Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 619: An cư lạc nghiệp
Tận sát giờ ăn cơm, Cương Tử mới phóng xe ba gác về tới.
Lâm Thanh Hòa gọi với ra: “Mau rửa tay rửa mặt rồi vào ăn cơm nha.”
Cương Tử đáp vọng vào: “Vâng ạ, cháu vào liền.”
Lát sau, cả gia đình ngồi vào bàn ăn cơm, thỉnh thoảng có khách tiến vào mua hàng, Chu Quy Lai sẽ đứng lên tiếp.
Khương Canh nhả ra một cục xương gà rồi hết lời khen ngợi: “Thịt gà trống thiến ăn ngon thật đấy!”
Cương Tử cười hắc hắc: “Gia vị nêm nếm cũng tuyệt cú mèo, chắc là cậu út xào ạ?”
“Em xào!” Chu Quy Lai lập tức tranh công rồi quay sang hỏi: “Hai người, có muốn uống chút rượu không?”
Khương Canh nháy mắt liên hồi tỏ ý rất muốn. Chu Quy Lai liền rót cho cậu em nửa chén, sau đó rót thêm hai chén cho mình và ba. Thịt gà trống thiến mà nhắm rượu thì đúng là hết sảy con bà bảy!
Tới lượt Cương Tử, cậu chàng vội vàng xua tay: “Anh không uống đâu, tí còn phải đi bày quán.”
Chu Quy Lai nhướng mày: “Sao dạo này anh chăm dữ vậy?”
Không chỉ Hổ Tử mà cả Cương Tử cũng như được gắn động cơ vào người, ngày nào cũng chạy từ sáng sớm tới tối khuya mà không biết mệt mỏi là gì.
“Trễ thế này rồi sao không về nghỉ ngơi đi?” Mặc dù không nói ra miệng nhưng Lâm Thanh Hoà cực kỳ hài lòng về hai đứa cháu này.
Cương Tử cười thật thà: “Chỉ cần ngồi một chỗ trông hàng ấy mà mợ, cũng không phải công lên việc xuống gì nên cháu không mệt lắm.”
Thấy anh trai có một mái ấm hạnh phúc bên vợ và con gái, trong khi mình lại chẳng có gì cả nên Cương Tử muốn nỗ lực hơn một chút.
Mà nói nó không có gì thì cũng không đúng cho lắm. Cách đây không lâu, Cương Tử mới nhờ anh Quốc Đống làm thủ tục chuyển hộ khẩu. Mặc dù tốn một mớ tiền nhưng giờ nó cũng là người Bắc Kinh như ai rồi đó nha, mỗi tội chưa có nhà riêng thôi. Hiện tại ban ngày nó đi bày sạp bán hàng, đến tối vẫn ngủ nhờ ở tiệm sủi cảo của cậu út. Mà như vậy kể ra cũng tốt, hàng tháng đỡ phải tốn một khoản thuê phòng trọ. Là thanh niên độc thân nên cuộc sống Cương Tử khá đơn giản, trừ bỏ gửi một ít về phụng dưỡng cha mẹ thì nhìn chung không chi tiêu gì mấy. Nhờ đó mà cậu tiết kiệm được khoảng hơn chục nghìn.
Thật ra với từng này tiền cũng có thể mua nhà được rồi nhưng cùng lắm là giống căn của anh Hổ Tử thôi. Tuy nhiên dạng nhà như vậy vừa chật vừa cũ, thú thực thì nó không thích cho lắm. Với lại đợt trước mợ út khuyên cứ tiết kiệm tiền lên, đợi sau này chính phủ thông báo mở bán nhà chung cư rồi mua cũng không muộn. Mà mợ út nói thì chỉ có chuẩn trở lên, cho nên Cương Tử nhất nhất nghe theo, cắm cúi kiếm tiền hy vọng tới lúc ấy đủ mua một căn chung cư thật đẹp.
May mắn thay, công việc làm ăn càng lúc càng suôn sẻ, nếu chăm chỉ chịu khó thì kiếm hơn ngàn đồng mỗi tháng là chuyện trong tầm tay. Đương nhiên không phải lúc này, giờ mới ra tết, mọi người chưa có nhu cầu mua sắm nhiều, phải đợi một thời gian nữa bước vào đợt xuân hè chắc chắn sẽ rất chạy hàng cho xem.
Thấy thằng cháu nhiệt huyết bừng bừng, Lâm Thanh Hoà không ngăn cản mà chỉ bảo: “Ừ, trên bếp vẫn còn nồi canh gà đấy, lát uống nhiều vào lấy sức mà bán hàng.”
