Thập Niên 60 Làm Giàu, Dạy Con (Bản Dịch Full)

Chương 621 - Chương 621: Giao Dịch Nhà Đất

Chương 621: Giao dịch nhà đất Chương 621: Giao dịch nhà đất

Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên

Chương 621: Giao dịch nhà đất

Chu Thanh Bách nghiêm túc khẳng định: “Miếng đất đó rất được và chúng ta có thể nuốt trôi.”

Lâm Thanh Hoà nhướng mày thoáng kinh ngạc: “Nuốt thế nào cơ? Nhà ta đâu có nhiều tiền đến vậy?”

Chu Thanh Bách thản nhiên đáp: “Đi vay.”

Sau cải cách, nhằm khuyến khích mọi tầng lớp nhân dân vươn lên làm giàu, nhà nước đã tiến hành mở rộng việc cho vay vốn với điều khoản đơn giản, thủ tục nhanh chóng và thuận tiện. Chỉ cần chứng minh bản thân đủ khả năng chi trả là có thể dễ dàng ký giấy vay tiền.

Người khác còn vay được chẳng lẽ nhà anh không được chắc? Nội từng đấy bất động sản lớn nhỏ và hàng loạt các cơ sở kinh doanh đang hoạt động sôi nổi trên nhiều lĩnh vực, Chu Thanh Bách đủ tự tin sẽ được duyệt một khoản lớn.

Lâm Thanh Hoà ngỡ ngàng vô cùng, cô không ngờ ông xã nhà mình có gan làm giàu tới vậy, chỉ vì một miếng đất mà dám nghĩ tới việc mượn nợ.

Suy cho cùng thì cách giải quyết này không phải không được, có điều… Lâm Thanh Hoà vẫn hơi do dự bởi số tiền lớn quá, cần phải chậm một bước tính toán cẩn thận lại mới được.

Vợ chồng tâm đầu ý hợp, không cần phải nói ra miệng, Chu Thanh Bách cũng dễ dàng đọc được tâm tư của vợ. Anh lên tiếng trấn an: “Mượn rồi từ từ trả cũng được nhưng cơ hội mất đi thì rất khó gặp lại.”

Nếu còn cân nhắc tới lui sợ rằng sẽ vuột mất vì ở Bắc Kinh không thiếu kẻ lắm tiền nhiều của, hơn nữa giá cả mỗi ngày mỗi tăng, không ai dám khẳng định một thời gian nữa miếng đất đó sẽ bị đội lên bao tiền. Vì thế anh cho rằng nên mua càng sớm càng tốt.

Thấy vợ vẫn chần chờ, Chu Thanh Bách tiếp tục thuyết phục: “Thị trường Hải Nam bên kia đang rất có tiềm năng, chúng ta đầu tư qua bên đấy chắc chắc sẽ thu được lợi nhuận, chẳng mấy mà bù được khoản mua đất.”

Lâm Thanh Hoà bật cười: “Miếng đất đó thực sự tốt đến vậy sao?”

Chu Thanh Bách gật đầu khẳng định: “Rất phù hợp với mục đích trồng trọt.”

Tuy rằng vị trí hơi heo hút hẻo lánh nhưng rất thích hợp để làm trang trại chăn nuôi và trồng trọt. Hơn nữa xung quanh đó người ta đang xây dựng cầu cống, mở rộng đường xá, chỉ thời gian ngắn nữa thôi chắc chắn khu đó sẽ sốt xình xịch cho xem.

Lâm Thanh Hoà nói thêm: “Em tưởng anh sẽ suy nghĩ tới việc đi tìm Vương Nguyên đặt vấn đề hợp tác chứ. Trong số những người chúng ta quen biết làm gì có ai nhiều tiền bằng nó đâu.”

Riêng vấn đề này, Chu Thanh Bách đáp ngay không chút do dự: “Tự mình làm vẫn hơn.”

Kỳ thực anh không muốn chung đụng lợi ích với người khác, kể cả là cháu rể cũng thế. Tốt hơn hết là cứ tách rời ra, bằng không sau này sẽ rất phức tạp.

Với lại nhà anh đâu kém cỏi tới độ không thể tự mình xử lý được mà phải chia năm xẻ bảy với người khác.

Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Được rồi, ngày mai anh đưa em tới đấy nhìn xem thế nào.”

Chỉ đợi có vậy, Chu Thanh Bách phấn khởi đồng ý ngay: “Được, mai anh sẽ đưa em đi.”

Sáng sớm, sau khi tiễn con gái tới vườn trẻ, Chu Thanh Bách lái xe chở vợ ra ngoại ô.

Lâm Thanh Hoà phóng mắt đánh giá một lượt. Công nhận chỗ này tốt hơn trong tưởng tượng của cô rất nhiều, diện tích rộng lớn, xung quanh thoáng đãng, cực kỳ thích hợp mở trang trại phát triển nông nghiệp.

Hai vợ chồng đi dạo xung quanh, Lâm Thanh Hoà tò mò quay sang hỏi: “Sao anh tìm được khu này?”

