Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 622: Khen qua khen lại
Lâm Thanh Hoà thật tình khuyên nhủ: “Nếu cháu đi làm thì cơm nước trong nhà tính sao bây giờ? Với lại vác cái bụng bầu đi đi về về cực lắm. Ngày xưa Nhị Ni có thể đi được là vì nhà nó tương đối gần còn nhà cháu xa quá. Thím thấy cháu nên suy nghĩ lại thì hơn.”
Thú thực, cô không đồng ý để Tứ Ni quay lại công việc, như vậy quá vất vả cho con bé.
Nói tới đây cũng vừa lúc chị Ông xong việc. Chị đã thành công bán ra hai bộ quần áo, sau khi tiễn vị khách ra tận cửa, chị liền quay vào cười nói: “Mẹ biết con muốn đi làm, nhưng làm ở chỗ thím tư hay làm ở chỗ mẹ cũng như nhau cả thôi. Bây giờ bụng còn nhỏ con chưa cảm thấy gì, chứ mấy tháng nữa cái bụng nhô cao là đi lại bất tiện lắm. Con ôm cái bụng bầu đi đi lại lại như thế, mọi người trong nhà rất không yên tâm.”
Chu Tứ Ni cắn cắn môi, nhìn về phía thím tư xin ý kiến.
Lâm Thanh Hoà nghĩ sao nói vậy: “Thím rất tán đồng với suy nghĩ của mẹ chồng cháu. Cháu nên ở bên này dưỡng thai cho tốt, tất nhiên không ai bắt cháu phải ở yên một chỗ, thỉnh thoảng cứ sang chơi với ông bà nội cho khuây khoả cũng được.”
Chu Tứ Ni do dự một lát rồi mới gật đầu nói: “Vâng, vậy cháu sẽ ở lại bên này, khi nào rảnh cháu sẽ về bên đó thăm ông bà nội và chú thím.”
Chị Ông cười sang sảng: “Đó, con nghĩ như vậy có phải đúng hơn không. Cứ ở đây làm với mẹ, mỗi tháng mẹ sẽ trả lương đàng hoàng. Vậy nên đừng sợ không có thu nhập, biết chưa? Đợi khi nào sinh xong, mẹ hứa sẽ thưởng cho một bao lì xì thật dày.”
Chu Tứ Ni nhoẻn miệng cười: “Dạ, con cảm ơn mẹ.”
Có thể nói, nó đã may mắn có được một bà mẹ chồng trên cả tuyệt vời. Thường ngày, mẹ đối xử với nó rất tốt. Mặc dù đã về Ông gia làm dâu được ba năm, nhưng tới cuối năm ngoái nó mới chịu mang thai, ấy vậy mà mẹ chồng chẳng nặng nhẹ nửa câu, mà chỉ điềm nhiên bảo cuộc sống này là của hai đứa, hai đứa tự quyết định, sắp xếp sao cho hợp lý là được.
Ngoài ra, mẹ cũng rất vô tư, thoải mái, không hề đặt nặng vấn đề cháu trai cháu gái. Thậm chí bà còn nói vui rằng, cháu nào cũng là cháu, trai cũng thương mà gái cũng yêu. Ông gia không bao giờ có chuyện trọng nam khinh nữ. Chính điều này đã tiếp thêm tự tin và sức mạnh cho Chu Tứ Ni. Tuy không nói ra miệng, nhưng sâu trong lòng con bé là sự cảm kích và kính trọng gia đình chồng vô bờ bến.
Nói đến cảm kích thì không thể không nhắc tới một người, đó chính là thím tư. Nếu lúc trước không nhờ thím động viên, khích lệ cũng như hết lòng thúc đẩy thì nó không bao giờ dám tiến tới cuộc hôn nhân này. Và như vậy chắc chắn nó sẽ bỏ lỡ một mối lương duyên, một người chồng hoàn hảo và một gia đình chồng tuyệt vời.
Tuy nhiên có một điều Chu Tứ Ni không biết, cả Ông Quốc Đống lẫn chị Ông đều cực kỳ - cực kỳ hài lòng vì đã chọn được một nàng dâu tốt. So ra thì Ông gia cũng thuộc diện gia đình khá giả, có của ăn của để, vậy nên họ cần một người con dâu có khả năng tề gia nội trợ. Và hiển nhiên, Tứ Ni đáp ứng trọn vẹn những yêu cầu đặt ra, con bé vừa giỏi quán xuyến việc nhà, vừa đảm đang trong khâu nội trợ. Bên cạnh đó, con bé còn là một người ham học hỏi, có chí cầu tiến. Nói ngắn một câu thôi, một đứa con gái như vậy, có nhà chồng nào không ưng cơ chứ?!
