày mai em sẽ tới nhà máy thanh toán nốt phần còn lại cho anh rể.”

Đợi hai đứa nó thảo luận xong việc công, Lâm Thanh Hoà liền hỏi thăm việc nhà: “Tứ Ni thế nào rồi?”

Tháng 5 năm 86, Chu Tứ Ni đã chính thức về làm vợ Ông Quốc Đống, nhưng mãi tới cuối năm ngoái con bé mới mang thai.

Dĩ nhiên không phải nó gặp khó khăn trong vấn đề sinh đẻ mà vì muốn tiếp tục duy trì việc học cho nên đã thuyết phục chồng sử dụng biện phát tránh thai cho tới khi nó tốt nghiệp ra trường. Và Chu Tứ Ni cũng không bắt Ông Quốc Đống phải đợi quá lâu, vừa tốt nghiệp một cái là con bé có tin vui ngay.

Nhưng khổ nỗi, quá trình bầu bì của Tứ Ni cũng vất vả y như Lâm Thanh Hoà. Con bé ốm nghén xây xẩm mặt mày, hễ ăn vào bao nhiêu là ói ra bằng sạch.

Chu Nhị Ni cười đáp: “Chỉ bị mỗi cái nôn nghén thôi thím ạ, còn nhìn chung mọi thứ đều ổn.”

Lâm Thanh Hòa nói luôn: “Ừ, thím sợ là năm nay nó không đi làm được. Thôi, cháu về bảo nó cứ nghỉ ngơi ở nhà cho khoẻ, đừng bận tâm tới công việc.”

Chu Nhị Ni cười: “Nó không chịu ấy thím ạ. Nó bảo đợi qua ba tháng hết nghén nó lại tiếp tục đi làm.”

Nhị Ni rất thông cảm với cô em gái, trước đây lúc nó mang thai cũng vậy, cứ ở nhà đi ra đi vào chán thực sự, ít nhiều gì có công việc cũng đỡ buồn tẻ hơn.

Mà Tứ Ni lại là đứa hoạt bát, nhanh nhẹn, bảo nó ngồi một chỗ khác nào cầm tù nó cơ chứ. Từ sau khi lấy chồng, Tứ Ni vẫn đi học đi làm như bình thường. Mặc dù vậy nó vẫn đảm đương việc nhà quạnh quẽ đâu ra đấy, ngày nào cũng đầy đủ ba bữa cơm ngon canh ngọt, không chỉ nấu cho chồng mà còn phục vụ cả ba mẹ chồng bên kia nữa. Được cái cửa hàng quần áo của chị Ông cách nhà không xa nên Ông Quốc Đống có thể dễ dàng đi đưa cơm mỗi ngày.

Vậy là từ khi có con dâu, chị Ông nhàn hẳn ra, chẳng phải lọ mọ nổi lửa nấu nướng gì hết. Tất cả đã có con dâu trưởng chăm lo chu toàn cả rồi.

Chị Ông sướng lắm, cứ hễ gặp Lâm Thanh Hoà là khen Tứ Ni không ngớt miệng. Thỉnh thoảng, chị lại gửi quần áo về quê cho anh chị xui, đến cả Chu Dương và Chu Vượng cũng có phần.

Khỏi phải nói, chị cả Chu mừng tới cỡ nào. Thái độ thông gia nhiệt tình như vậy chứng tỏ con gái ở bên đó rất được nhà chồng thương yêu và xem trọng.

Mà chị cả Chu cũng rất khéo léo và biết điều. Nhớ cái hồi hai đứa nó mới cưới, Chu Tứ Ni cứ một mực không chịu sinh con sớm, vì sợ bà thông gia phật ý dẫn đến mâu thuẫn mẹ chồng nàng dâu cho nên chị cả Chu thường xuyên gọi điện lên trên này lựa lời chắn đón, những mong xui gia thông cảm giùm cho con gái. Mãi tới khi nhận được lời khẳng định chắc nịch từ phía chị Ông, chị cả Chu mới dám thở phào yên tâm.