Chu Thanh Bách cười cười: “Tình cờ thôi. Khi rảnh rỗi không có việc gì làm anh lại xách xe đi mỗi nơi một chút.”

Mấy năm nay, có thằng ba đỡ đần công việc nên Chu Thanh Bách ngày càng nhàn hạ. Anh tha hồ dành thời gian đi tham khảo thị trường bất động sản, đồng thời cũng thu mua được thêm nhiều cửa hàng cửa hiệu nằm tại các con phố lớn trong nội thành, ngoài ra còn có mấy khu nhà xưởng bỏ hoang và kha khá cư xá xập xệ khác.

Có lần Lâm Thanh Hoà trêu chọc anh, mua nhiều như vậy liệu quên mất thì sao?

Chu Thanh Bách chỉ cười cười không đáp rồi lẳng lặng rút ra một cuốn sổ, bên trên ghi cụ thể chi tiết từng địa chỉ, từng con đường. Với lại những thứ này là tài sản lớn, có giấy tờ văn kiện rõ ràng, làm sao mà quên được.

Trừ bỏ những cái này, Chu Thanh Bách cực kỳ để tâm tìm kiếm những khu đất có diện tích lớn với mong muốn giúp vợ hoàn thành mục tiêu xây dựng nông trại trồng rau sạch, rau hữu cơ gì đó.

Tìm kiếm đã lâu, cuối cùng anh cũng tình cờ bắt gặp mảnh đất này vào năm ngoái. Tuy nhiên khổ một nỗi lúc bấy giờ nhà nước vẫn chưa cho phép mua bán tự do nên không thể làm gì được. Nhưng bây giờ đã khác, chính sách mới vừa được ban hành, cho phép người dân được quyền giao dịch đất đai hợp pháp.

Chính vì vậy Chu Thanh Bách mới sốt sắng thu mua liền tay, thậm chí đến cả lý do vay tiền cũng được suy tính xong cả rồi.

Đi khảo sát một vòng, hai vợ chồng liền lên xe quay về nội thành. Sau khi cẩn trọng suy nghĩ một hồi, Lâm Thanh Hoà mới bình tĩnh lên tiếng: “Chúng ta cứ đi Hải Nam đánh giá tình hình bên đó trước rồi hẵng bàn tiếp việc này.”

“Ừhm.” Chu Thanh Bách hoàn toàn đồng tình với quyết định của vợ. Thường ngày anh rất chịu khó đọc báo chí, nắm bắt tin tức kinh tế chính trị vậy nên làm sao anh không biết khu vực Hải Nam đang phát triển thần tốc tới cỡ nào?! Ừ, có lẽ đầu tư vào đâu cũng đều tiềm năng cả. Thôi thì cứ nghe theo vợ, đi khảo sát tận nơi rồi quyết định sau cũng chưa muộn.

Lâm Thanh Hoà ướm lời hỏi thêm: “Anh muốn mang Mật Mật đi cùng thật hả?”

Chu Thanh Bách không cần suy nghĩ mà gật đầu ngay: “Tất nhiên rồi, để con bé ở nhà anh không yên tâm.”

Kể từ khi Mật Mật lọt lòng mẹ cho đến giờ, ngoài thời gian tới vườn trẻ thì hầu như không lúc nào con bé rời khỏi tầm mắt anh. Như vậy bảo sao anh có thể yên tâm giao con bé cho một đứa như thằng ba được chứ? Nhỡ nó dạy hư con gái cưng của anh thì sao? Không được, dù có đi tới đâu anh cũng nhất quyết phải dắt Mật Mật theo bên người.

Lâm Thanh Hoà bó tay: “Nó nhỏ như vậy mà anh cũng tha lôi đi, không sợ con mệt à?”

“Chắc chắn không mệt.” Chu Thanh Bách khẳng định chắc như đinh đóng cột. Có anh ở đây rồi, anh sẽ bế ẵm, chăm sóc một cách chu đáo nhất, đảm bảo không để con gái cưng cảm thấy vất vả, mệt mỏi.

Lâm Thanh Hoà chán chả buồn đáp lời, ừ đấy tuỳ anh, muốn làm thế nào thì làm!

Về tới tiệm sủi cảo, Chu Thanh Bách tiến vào mở hàng còn Lâm Thanh Hoà liền chuyển sang bên ghế lái, điều khiển xe chạy thẳng tới cửa hàng quần áo của chị Ông.

Sau hai năm dấn thân vào con đường kinh doanh, chị Ông như thay da đổi thịt, biến thành một người khác - một phiên bản hoàn hảo hơn rất nhiều. Giờ đây không ai nhìn thấy hình ảnh người phụ nữ nội trợ giản dị, thậm chí có đôi phần xuề xoà lôi thôi, mà thay vào đó là một nữ doanh nhân thành đạt đầy tự tin và khí chất.