“Vâng ạ.” Cương Tử sung sướng toét miệng cười. Mỗi tháng đóng có 20 đồng thôi mà được cậu mợ cho ăn toàn đồ bổ và chất lượng.
Chu Quy Lai tò mò hỏi: “Em nghe nói gần đây anh Hổ Tử đang tìm mặt bằng hả?”
Cương Tử gật đầu xác nhận: “Đúng vậy.”
Chu Quy Lai hỏi thêm: “Thế đã tìm được chưa? Hiện giờ giá nhà đang cao lắm.”
Muốn mua cửa hàng cửa hiệu ít nhất trong tay phải có tiền chục ngàn, còn nếu yêu cầu vị trí đẹp thì càng cần chuẩn bị nhiều hơn nữa.
Cương Tử đáp: “Tìm được một căn nằm trên đoạn đường khá sầm uất, nhưng người ta hét giá mười tám ngàn lận, nên anh Hổ Tử không mua.”
Má ơi, mười tám ngàn đồng, đắt cắt cổ, ai mà mua nổi?!
Nhưng Lâm Thanh Hoà lại nói: “Nếu thực sự nằm trên trục đường chính, giao thông thuận tiện thì bảo Hổ Tử nên mua."
Cương Tử lè lưỡi: “Nhưng đắt quá mợ ạ.”
Lâm Thanh Hoà kiên nhẫn phân tích: “Vị trí đẹp thì giá đó là đúng rồi. Với lại cũng không tính là quá đắt, mấy năm gần đây giá nhà đang trên đà tăng trưởng mạnh. Gặp chỗ ưng mà chần chừ không mua ngay, sau này sẽ còn đắt hơn nữa, thậm chí không mua được ấy chứ.”
Thật ra cô nói vậy thôi chứ thị trường bất động sản đương thời vẫn còn hiền chán. Đợi thêm vài chục năm nữa mới thực sự kinh khủng, trong một đêm mà giá nhà biến đổi liên tục, thậm chí có những lô đất được thổi giá tăng gấp mấy chục, mấy trăm lần.
Tất nhiên, so sánh như vậy thì khập khiễng quá vì thời thế mỗi lúc mỗi khác. Ngay lúc này, thu nhập bình quân của người dân còn rất thấp, ai mà kiếm được hơn trăm đồng mỗi tháng là đã được liệt vào diện lương cao ở cái đất Bắc Kinh này rồi. Vậy nên đối với họ, mấy chục nghìn chẳng khác nào con số trên trời, khó mà với tới.
Ví như gia đình Tam Ni, mỗi tháng Lâm Thanh Hoà trả công cho hai vợ chồng nó 300 đồng. Trừ bỏ chi phí sinh hoạt này nọ, tính ra một năm chả để lên được bao nhiêu. Mà đấy là trường hợp cả hai vợ chồng cùng kiếm ra tiền, chứ ngoài kia đầy nhà chỉ có một người đi làm nuôi cả gia đình, như vậy có khi làm tới đâu ăn tới đó, chẳng tiết kiệm được đồng nào ấy chứ.
Nhắc tới Tam Ni, phải công nhận vợ chồng nó rất nỗ lực, khả năng cao là từ giờ tới cuối năm sẽ trả hết nợ cho chú thím tư. Chỉ tiếc rằng Lý Ái Quốc đi lại không tiện nên không thể phát triển mạnh mẽ như Hổ Tử và Cương Tử. Tuy nhiên cuộc sống cũng tạm khá, không tới nỗi nghèo khổ đói kém lắm.
Có mấy lần Lâm Thanh Hoà cũng ngỏ lời hỏi qua, nhưng Chu Tam Ni đều cười nói không vội. Giờ sở hữu một cái cửa hàng là được rồi, đợi sau này làm ăn tích cóp dần dần mua nhà sau cũng được. Chứ lại vay tiền chú thím mua nhà thì không biết tới khi nào mới trả được hết nợ.
Lâm Thanh Hoà rất tán đồng với suy nghĩ này của Tam Ni, chỉ cần ra sức nỗ lực sẽ không sợ không có cơ hội. Hai vợ chồng biết bảo ban nhau chí thú làm ăn trước sau gì cũng mua được nhà, ổn định được cuộc sống.
