Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 620: Tám mươi ngàn mét vuông
Nghe thằng cháu trả lời hồn nhiên như không, Lâm Thanh Hoà phì cười: “Nhà chung cư cứ từ từ, không đi đâu mà vội. Giờ đang là đàn ông độc thân, đã có vợ con gì đâu mà cuống lên đòi mua nhà. Cả cái lầu hai tiệm sủi cảo còn không đủ cho cháu ở hả? Nghe lời mợ, nếu tìm được mặt bằng nào nằm ở đoạn đường tốt thì mua đi, nếu không thích ra kinh doanh thì cho thuê cũng được.”
Thấy mợ út nói quá có lý, Cương Tử gật gù rồi quay sang nói với anh trai: “Anh, vậy anh nhờ thím Phượng để ý giúp em nha.”
Hổ Tử nhận lời: “Được thôi.”
Lâm Thanh hoà nhắc nhở: “Nếu thím Phượng tìm được chỗ ưng ý thì đừng quên gửi thím bao lì xì cảm ơn nha. Tìm mặt bằng đẹp là không có dễ đâu đó.”
Cương Tử cười nói: “Cái đó là chắc chắn rồi ạ.”
Ngồi kế bên, Trần San San vội xua tay: “Không cần đâu ạ, người một nhà cả mà, mợ út đừng khách sáo.”
Lâm Thanh Hoà cười: “Người một nhà thì người một nhà chứ, nhưng cái nào phải ra cái đó. Hai đứa cứ về nhờ chị Phượng nghe ngóng giúp xem có chỗ nào đẹp không. Nếu được thì giới thiệu cho thằng nhóc này nhé.”
Lý Ngọc Phượng lớn tuổi hơn Lâm Thanh Hoà cho nên cô lịch sự gọi một tiếng chị.
Hơn nữa Lâm Thanh Hoà cũng cảm thấy Lý Ngọc Phượng sống rất biết điều. Không những không tỏ vẻ ta đây coi thường con rể mà còn sảng khoái trông cháu giúp để các con yên tâm làm ăn. Khi mới nghe tin này, chính Lâm Thanh Hoà lên tiếng bảo Hổ Tử trợ cấp chút kinh phí hàng tháng cho mẹ vợ.
Có được người mẹ vợ như thế là quý hoá lắm đấy chứ ở tiểu khu này ấy hả, khối bà nhàn tênh, cả ngày chỉ đi ngồi lê đôi mách nhưng nhất định không chịu trông cháu, thậm chí cháu nội còn chẳng giữ giùm huống chi cháu ngoại.
Mà có những người ngộ hơn nữa, cháu ngoại thì quý như vàng, còn cháu nội thì ghét như hủi. Chả hiểu như vậy là kiểu gì, có lẽ mâu thuẫn xích mích với con dâu cho nên ghét lây sang cháu nội chăng?
Mà thôi, đó là chuyện nhà người ta, không liên quan tới nhà mình nên chẳng cần bận tâm làm gì!
Khó khăn lắm mới có được một ngày rảnh rỗi, Lâm Thanh Hoà liền gọi điện thoại về quê tâm sự cùng chị cả Chu.
Phải công nhận cái quyết định lắp máy điện thoại không sai tí nào. Vừa có thể thuận tiện trong việc liên lạc với đối tác làm ăn, vừa có thể duy trì mối quan hệ với bạn bè, họ hàng thân thích ở khắp nơi. Gần đây Lâm Thanh Hoà thường xuyên tám chuyện cùng Vương Lệ - cô bạn thân cùng phòng hồi đại học. Năm ngoái, Vương Lệ cho hai đứa con lên Bắc Kinh chơi. Lâm Thanh Hoà vui lắm, chiêu đãi ba mẹ con cô ấy từ A đến Z.
Vừa rồi đã gọi về thông báo, Lâm Thanh Hoà canh một lúc sau mới nhấc máy gọi lại. Quả nhiên, chị cả Chu đã sang tới nơi.
Đầu dây bên kia, chị cả cười hớn hở: “Chị biết ngay là thím mà lại. Lâu rồi không thấy gọi về, chắc công việc bận lắm hả?”
Lâm Thanh Hoà cũng cười: “Nghe nói Dương Dương sắp kết hôn, nên em gọi về hỏi thăm xem ở nhà đã chuẩn bị tới đâu rồi?”