Đương nhiên, những cái này mọi người biết và để trong lòng là được, không nhất thiết phải nói ra miệng.
Tới đây xem như chuyện công việc của Chu Tứ Ni đã được giải quyết xong. Lâm Thanh Hoà và chị Ông liền xoay sang chủ đề khác.
Đầu tiên là bàn tới vấn đề kinh doanh. Cái này thì khỏi phải nói nhiều, mấy năm gần đây cửa hàng của chị Ông rất đắt khách, bình quân tháng nào cũng thu về hơn một ngàn đồng. Mấy tiệm thời trang sinh sau đẻ muộn kế bên có xách dép chạy theo cũng không kịp, muốn kiếm lời còn khó nói chi tới chuyện cạnh tranh. Về cơ bản, ở cái đoạn đường này, tiệm nhà chị làm trùm.
Bỗng nhiên chợt nhớ tới cái gì, chị Ông liền quay sang hỏi con dâu: “Mẹ thấy bảo thằng Quốc Đống sắp được cấp nhà hả? Là thật hay giả thế?”
Chu Tứ Ni gật đầu xác nhận: “Là thật mẹ ạ.”
Kỳ thực, sau khi kết hôn Ông Quốc Đống đã đủ điều kiện được xếp vào danh sách chờ phân nhà ở. Theo tiêu chuẩn, anh sẽ được cấp một căn hộ khép kín, tích hợp cả nhà bếp và buồng vệ sinh.
Mà cũng chính vì chính sách phúc lợi này nên cán bộ công nhân viên không ai muốn bỏ tiền ra mua nhà, tất cả đều chấp nhận xếp hàng chờ tới lượt. Thành thử giá nhà ở thời điểm hiện tại vẫn còn tương đối thấp. Nhưng chỉ cần tới cuối thập niên 90, khi chính phủ tuyên bố huỷ bỏ việc cấp nhà ở cho công nhân viên chức thì giá nhà sẽ lao nhanh hơn hoả tiễn ấy chứ.
Lâm Thanh Hoà cười nói: “Chắc chắn Quốc Đống sẽ lựa được căn tốt, phải không?”
Chu Tứ Ni cười mãn nguyện: “Dạ, anh ấy bảo đã đi xem qua rồi ạ, căn hộ đích xác không tồi. Đợi một thời gian nữa vợ chồng cháu sẽ dọn sang nhà mới.”
Trước mắt, hai vợ chồng Tứ Ni đang ở nhà thuê. Tuy diện tích không lớn lắm nhưng điệu kiện cũng không tới nỗi quá tệ, nhìn chung là ở mức tạm chấp nhận được. Vậy nên nó khá chờ mong căn nhà phúc lợi sắp được cấp tới đây.
Lâm Thanh Hoà gật đầu nói: “Quốc Đống đã khẳng định như vậy thì cứ yên tâm đi.”
Chị Ông cười nói: “Cũng may là được đơn vị cấp nhà cho, chứ trông chờ vào mấy đồng tiền lương và chút phí xuất ngũ của nó thì chưa chắc đã mua được căn tử tế ấy chứ.”
Lâm Thanh Hoà lại không nghĩ như vậy: “Việc này có gì phải lo, Quốc Đống là nhân viên nhà nước, lương bổng ổn định, về già còn có lương hưu, cuộc sống coi như có bảo đảm rồi, nên nếu không đủ thì cứ đi vay, từ từ rồi trả, không việc gì phải lo lắng cả.”
Chị Ông khó hiểu: “Chị mới nghe người ta nói nói vay tiền làm ăn thôi chứ chưa nghe ai nói vay tiền mua nhà bao giờ.”
Lâm Thanh Hoà cười cười: “Thì giờ nghe em nói rồi đó.”
Rất nhanh sau đó, đề tài này mau chóng bị lướt qua nhường chỗ cho chuyện của Chu Khải và Ông Mỹ Gia.
Chị Ông chép miệng: “Hai cái thằng anh mê mê mải mải lấy vợ, tranh cả với em gái. Cũng may chúng nó xong xuôi hết rồi, năm nay tới lượt hai đứa Tiểu Khải và Mỹ Gia. Haizz, chị chờ cái đám cưới này lâu lắm rồi đấy!”
Lâm Thanh Hoà cũng thở dài: “Sau khi kết hôn hai đứa nó sẽ ở tại đơn vị, không biết một năm chị em mình được gặp con mấy lần đây.”
