Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 623: Con giáp thứ 13
Hàn huyên chán chê với chị Ông, Lâm Thanh Hoà đánh xe rời đi. Nhìn đồng hồ thấy vẫn còn sớm, cô tranh thủ chạy qua mấy tiệm trà kiểm tra xem tình hình kinh doanh thế nào.
Lúc này, Chu Quy Lai đang ngồi thưởng trà với Mã Thành Dân.
Nghe tiếng bước chân của mẹ, Chu Quy Lai lập tức nhệch miệng cười: “Ồ, mẹ yêu tới rồi. Chà, bộ đồ của mẹ kết hợp với đôi giày cao gót này hợp đấy, nhìn cực kỳ có phong cách. Hoa hậu HongKong cũng chỉ tới thế là cùng.”
Trên thực tế Lâm Thanh Hoà nào có đi giày cao gót, đôi giày của cô chỉ tầm ba phân thôi à. Nhưng đúng là hôm nay cô ăn vận chỉn chu hơn thường ngày, trên vai đeo thêm một chiếc túi nhỏ, trang điểm và làm tóc theo trào lưu thập niên 80 nên trông khá đẹp mắt. Tới cô nhìn vào gương còn thấy ưng cái bụng nữa là.
Biết lời nói của cái thằng bắng nhắng này có bảy phần nịnh nọt, ba phần trêu chọc, Lâm Thanh Hoà lừ mắt mắng: “Coi bộ rảnh rang quá ha. Mấy căn tiệm bên Thượng Hải đã sửa sang xong cả chưa?”
Chu Quy Lai nghiêm túc trả lời: “Xong hết rồi mẹ ạ. Ông Khương mới gọi điện báo cho con xong.”
Lâm Thanh Hoà quay sang nói với Mã Thành Dân: “Tháng sau chị và Thanh Bách có việc ra ngoài một chuyến, chắc phải đi một thời gian đấy.”
Mã Thành Dân gật đầu nói: “Vâng, em biết rồi, anh chị cứ đi đi. Xong việc bên Thượng Hải em sẽ quay về liền.”
Hiện tại, Chu Nhị Ni đang được bồi dưỡng cho chức vụ tổng quản lý nhưng điều ấy không hề ảnh hưởng tới địa vị của Mã Thành Dân vì Lâm Thanh Hoà vẫn trọng dụng và tín nhiệm anh ấy như những ngày đầu tiên.
Đương nhiên tiền đề ở đây là vì Mã Thành Dân trung thành, tận tâm tận lực với công việc. Và người như vậy chắc chắn sẽ không bao giờ bị bạc đãi.
Mặc dù gia đình đã có cơ sở làm ăn riêng nhưng chưa bao giờ Mã Thành Dân khởi lên suy nghĩ từ chức. Nghe nói tiệm sủi cảo của thím Mã và con dâu làm ăn khá lắm, tất nhiên không thể so được với tiệm của Chu Thanh Bách nhưng mỗi tháng cũng kiếm được mấy trăm đồng. Ngay cả chú Mã cũng nghỉ chạy xe ba gác, qua bên tiệm hỗ trợ vợ con.
Thế nhưng Mã Thành Dân vẫn thích làm thuê cho Lâm Thanh Hoà hơn. Bởi môi trường làm việc bên này thoải mái, còn kinh doanh đa ngành nghề nên có nhiều cơ hội cho anh học hỏi phát triển bản thân. Bên cạnh đó, đãi ngộ mà anh được hưởng khá cao, những nhân viên khác chỉ được lãnh 170 đồng mỗi tháng, nhưng riêng anh được trả tận 230 đồng. Và quan trọng nhất là, cả vợ chồng chị Thanh Hoà lẫn Chu Quy Lai đều tôn trọng và đối xử với anh như bạn bè. Chính những điều này đã giữ chân Mã Thành Dân ở lại cho tới tận ngày nay và có lẽ trong tương lai cũng sẽ không rời đi.
Lâm Thanh Hoà gật đầu: “Trong quá trình đào tạo đội ngũ nhân viên mới nhớ chọn ra hai đến ba người có tố chất để bồi dưỡng thành cửa hàng trưởng. Tất nhiên việc này cần nhiều thời gian, không thể gấp rút được. Sau khi công việc bên Thượng Hải dần đi vào ổn định thì Thành Dân lập tức quay về Bắc Kinh. Riêng thằng ba, con tiếp tục ở bên đó giám sát thêm một thời gian nữa. Còn vấn đề ăn ở sinh hoạt gì đó cứ ghé nhà ông bà Khương là được.”
Chu Quy Lai gật đầu tỏ ý không thành vấn đề.
Lâm Thanh Hoà nhìn quanh một lượt rồi hỏi: “Nhị Ni đâu?”
Chu Quy Lai nhếch miệng cười thần bí: “Sang nhà máy anh rể rồi ạ.”
Lâm Thanh Hoà híp mắt đánh giá: “Hôm nay con sang đấy thanh toán tiền có nói năng linh tinh gì không đấy?”
