Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 624: Chia hoa hồng
Tới ngày hẹn, Lâm Thanh Hoà làm tài xế chở Chu Hiểu Mai, Chu Nhị Ni và chị Ông thẳng tiến suối nước nóng hưởng thụ một bữa.
Dưới làn nước ấm áp, chị Ông bất ngờ đề cập tới đề tài sốt dẻo gần đây - con giáp thứ 13!
“Thật không thể tưởng tượng được bây giờ cái đám con gái chúng nó nghĩ gì nữa. Mấy anh thanh niên tốt nghiệp đại học, tiền đồ rực rỡ thì không cần, lại tình nguyện làm tình nhân cho mấy lão già khú đế, mặt mũi nhăn nheo như quả táo tàu, cái bụng thì to như cái trống, nhìn không khác tuổi cha tuổi chú! Haizz, thiệt tình không sao hiểu nổi giới trẻ ngày nay!”
Không phải tự nhiên chị đem chủ đề này ra bàn luận mà nó cứ lởn vởn ngay trước mặt, không nói không được. Chuyện là ngay sát nhà chị cũng có một ông lập phòng nhì, bí mật nuôi bồ nhí bên ngoài. Không ít lần con bé đó tới tiệm chị mua quần áo, coi bộ ăn diện se sua dữ lắm!
Kể ra cũng trẻ trung xinh đẹp đấy, mà xấu tính quá, ai lại đi phá hoại hạnh phúc gia đình người khác như thế bao giờ. Thất đức chết!
Chu Hiểu Mai bĩu môi: “Cái này có gì mà khó hiểu. Chắc chắn là vì đối phương có tiền nên muốn đào mỏ rồi.”
Lại nói là không phải đi? Gớm, đừng có mà lấy danh nghĩa tình yêu ra nguỵ biện, có đánh chết cô cũng không tin đâu. Thử mà mấy lão đó nghèo kiết xác xem, mấy con nhỏ kia không chạy mất dép từ sớm ấy chứ.
Chưa hả giận, Chu Hiểu Mai lại tiếp tục phun trào: “Đúng là cái loại không ra gì, đã ham ăn biếng làm lại còn trơ tráo. Ỷ vào tuổi trẻ, có tí nhan sắc nên muốn đi đường ngang lối tắt, không cần lao động cực khổ chỉ việc ngồi rung đùi đếm tiền thôi ấy hả? Xì, chắc dễ?! Cứ đợi đi, rồi kết cục sẽ không được tốt đẹp đâu!”
Lâm Thanh Hoà trố mắt ngạc nhiên: “Sao cô phản ứng dữ dội vậy?”
Chu Hiểu Mai cũng ngạc nhiên không kém: “Ủa, em quên chưa kể với chị à. Ông anh họ của Đại Lâm có người phụ nữ khác ở bên ngoài.”
Lâm Thanh Hoà nhíu mày, thoáng giật mình. Mặc dù không quen thân nhưng Lâm Thanh Hoà cũng đã gặp qua người này. Vì nhà máy đóng cửa nên mấy năm trước anh ta cùng vợ lên thủ đô làm ăn, con cái cũng lớn hết cả rồi, không lẽ trẻ không chơi già đổ đốn? Mà cũng không phải, cô thấy anh ta tương đối thật thà, chất phát đấy chứ, nào giống cái hạng đàn ông trăng hoa bay bướm đâu nhỉ?
Chu Hiểu Mai thở dài: “Nhìn thì không giống nhưng sự thật đúng là như vậy. Hai vợ chồng đang cãi nhau ầm ĩ hết cả lên kia kìa. Hôm trước chính mắt chị vợ nhìn thấy anh chồng tay trong tay đi dạo phố với người phụ nữ khác.”
Chị Ông tò mò hóng chuyện: “Rồi sao nữa? Mà cụ thể là như nào?”