Hôm nay, Chu Tứ Ni cũng qua bên này phụ giúp mẹ chồng mấy việc lặt vặt. Hiện tại nó đang nghỉ phép vì phải vật lộn với thời ký ốm nghén mệt mỏi nhưng cứ ru rú trong nhà thì bí bách quá cho nên nó mới mò sang đây chơi cho khuây khoả. Đợi khi nào kết thúc giai đoạn này, sức khoẻ ổn định trở lại, nó sẽ lập tức quay về với công việc, chứ giờ vác cái thân lả lướt, yếu ớt này đi làm chỉ tổ vướng tay vướng chân mọi người mà thôi.

Thoáng thấy Lâm Thanh Hoà đẩy cửa bước vào, Chu Tứ Ni vui vẻ chào to: “Thím tư.”

Lâm Thanh Hoà quan tâm hỏi: “Có thấy khá hơn chút nào không?”

Chu Tứ Ni gật đầu: “Hai ngày hôm nay khá hơn chút rồi thím ạ. Cháu nghĩ chỉ cần qua ba tháng đầu là sẽ không có việc gì nữa.”

Lúc này, chị Ông đang bận rộn tiếp khách nhưng cũng tranh thủ góp một câu: “Nó sốt ruột muốn đi làm lại.”

Thật ra chị Ông đã tuyển thêm một nhân viên bán hàng nhưng vì lúc này trong tiệm khá đông khách cho nên chị cũng phải đích thân đứng ra tư vấn đồng thời hỗ trợ khách lựa đồ, thử đồ…

Nghe chị Ông bảo vậy, Lâm Thanh Hoà liền cười nói: “Cái con bé này, sốt ruột cái gì mà sốt ruột. Ngày hôm qua thím và mẹ cháu nói chuyện điện thoại cũng mới nhắc tới cháu xong. Hiện tại đang bầu bì thì cứ lo mà tĩnh dưỡng cho tốt đi, công việc để sau, bao giờ khoẻ hẳn rồi làm chứ có mất đi đâu mà sợ. Hơn nữa thím thấy khoảng cách từ nhà cháu sang bên này gần hơn, nếu buồn quá thì qua đây làm công cho mẹ chồng cũng được này.”

Chị Ông lại tranh thủ xen vào: “Ừ, chị cũng tính nói như vậy đấy, đúng lúc bên chị đang thiếu người….Còn lương bổng thì thím tư trả sao mẹ sẽ trả cho con như thế.”

Lâm Thanh Hoà liền nhìn về phía Chu Tứ Ni.

Chu Tứ Ni cười trừ, khéo léo từ chối: “Dạ, con làm ở chỗ thím tư quen rồi mẹ ạ.”

Không phải nó chê bôi hay ghét bỏ gì mẹ chồng mà trên cơ bản nó thích làm ở chỗ thím tư hơn, làm lâu quen công quen việc rồi, giờ thay đổi chỗ mới lại phải bắt đầu lại từ đầu, phiền phức lắm.

Tuy rằng quan hệ giữa nó và mẹ chồng rất tốt nhưng tốt đến mấy cũng nên duy trì khoảng cách. Càng ở gần sẽ càng dễ xảy ra mâu thuẫn không đáng có. Như chị Nhị Ni kìa, chị ấy có về làm cùng với anh Vương Nguyên đâu, mà vẫn tiếp tục quản lý tiệm trà cho thím tư đấy thôi.

Lâm Thanh Hoà nhắc nhở: “Nhưng mấy tháng nữa bụng lớn, đi lại sẽ rất bất tiện.”

Chu Tứ Ni xua tay: “Không sao đâu thím, ngồi có mấy trạm xe buýt là tới rồi. Với lại cháu chỉ mang thai thôi chứ có phải bệnh tật gì đâu mà không đi lại được. Nhớ hồi chị cả cháu có bầu, chị ấy còn đi làm đồng được cơ mà.”

Lâm Thanh Hoà lắc đầu bật cười: “Trời đất ơi, sao gan quá vậy, cô nương ơi là cô nương, cái gì mà mang thai thôi. Bầu bì là phải hết sức cẩn trọng, không thể xem nhẹ được đâu, biết chưa? Thím cho hải sâm có chịu nấu cháo ăn không đấy?”

“Có ạ.” Chu Tứ Ni ngoan ngoãn gật đầu. Vì thím tư dặn ăn cái này tốt cho thai nhi nên nó nhất mực nghe theo.

Với lại hồi có bầu, cả chị Nhị Ni lẫn chị Tam Ni đều chịu khó ăn mấy thứ đồ bổ này nên giờ đây cặp song sinh rồi bé Mập và cả Mật Mật nữa, đứa nào đứa nấy đều khoẻ mạnh, thông minh. Vậy cho nên, dù mùi vị có hơi khó ăn một chút, Chu Tứ Ni cũng cố gắng nuốt xuống, với hy vọng bé con nhà mình cũng có thể phát triển tốt như các anh các chị.

Lâm Thanh Hoà hỏi thêm: “Canh cá diếc thì sao, có chịu khó uống không đấy?”

Chu Tứ Ni nhoẻn miệng cười: “Cháu có ạ, thím yên tâm. Nhưng hiện giờ cái cháu mong nhất là được quay lại chỗ thím làm việc càng sớm càng tốt.”

Bình Luận (0)
Comment