Chu Quy Lai lập tức kêu oan: “Mẹ, mẹ đừng có hiểu lầm con mà. Con đâu phải đứa bốc đồng không hiểu chuyện đâu. Chỉ là con cố tình đi gặp hai cô kế toán mới xem thế nào thôi à.”
Trong hai người đó, có một người quả thực không cần lo ngại vì tuổi tác hơi lớn, nhan sắc bình thường tới mức tầm thường. Còn cái cô trẻ tuổi thì phải coi chừng nha, mặt mũi khá xinh xắn, hoạt bát nhanh nhẹn, cũng rất giỏi chuyên ngành kế toán. Tuy rằng đã có bạn trai nhưng điều kiện kém xa anh Vương Nguyên. Chính bởi vậy nên Chu Quy Lai mới phải đích thân tới tận nơi thăm dò. Nhưng nó thề là chỉ thăm dò thôi chứ không hề buông lời nặng nhẹ móc mỉa gì.
Lâm Thanh Hoà thừa biết suy nghĩ quỷ quái của thằng nhóc này nhưng cô cũng không tiện nhiều lời. Dù sao người là do chính Nhị Ni tuyển về, ắt hẳn trong lòng con bé đã hiểu rõ. Và trên cơ bản đây là chuyện riêng của gia đình nó, mình xen vào quá nhiều e rằng không hay.
Tuy nhiên có một phần quan trọng Chu Quy Lai giấu nhẹm không kể chính là cuộc nói chuyện giữa nó và Vương Nguyên. Bề mặt thì Chu Quy Lai khoe khoang anh cả sắp thăng chức thiếu tá, anh hai sắp kết hôn với con gái nhà chính uỷ. Nhưng ẩn ý phía sau chính là cảnh cáo Vương Nguyên coi chừng, đừng có mà léng phéng kẻo không xong đâu.
Tất nhiên Vương Nguyên thừa sức nghe hiểu điều này. Anh lắc đầu bất đắc dĩ vô cùng. Khổ quá đi, anh nào có trêu hoa ghẹo nguyệt bao giờ mà tới nỗi thằng ba lại mất lòng tin như vậy?
Chu Quy Lai rời đi được một lúc, Chu Nhị Ni mới lại đây tiện thể mang cho chồng hai cân trà Đại hồng bào (1).
Thấy vợ tới, Vương Nguyên liền mách: “Vợ, ban nãy thằng ba mới bóng gió cảnh cáo anh…”
Vừa nghe là Chu Nhị Ni đoán được Chu Quy Lai nói về vấn đề gì, cô nhướng mày tủm tỉm cười: “Nó nói cái gì?”
Vương Nguyên thở dài: “Nó nói anh cả nó sắp thăng quan tấn chức, anh hai sắp cưới thiên kim đại tiểu thư, mai này rất có khả năng đi theo con đường chính trị. Nó bảo anh phải cẩn thận một chút, nếu dám làm gì có lỗi với em thì sẽ lập tức đánh cho anh không còn răng ăn cháo.”
Tất nhiên còn lâu Chu Nhị Ni mới tin những lời này, cô phá lên cười ngặt nghẽo: “Haha, anh xạo quá đi, không đời nào Tam Oa nói như vậy.”
Vương Nguyên bật cười vui vẻ: “Thì đại loại ý tứ cũng không khác là bao.”
Chu Nhị Ni tiến lại gần, lấy tay chọc chọc vào ngực chồng nửa đùa nửa thật: “Thế nên anh phải biết nghe lời nha, em đây cũng có chỗ dựa vững mạnh lắm chứ bộ. Vì hạnh phúc gia đình mình, việc gì nên làm, việc gì không nên làm, anh nên cẩn trọng suy xét cho thật kỹ!”
Cô không phủ nhận mình rất yêu chồng, nhưng trong tình yêu, điều cô đề cao chính là lòng chung thuỷ. Nói cô theo chủ nghĩa hoàn hảo cũng đúng vì cô không chấp nhận một hạt sạn nào xuất hiện trong cuộc hôn nhân của mình. Người ta thường nói nghĩa vợ chồng là phải có thuỷ có chung, nếu một ngày nào đó anh không còn coi trọng đoạn tình cảm này, tâm tư đã dành cho nơi khác vậy đừng trách cô nhẫn tâm vì sao không níu kéo. Một lần bất trung thì trăm lần bất dung, tha thứ rồi để anh lại tiếp tục ngựa quen đường cũ à? Việc làm ngu ngốc như vậy chắc chắn không bao giờ Chu Nhị Ni cô phạm phải.
Trên thực tế, mấy năm trở lại đây, nhìn Vương Nguyên ngày một thành đạt, lòng Nhị Ni vô cùng bất an. Vốn dĩ ngay từ ban đầu, thân phận hai người đã cách xa một trời một vực. Vậy mà giờ đây, anh lại càng vươn mình lớn mạnh hơn so với trước. Vậy nên trong thâm tâm Chu Nhị Ni luôn lo sợ rằng liệu khoảng cách có kéo bọn họ ra xa nhau hay không?