Chu Dương đã tốt nghiệp đại học, hiện giờ làm thầy giáo trên huyện. Lúc còn đi học ở tỉnh thành, cậu có yêu một cô gái, nhưng sau đó hai người chia tay. Sau khi về trường này giảng dạy, Chu Dương gặp và làm quen với một nữ giáo viên. Qua thời gian tìm hiểu, hai bên tâm đầu ý hợp, đem lòng yêu thương nhau và dự định tổ chức hôn lễ trong năm nay.
Có lẽ vì chuyện vui cứ liên tiếp kéo đến nên tâm tình chị cả sảng khoái hẳn lên.
Này nhé, vợ chồng Chu Đại Ni đang làm chủ một trang trại vịt quy mô lớn, công việc làm ăn vô cùng thuận lợi. Gia đình nhỏ của Nhị Ni thì không cần bàn nhiều, phải nói là trên cả tuyệt vời ấy chứ. Tứ Ni cũng đã yên bề gia thất, hiện giờ đang mang thai, đợi đứa nhỏ sinh ra là tổ ấm của nó cũng xem như trọn vẹn. Giờ tới lượt Dương Dương chuẩn bị cưới vợ. Tính ra chỉ còn mỗi thằng út là đang tuổi ăn tuổi học, nhưng cứ đà này tiến lên chắc chắc nó cũng sẽ tốt như các anh các chị thôi.
Có thể nói, đời này chị cả Chu không còn nuối tiếc gì nữa. Bởi suy cho cùng niềm mong mỏi duy nhất của bậc làm cha làm mẹ chính là nhìn thấy con cái mình bình an, khoẻ mạnh và hạnh phúc, không phải sao?
Qua điện thoại, Lâm Thanh Hoà cũng được lây niềm hạnh phúc từ chị cả Chu, cô cười nói: “Bây giờ chị là sướng nhất trong số mấy chị em dâu đấy nha. Đợi vài năm nữa, Khoai Tây học xong là chị nhàn tênh rồi, chẳng phải nặng gánh lo lắng cho đứa nào hết.”
Chị cả Chu phá lên cười vui vẻ: “Không so được với mấy đứa Đại Oa nhà thím. Thằng nào thằng nấy đều tài giỏi hơn người, tiền đồ vô lượng.” Sau đó, chị liền hỏi thăm tình hình Tứ Ni.
Lâm Thanh Hoà có sao nói vậy: “Con bé rất khoẻ, chị yên tâm, chỉ là bị ốm nghén thôi, tình trạng không khác em hồi có bầu Mật Mật là bao.”
Chị cả Chu chép miệng bất đắc dĩ: “Chả hiểu sao lại thế nữa, hai chị nó có bị vậy đâu mà tới lượt nó thì lại bị.”
Lâm Thanh Hoà cười xoà: “Cái này là do thể chất mỗi người mà chị. Nhưng không sao, chịu đựng vài tháng là qua thôi.”
Kế đến, chị cả Chu lại kể cho thím tư nghe một ít chuyện trong thôn. Vì hiện tại điều kiện kinh tế đã khấm khá hơn nên chẳng ai để ý chút tiền điện thoại, có thời gian rảnh là cứ tám tít mù khơi.
Bất chợt nhớ tới Chu Hạ, Lâm Thanh Hoà liền hỏi: “À, vợ Hạ Hạ đã sinh chưa chị?”
Chị cả Chu lắc đầu: “Chưa, còn mấy tháng nữa cơ.”
Từ sau lần bị Chu Lục Ni đẩy sảy thai, mãi cho tới cuối năm ngoái cái bụng của Mã Miểu Miểu mới có động tĩnh. Giờ cũng đang vào những tháng cuối của thai kỳ, chỉ độ vài tháng nữa là lâm bồn thôi.
Nói tới đây, chị cả Chu đè thấp thanh âm thì thầm: “Thím hai bây giờ không khác gì người ở của con dâu.”
Tuy rằng quan hệ chị em dâu không ra gì nhưng chị cả Chu không chấp nhận nổi cái thái độ hách dịch của Mã Miểu Miểu. Rõ ràng ghét bỏ mẹ chồng ra mặt, chuyên môn đi bêu riếu mẹ chồng khắp nơi nhưng lại bắt mẹ chồng phải hầu hạ, phục dịch.
Lâm Thanh Hoà cười nhạo: “Thì vỏ quýt dày có móng tay nhọn thôi. Nếu đổi đứa con dâu khác có khi lại chửi nhau ầm ĩ suốt ngày cũng nên.”