Nghe Nhị Ni nói vậy, Lâm Thanh Hoà chỉ cười không nói gì nữa. Vì cô hiểu nếu không có công việc thì Tứ Ni sẽ cảm thấy bấp bênh, không an toàn. Hơn nữa, tiền lương của nó bây giờ cũng vào loại khá, mỗi tháng cô trả cho Tứ Ni 170 đồng, cộng với hơn 200 đồng của Ông Quốc Đống, tính ra tổng thu hàng tháng của hai vợ chồng nó rơi vào khoảng 400 đồng. Xét theo mặt bằng chung ở Bắc Kinh, mức thu nhập như vậy là rất cao, thành thử Chu Tứ Ni càng không có lý do nghỉ việc.

Việc công việc tư đều đã nói xong, Chu Nhị Ni liền xin phép ra về. Lâm Thanh Hoà ngẩng đầu nhìn đồng hồ, thấy cũng sắp đến giờ cơm cho nên cô thu dọn một chút rồi khoá cửa đi tới tiệm sủi cảo.

Hôm nay Chu Toàn không về ăn chung, chắc chỉ có mỗi mình Cương Tử thôi. Còn Hổ Tử cũng đã cắt cơm từ lâu rồi vì cậu chàng đã kết hôn với Trần San San hồi đầu năm 86.

Kể ra hai đứa nó cũng nhanh thật, mới kết hôn chưa bao lâu San San liền cấn bầu, hiện đứa nhỏ đã hơn một tuổi, ban ngày gửi sang nhờ bà ngoại trông giúp, tới tối mới đón về. Từ khi có vợ có con, Hổ Tử càng ra sức làm ăn, cậu vẫn bày sạp vỉa hè như cũ và đang phấn đấu mở được cửa tiệm sớm nhất có thể. Còn San San thì tiếp tục làm công cho Lâm Thanh Hoà như trước đây.

Chu Quy Lai chở mẹ tới tiệm sủi cảo, vừa dựng chân chống xe chưa kịp xoay người đã nghe thấy tiếng kêu phấn khích truyền đến từ phía sau: “Mẹ!! Anh ba!!”

Lâm Thanh Hoà giật mình quay phắt người lại. À, thì ra không ai khác mà chính là cậu con nuôi Khương Canh.

Bằng với sự nỗ lực không ngừng nghỉ, năm ngoái Khương Canh đã đạt được ước mơ của bản thân, thành công thi đậu đại học trên Bắc Kinh.

Lâm Thanh Hoà tươi cười rạng rỡ: “Sao hôm nay lại tới đây?”

Thường thì mỗi chiều thứ 6 nó sẽ sang đây, ở chơi cho tới tối chủ nhật mới quay lại ký túc xá trường. Nhưng nay mới thứ tư mà nhỉ?!

Khương Canh cười hắc hắc: “Ở trường chán quá nên con qua bên này chơi, sáng mai bắt chuyến xe sớm nhất quay về vẫn kịp.”

Chu Quy Lai đi vào trong tiệm, nháy mắt với thằng em: “Coi bộ hôm nay chú có lộc ăn nha. Sáng sớm nay anh mới mua được con gà trống thiến ngon cực.”

Khương Canh sung sướng cười vang rồi quay ra hỏi: “Anh ba, năm nay anh có đi xuống vùng Giang Nam thu mua trà nữa không? Cho em đi theo với nhá.”

Trước đây đã có không ít lần Chu Quy Lai khoác lác với Khương Canh rằng mình được đi khắp mọi miền tổ quốc, ngắm nhìn cảnh đẹp từ Bắc chí Nam khiến Khương Canh ngưỡng mộ vô cùng, thậm chí nếu nói tôn sùng thì cũng không quá chút nào. Bởi từ nhỏ tới lớn, Khương Canh chẳng được đi đâu cả, Bắc Kinh là vùng đất xa nhất mà cậu được đặt chân tới, mà đấy là nhờ có ba mẹ nuôi ở trên này chứ không còn khướt mới có cơ hội rời Thượng Hải.