Thôi tạm gác chuyện nhà Tam Ni lại, tập trung vào chuyện Hổ Tử trước. Về cơ bản, Lâm Thanh Hoà cảm thấy Hổ Tử nên quyết định mua căn tiệm đó càng sớm càng tốt.
Vậy nên, sau khi cơm nước xong xuôi, đi ra bày quán, Cương Tử liền truyền lời tới anh trai: “Lúc nãy ăn cơm mọi người có nhắc tới chuyện cửa hàng cửa hiệu, mợ út bảo anh nếu vị trí đẹp thì mua đi, đừng do dự.”
Thế là buổi tối sau khi dọn hàng về nhà, Hổ Tử lập tức đem chuyện này ra bàn bạc với vợ.
Vì đã có con cho nên Hổ Tử và Trần San San làm gì cũng phải cân đong đo đếm rất kỹ lưỡng. Hàng tháng hai vợ chồng phụ cấp thêm cho bà ngoại 30 đồng coi như cảm ơn bà trông cháu giúp, rồi lại dành riêng một khoản gửi về quê phụng dưỡng ông bà nội. Ngoài ra còn phải chi tiêu rất nhiều cho sinh hoạt thường nhật, vậy nên mặc dù trong sổ tiết kiệm có khá nhiều tiền nhưng bảo bỏ ra cùng lúc 18 ngàn thì Hổ Tử vẫn hơi có chút do dự.
Thật ra trong chuyện này Trần San San lại quyết đoán hơn, cô động viên chồng: “Hay là mình cứ mua đi anh. Mợ út là người nhìn xa trông rộng, chúng ta cứ nghe theo mợ, chắc chắn không sai đâu.”
Hổ Tử cười khổ: “Anh biết nghe mợ út không sai, nhưng số tiền này lớn quá.”
Trần San San kiên nhẫn khuyên: “Lớn thì lớn chứ, anh cũng không thể cứ bày sạp vỉa hè mãi được. Trước sau gì chúng ta cũng phải mua một cái cửa hàng mà anh.”
Cô cũng đã tính qua rồi, nếu nhà mình mua được mặt bằng thì sẽ lập tức mở cửa kinh doanh, sau đó sẽ tuyển hai đứa em họ vào làm nhân viên bán hàng, còn cô chỉ chịu trách nhiệm quản lý sổ sách mà thôi vì trên cơ bản cô vẫn muốn đi làm thuê cho mợ út, bởi như vậy mới đảm bảo có một khoản thu ổn định mỗi tháng.
Nghĩ tới đây, Trần San San lại tiếp tục cổ vũ chồng: “Mua đi anh, mua rồi là tài sản của nhà mình mà, có mất đi đâu mà sợ. Hơn nữa về sau, đó sẽ là nơi kiếm ra tiền, nếu may mắn làm ăn tốt thì chẳng mấy mà bù lại được ấy chứ.”
Vừa có lời khuyên của mợ út lại cộng thêm sự cổ vũ của vợ, cuối cùng Hổ Tử cũng gật đầu.
Ngay sáng hôm sau, cậu liền đi tìm gặp chủ nhà, chồng đủ mười tám ngàn đồng, không thiếu một xu.
Lần này đúng là chơi lớn thiệt, một lần tiêu hết 90% tổng tài sản của gia đình, mà như vậy đã xong đâu, còn phải chi thêm 300 để sửa chữa và trang trí lại cửa hàng nữa chứ. Nhưng đã quyết thì cứ làm cho tới bến, thuyền tới đầu cầu ắt thẳng, lo gì!
Làm thủ tục thu mua xong xuôi, vợ chồng Hổ Tử liền tới khoe với Lâm Thanh Hoà.
Nghe xong, Lâm Thanh Hoà mừng thay cho chúng nó, cô cười nói: “Nắm được quyền sở hữu là yên tâm rồi, mai này chỉ cần tập trung làm ăn thôi, không phải lo lắng gì nữa. À, nếu thấy mặt bằng nào đẹp thì nhìn giúp cho Cương Tử nha.”
Ngồi bên cạnh, Cương Tử vội lắc đầu xua tay: “Thôi cháu không cần đâu, cháu còn phải để tiền mua nhà chung cư cơ!”
Bữa nó nghe mợ út tả nhà chung cư đẹp lắm, sang xịn mịn y như phòng tổng thống, ở trong đó chắc thích phải biết. Cho nên nó đếch cần mua cửa hàng cửa hiệu gì hết, có bao tiền cứ phải mua căn chung cư trước đã rồi tính gì thì tính sau!