Cái này không phải Lâm Thanh Hoà đổ điêu hay nghĩ xấu gì cho chị hai Chu mà trên thực tế chị ta đúng là một người ngang ngược, không nói đạo lý. Thử vợ Hạ Hạ là đứa khác mà không phải Mã Miểu Miểu xem, có khi đã bị chị ta xé xác từ lâu rồi ấy chứ. Chỉ riêng cái việc về làm dâu bao năm mà không đẻ được cháu đích tôn là cũng đủ khốn khổ với bà mẹ chồng quái thai này rồi.
Ấy vậy mà lạ thay, Mã Miểu Miểu lại chẳng làm sao cả, thậm chí chị hai Chu còn phải nhịn con dâu hơn nhịn cơm sống. Không biết có phải kiếp trước chị ta giết cả nhà Mã Miểu Miểu hay không mà giờ sợ con dâu hơn sợ cọp.
Thậm chí Mã Miểu Miểu còn ngang nhiên bảo chú ba có về thôn thu mua rau củ thì rẽ qua nhà mẹ chồng xách đồ lên cho nó. Con dâu ngang tàng như vậy mà chị hai Chu cũng nhất nhất nghe theo, không dám trái ý nửa lời, thường xuyên gửi lên nào là thịt gà, trứng gà, ngoài ra còn có nông sản địa phương như hạt mè, đậu phông, đậu nành vân vân và mây mây.
Trước thực trạng này, dư luận lập tức chia làm hai phe. Người dân Chu gia thôn chửi Mã Miểu Miểu bất hiếu, quá quắt, không biết điều. Nhưng ngược lại, dân cư trong thành lại khen Mã Miểu Miểu tốt số, gả được vào nhà chồng tử tế.
Đừng nói hàng xóm, ngay cả mẹ ruột Mã Miểu Miểu cũng cảm thấy ái ngại cho nên lần nào gặp mặt thông gia cũng phải lịch sự, khách sáo vài phần. Nhưng Mã Miểu Miểu thì khác, nó chẳng coi chị hai Chu ra gì, thậm chí thái độ còn khó chịu, hạch sách ra mặt. Một phần vì ghét mẹ chồng quê mùa, một phần vì nó sợ lỡ đâu vui vẻ bà ta lại đòi lên đây ở thì xong đời. Nó gớm bà ấy gần chết tại vì cái tật ở dơ. Trời đất ơi, có đời thuở nhà ai mấy ngày trời không rửa chân không? Hồi Tết nó về có hai ngày mà suýt tắc thở vì cái mùi chân thối, kinh tởm lắm luôn!
Mãi một hồi lâu sau, hết chuyện để nói, hai chị em mới miễn cưỡng cúp điện thoại còn không quên hẹn lần sau lại gọi tám tiếp.
Đợi vợ buông điện thoại, Chu Thanh Bách liền cất tiếng hỏi: “Khi nào mình xuất phát em nhỉ?”
Lâm Thanh Hoà đáp: “Ừhm,..tháng sau đi!”
Trên thực tế cũng không cần quá sốt ruột, hiện giờ đúng là đang xuất hiện rất nhiều cơ hội tiềm năng nhưng mới chỉ rục rịch bước đầu thôi, phải từ năm 92 trở ra mới thực sự bùng nổ mạnh mẽ. Yên tâm, mốc thời gian này cô nhớ rõ lắm, không lầm được đâu!
Sau một thời gian tập trung kinh doanh, hiện trong tay đã có một số vốn nhất định, cho nên bắt đầu từ năm nay, cô sẽ tiến hành đi thăm dò và thu mua bất động sản ở một vài thành phố trọng điểm.
Bỗng nhiên, Chu Thanh Bách đưa ra một thông tin bất ngờ: “Hôm trước anh đã xem qua một miếng đất nhưng sợ rằng giá cả khá cao.”
Lâm Thanh Hoà hỏi ngay: “Diện tích bao lớn hả anh?”
Chu Thanh Bách đáp tỉnh bơ: “Tám mươi ngàn mét vuông.”
“Lớn vậy á?” Con số khổng lồ tới nỗi Lâm Thanh Hoà cũng bị hù nhảy dựng. Má ơi, miếng đất rộng lớn như vậy thì chắc chắn cái giá đi kèm cũng không hề nhỏ rồi!
Đồng ý là gia sản nhà cô tương đối nhiều. Mấy năm trở lại đây, thu nhập bình quân hàng tháng đều đạt hơn một trăm năm mươi ngàn tệ, cộng với khoản tiết kiệm mấy triệu trước đây, tuyệt đối là một khối tài sản kếch xù. Nhưng có lẽ cũng không nuốt nổi miếng đất tám mươi nghìn mét vuông đâu!!! Lớ ngớ là nghẹn chết đấy!