Nhớ lại chuyện cũ, chị Ông liền thông báo: “À, lần trước chị nghe Mỹ Gia kể ở trên đơn vị có cái vườn trẻ, chỉ cần trả tiền là có thể gửi bé, không yêu cầu hộ khẩu, giấy tờ gì hết. Chị thấy vậy cũng tốt, theo chế độ Mỹ Gia chỉ được nghỉ thai sản bảy, tám tháng thôi. Mẹ đi làm gửi con vườn trẻ cũng được, tầm đấy là em bé biết bò rồi, cũng không đáng ngại lắm.”
Lâm Thanh Hoà ngỡ ngàng: “Chị đã hỏi rõ chưa? Liệu có an toàn không?”
Chị Ông gật đầu: “Vườn trẻ nằm trong tiểu khu, chỉ nhận giữ trẻ em trong khu vực đó nên rất an toàn. Nghe nói các cô giáo sẽ chịu trách nhiệm cho tụi nhóc ăn cơm, uống sữa, ăn bánh quy này nọ, nói chung là chăm sóc cẩn thận lắm. Chỉ có điều học phí hơi đắt, mỗi tháng 50 đồng lận.”
Đặt ở thời này, 50 đồng đích thực là rất cao, vì có nhiều người lao động quần quật cả tháng cũng chỉ kiếm được từng này thôi.
Lâm Thanh Hoà nói ngay không cần suy nghĩ: “Chỉ cần chăm sóc em bé chu đáo là được, 50 đồng có đáng gì. Cái này bên em ra.”
Mà chắc gì đã tới lượt ông bà nội ngoại cơ chứ, tiền lương của ba mẹ nó dư sức qua cầu. Này nhé, tính cả lương bổng và trợ cấp, tháng nào Chu Khải cũng được lãnh mấy trăm đồng, còn thu nhập của Ông Mỹ Gia cũng phải hơn hai trăm. Với từng đấy chẳng lẽ không thể nuôi nổi một đứa bé? Vả lại chỉ tốn kém mấy tháng thôi, bởi cái tụi bé lít nhít không biết gì cả, từ ăn uống cho đến vệ sinh đều phải có người phục vụ tận nơi. Chứ khi chúng đến tuổi đi học là mọi chuyện đơn giản hơn rất nhiều. Tới lúc đó học phí cũng giảm mà việc chăm sóc cũng dễ dàng hơn.
Trong khi hai bà mẹ đang lo lắng khôn nguôi, thì Chu Tứ Ni cười như nắc nẻ: “Haha, hiện tại anh Khải và Mỹ Gia còn chưa kết hôn mà, sao mẹ và thím đã lo tận tới chuyện bé con ăn gì, đi gửi vườn trẻ nào rồi.”
Chị Ông phất tay: “Trong năm nay chúng nó sẽ kết hôn, vậy nên bắt đầu lo chuyện con cái từ giờ là vừa rồi.”
Lâm Thanh Hoà gật đầu tỏ ý tán thành: “Đúng đấy, sớm muộn gì cũng phải lo, lo trước không thừa. Nhưng mà phải xem ý tứ hai đứa nó thế nào đã. Nếu chúng muốn có con ngay thì sinh còn tạm thời chưa muốn thì để từ từ cũng được. Chị đừng hối thúc Mỹ Gia kẻo con bé áp lực. Hai gia đình chúng ta đều ở xa không giúp được gì cho tụi nhỏ thì cứ để tụi nhỏ toàn quyền quyết định đi.”
Lời này thật khiến người ta cảm động và ấm lòng, chị Ông chân tình nói: “Con bé Mỹ Gia quả là có phúc có phần nên kiếp này mới được làm dâu Chu gia.”
Lâm Thanh Hoà mỉm cười: “Chị đừng nói vậy mà, phải là thằng Khải nhà em có phúc nên mới cưới được người vợ vừa xinh đẹp nết na lại giỏi giang như Mỹ Gia.”
Hai bà mẹ cứ say mê khen qua khen lại, khiến Chu Tứ Ni ngồi nghe bên cạnh cũng cảm thấy ngượng ngùng thay.
Lát sau, Lâm Thanh Hoà liền mở lời mời: “À, em định ngày kia sẽ đi ngâm suối nước nóng. Hôm ấy chị muốn tham gia chung cho vui không?”
Gì chứ nghe tới suối nước nóng là chị Ông mừng quýnh: “Đi, đi chứ. Haha, giờ chị đã có con dâu hỗ trợ trông coi cửa hàng rồi. Em đón lúc nào là chị đi lúc đấy à. Nhưng lần này chị chủ chi đó nha.”
Lâm Thanh Hoà bật cười: “Còn có cả Hiểu Mai và Nhị Ni nữa ấy. Chị định bao hết hả?”
Chị Ông cười thoải mái: “Chuyện nhỏ, cứ để đó cho chị!”