Tuy nhiên những mối bận tâm này trước nay Chu Nhị Ni chưa từng nói ra, cô cũng không phải kiểu phụ nữ ủ dột buồn bã, thích đắm chìm vào nỗi buồn. Nhưng chẳng may điều đó thật xảy ra thì cô cũng đành cam tâm chấp nhận. Cầm lên được bỏ xuống được đó chính là tính cách vốn có của Nhị Ni.
Mấy năm trở lại đây, đi làm tiếp xúc với nhiều người, nghe qua nhiều sự việc, cái nhìn của của cô đã thoáng hơn trước rất nhiều.
Mấy lần nói chuyện điện thoại với mẹ, mẹ đều bóng gió nhắc khéo ở quê có mấy ông đi lên thành phố làm đốc công, một thời gian sau trở về là y như rằng dắt theo một cô gái trẻ tuổi với cái bụng bầu lùm lùm. Hoặc những người đi làm ăn xa nhà, gặp vận gặp thời phất lên giàu có, đáng nhẽ vợ con ở quê sẽ được nhờ nhưng không, họ nhẫn tâm ruồng bỏ vợ con, đi rước ả đàn bà khác về làm vợ.
Ở nông thôn đã vậy, thì thành phố lớn càng khỏi phải bàn. Đặc biệt trên này không thiếu đám đại gia giàu xổi thích thể hiện mình, ham mê của lạ và đương nhiên đi kèm với đó là biết bao vụ ly hôn trong uất nghẹn của những người vợ tào khang.
Mà Vương Nguyên nhà cô cũng nằm trong số cái đại gia có máu mặt ở cái đất Bắc Kinh này. Là một kế toán trưởng, cô nắm rất rõ thu chi của nhà máy vậy nên Nhị Ni biết số tiền một năm anh kiếm về kinh khủng đến nhường nào, thậm chí cô làm lụng vất vả cả đời cũng chẳng thể nào với tới nổi. Vì thế, nếu anh thực sự muốn ly hôn, cô căn bản không có khả năng phản kháng.
Thấy vợ cứ bần thần, Vương Nguyên liền cười nói: “Năm nay em đi học lái xe đi, học xong anh sẽ mua cho em một chiếc xe hơi, bất cứ lúc nào muốn đến đây kiểm tra cũng được.”
Chu Nhị Ni cười vang: “Dạ, nhưng anh phải dạy trước cho em nhé.”
Kỳ thật cô cũng thích xe hơi từ lâu rồi. Mỗi lần thấy thím tư ngồi sau tay lái trông oai phong vô cùng, lại có thể thoải mái tự do chở mọi người đi chơi đó đây nữa chứ.
“Tuân lệnh bà xã.” Vương Nguyên sảng khoái đồng ý.
Thế là hai vợ chồng sóng vai xuống bãi đất trống dưới lầu tập xe.
Trên lan can lầu hai, nữ kế toán xinh đẹp dõi theo bóng lưng ông bà chủ với ánh mắt vô cùng phức tạp.
Cô ta không hiểu tại sao một người trẻ tuổi hào hoa, tài ba như Vương Nguyên lại thích một ả đàn bà nông thôn, dáng dấp không ra làm sao mà mặt mũi cũng chẳng phải hàng xinh đẹp!
Thời gian gần đây, cô ta luôn chú ý nhất cử nhất động của ông chủ, cố gắng tìm cơ hội tiếp cận thân mật. Nhưng đáng tiếc thay, ông chủ cực hạn chế ra ngoài xã giao, hễ tan làm là lập tức xách cặp về nhà.
Càng nghĩ cô ta càng không phục, Chu Nhị Ni có cái gì hơn mình chứ? Luận diện mạo, luận bằng cấp, người đàn bà quê mùa đó đều thua xa. Có chăng là sinh được cặp song sinh long phượng thai thôi, có gì ghê gớm lắm đâu!
Đặc biệt từ khi tiếp cận với sổ sách, tính toán được doanh thu của nhà máy, cô ta càng thêm kiên định với suy nghĩ của bản thân. Chỉ cần đoạt được người đàn ông tên Vương Nguyên này thì coi như nửa đời sau không cần phải lo lắng hay suy nghĩ gì nữa. Vậy nên cái cơ hội một bước lên trời này, nhất định không thể bỏ qua.
===
Chú Thích:
Đại Hồng Bào là một trong thập đại danh trà nổi tiếng lừng danh với mức độ lên men 90%, nước trà pha ra có màu đỏ cam hơi thiên vàng óng mật. Đại Hồng Bào mang cho người uống cảm nhận được sự êm lâng lâng trong hương vị trái cây chín thoang thoảng, hậu ngọt lưu luyến không buông nơi đầu lưỡi. Đại Hồng Bào nổi tiếng trong giới sành trà không chỉ nằm ở hương vị chinh phục mọi vị giác mà còn ở sản lượng ít và nhiều công dụng có ích cho sức khỏe.
=====
P/s: @phuho89: Bạn ơi, Hiện tại mình chưa thể bắt độ cùng bạn được. Hẹn bạn sau mùa Euro nhé!