Chu Hiểu Mai chép miệng: “Chuyện này kể ra dài dòng lắm, mà chung quy lại cũng là tại anh tại ả tại cả đôi bên. Bà vợ kia nào phải hạng hiền lành tử tế gì cho cam, chẳng hiểu học ở đâu mà tự nhiên sinh tật ham mê bài bạc. Cả ngày lẫn đêm đắm chìm với cái bàn mạt chược, không thèm về nhà, bao nhiêu chuyện trong ngoài, rồi công việc bán buôn ném hết cho anh chồng. Chẳng những thế hễ chị ta đi vắng thì thôi chứ bước chân vào nhà một cái là liên mồm càm ràm, mắng chửi chồng còn hay hơn hát. Anh ấy thì cứ cam chịu nhẫn nhịn vậy đó. Haiza, nhiều lần em chứng kiến mà cũng thấy ái ngại thay!”
Lâm Thanh Hoà nghĩ sao nói vậy: “Nhưng đó không phải cái cớ cho việc ngoại tình. Nếu không thể tiếp tục chung sống với nhau thì anh ta có thể chọn giải pháp ly hôn mà.”
Trước đây không ít lần cô nghe Chu Hiểu Mai phàn nàn về bà chị dâu chanh chua, ghê gớm. Lúc trước ở dưới huyện thành còn đỡ, chứ từ khi lên Bắc Kinh, kiếm được nhiều tiền, chị ta càng bộc lộ nhiều tính xấu hơn. Lúc nào cũng vênh vênh váo váo ra vẻ ta đây, khinh thường tất cả mọi người.
Quả thực sống cùng người phụ nữ như vậy rất khó chịu, rất ức chế nhưng như cô đã nói ở trên, nếu thực sự không chịu nổi nhau nữa thì vẫn còn một giải pháp đó chính là ly hôn. Chia tay rồi, chân chính trở về với trạng thái độc thân tự do, đến lúc ấy muốn quen ai thì quen, muốn yêu ai thì yêu. Còn bây giờ, khi trên danh nghĩa vẫn là chồng người ta mà đã có quan hệ ngoài luồng với người phụ nữ khác là sai rồi, sai hoàn toàn!
Chu Hiểu Mai gật đầu: “Em có biết đâu, tận đến khi mọi chuyện vỡ lở bung bét em mới biết ấy chứ. Anh họ đòi ly dị nhưng bà vợ sống chết không chịu. Giờ cả vợ lẫn chồng chỉ mải cãi cọ, chẳng thiết buôn bán làm ăn gì cả. Cửa hàng cửa hiệu giao hết cho mấy đứa con quản lý.”
Sự việc lần này như một hồi chuông cảnh báo khiến Chu Hiểu Mai phải giật mình suy xét lại bản thân. Ừ thì công nhận đôi lúc cô hơi ngang bướng thật, thỉnh thoảng cũng lấn lướt chồng nhưng được cái cô rất siêng năng, biết quan tâm và vun vén cho gia đình. Với lại, may mắn thay, Đại Lâm là người hiền lành, thật thà, yêu vợ thương con, chắc chắn sẽ không có chuyện anh ấy ra ngoài vụng trộm đâu. Mà nếu như chuyện đó thực sự xảy ra, Chu Hiểu Mai không dám tưởng tượng mình và các con sẽ sống tiếp thế nào nữa…
Lâm Thanh Hoà chỉ im lặng lắng nghe, không phán xét, không bàn luận. Suy cho cùng ở trong chăn mới biết chăn có rận, chỉ vợ chồng người ta mới hiểu vấn đề nằm ở đâu mà thôi!
Chị Ông bất chợt buông tiếng thở dài: “Chỉ tội cho cho mấy đứa nhỏ.”
Chu Hiểu Mai: “Cũng may mấy đứa nó đều trưởng thành cả rồi, đứa lớn nhất năm nay đã 22 tuổi rồi chị ạ.”
Anh chị họ Đại Lâm có tổng cộng ba người con, đứa lớn nhất 22, đứa nhỏ nhất 17.
Chị Ông lại hỏi tiếp: “Thế ông bà ở nhà đã biết chuyện chưa?”