Chu Quy Lai nhướng mày nói: “Anh mày đi công tác chứ có phải đi chơi đâu. Hơn nữa nghỉ hè không về Thượng Hải hả? Anh sợ nếu cho mày theo sẽ bị Mỹ Lệ phu nhân mắng chết mất.”

Từ khi kết nghĩa nhận thân cho tới giờ, mối quan hệ giữa Khương gia và Chu gia càng thêm gắn bó thân thiết. Đầu năm nay, Chu Quy Lai mới đi qua Thượng Hải, tiến hành thu lại toàn bộ cửa hàng cửa hiệu, không tiếp tục cho thuê nữa để chuẩn bị mở rộng hệ thống phân phối lá trà sang khu vực bên đó.

Khương Canh xua tay: “Ôi lo gì, còn lâu mẹ em mới mắng anh. Mẹ em còn bắt em đi theo anh học hỏi nữa kìa.”

Chu Quy Lai bĩu môi: “Mày đừng có mà lừa anh. Rõ ràng chú Khương muốn mày theo nghiệp chú ấy, còn bảo sau khi tốt nghiệp đại học sẽ lập tức gửi vào trường quân đội, tới lúc đó anh cả sẽ viết thư tiến cử cho. Haha, chấp nhận số phận đi chú em!”

Khương Canh thở dài não nề: “Nhưng em không thích hợp đi theo con đường đó…”

Chu Quy Lai cười trên sự đau khổ của thằng em: “Lần trước không phải anh cả đã nói rất thích hợp rồi còn gì. Hơn nữa, ngày xưa đứa nào cứ leo lẻo cái miệng “lý tưởng của em là trừ gian diệt ác bảo vệ chính nghĩa” hả? Anh thấy mày là thích hợp nhất rồi, haha!”

Thấy Khương Canh méo xẹo mặt, Lâm Thanh Hoà bèn thương tình nói: “Thôi, không trêu em nữa. Có cơ hội dẫn em đi đó đi đây cho mở mang kiến thức cũng tốt.”

Ngay lập tức, bé con Mật Mật phi như bay tới, ôm chầm lấy một bên chân anh ba, nũng nịu nói: “Anh ba, em cũng muốn đi theo anh!”

Tuy mới hơn hai tuổi nhưng Mật Mật nói rất sõi, cũng rất khôn lanh, chỉ cần thích gì hay muốn gì là nó đều có thể biểu đạt rõ ràng, rành mạch.

Chu Quy Lai giơ nay khẽ nựng cái má bầu bĩnh của cô em gái nhỏ: “Được thôi, chỉ cần ba đồng ý thì anh sẽ đưa cục cưng đi khắp thế giới. Cục cưng đi hỏi ba đi.”

Mật Mật lập tức lao về phía ba với cặp mắt long lanh chờ đợi.

Chu Thanh Bách chịu không nổi, lập tức buông đũa muỗng xuống, với tay ẵm công chúa nhỏ lên rồi quay sang sai sử thằng con: “Vào xào rau cho ba đi, mau lên.”

Chu Quy Lai hất cầm sai dây chuyền: “Tiểu Canh vào xào rau đi.”

Khương Canh lắc đầu quầy quậy: “Thôi, để em gói sủi cao thì hơn…”….chứ em xào là thể nào cũng nát bét!

Chu Quy Lai lắc đầu đầy ghét bỏ rồi đứng dậy, đi thẳng vào bếp trổ tài.

Lâm Thanh Hoà cũng rửa sạch tay, tiến vào bàn gói sủi cảo, tiện thể hỏi thăm tình hình học tập của con trai nuôi. Khương Canh rất hợp tác, mẹ nuôi hỏi cái gì nó cũng đều thành thật trả lời.

Bình Luận (0)
Comment