Chu Hiểu Mai gật đầu xác nhận: “Biết cả rồi chị ạ, chuyện lớn như vậy làm sao giấu được. Với lại ngày nào chị ta chẳng gọi điện về cho cha mẹ chồng than khóc, trách móc. Hai hôm trước cậu mợ đã lên tàu, chắc cũng sắp tới Bắc Kinh rồi cũng nên.”
Chị Ông cười lạnh: “Hừ, giờ mới biết khóc. Nếu trước đây cô ta không bức ép chồng thì mọi chuyện đâu ra nông nỗi như ngày hôm nay.”
Trong chuyện này đích thực người đàn ông sai, sai ở chỗ chưa ly hôn đã đi ra ngoài xằng bậy nhưng người phụ nữ càng sai hơn vì đã không làm tròn trách nhiệm một người vợ, một người mẹ trong gia đình.
Rõ ràng lúc trẻ khổ sở bao nhiêu vẫn có thể nắm tay nhau vượt qua hết thảy, vậy mà tới tuổi trung niên, khi cuộc sống bắt đầu khấm khá hơn, trong túi rủng rỉnh tiền bạc thì lại nghĩ tới chuyện chia tay đường ai nấy đi. Sao mà nghiệt ngã vậy?!
Từ đầu đến cuối, Chu Nhị Ni chỉ yên lặng, không chen vào một lời.
Lâm Thanh Hoà đã để ý cô cháu gái từ ban nãy, tính không can thiệp nhưng thôi cứ nhắc nhở con bé một câu vậy: “Nhị Ni à, dạo này chịu khó qua lại chỗ nhà máy nhiều nhiều một chút nha.”
Tất nhiên tin tưởng thì vẫn tin tưởng nhưng hôn nhân của mình, hạnh phúc của mình thì mình phải chủ động bảo vệ. Đồng thời cũng phải thể hiện cho đám trà xanh kỹ nữ kia thấy, chị đây mới là chính thất, mấy bé đừng có mà nảy sinh tà tâm, không dễ ăn của chị đâu!
Ủa, sao tự nhiên chị tư lại dặn vậy? Có biến gì à? Chu Hiểu Mai vội vàng quay sang hỏi Chu Nhị Ni: “Chỗ Vương Nguyên đã xảy ra chuyện gì?”
Biểu hiện của cô út mắc cười quá, Chu Nhị Ni cười rộ lên: “Không có gì đâu ạ. Chẳng qua cháu mới tuyển hai cô kế toán viên. Trong đó có một cô khá xinh xắn.”
Chu Hiểu Mai trợn trắng mắt mắng: “Thế mà kêu không có gì đâu? Cháu bị đần à?! Cháu nên nhớ chồng cháu là một ông chủ vừa đẹp trai vừa nhiều tiền. Đàn ông như vậy rất dễ bị cái hạng con gái hám của câu dẫn, dụ dỗ. Từ bây giờ cháu phải đề cao cảnh giác 200%, biết chưa?”
Chị Ông lại không đồng tình cho lắm: “Chưa có chuyện gì mà, với lại chị thấy cậu Vương Nguyên nào phải hạng người ham mê của lạ. Hơn nữa nhà họ Vương là gia tộc lớn, đề cao gia phong lễ giáo, chắc chắn sẽ không cho phép con cái làm chuyện xằng bậy đâu.”
Chu Nhị Ni dở khóc dở cười nhìn cô út: “Cô à, cô lo lắng nhiều rồi. Anh Vương Nguyên không có thời gian để ý tới mấy người đó đâu, gần đây anh ấy đang bận dạy cháu lái xe kia kìa.”
Chu Hiểu Mai nhướng mày: “Nó sắp mua xe hơi cho cháu hả?”
Chu Nhị Ni nhoẻn miệng cười: “Vâng, chờ sau khi cháu thi được bằng lái, anh ấy sẽ mua cho cháu một chiếc. Còn nói là có phương tiện cho vợ tuỳ thời tới kiểm tra.”
Chị Ông cười sang sảng: “Thấy chưa, chị đã nói mà, cậu Vương Nguyên đâu phải người thiển cận. Mà chưa nói tới cái khác, chỉ riêng cặp song sinh long phượng đã đủ khoá chân cậu ấy ở nhà rồi. Hai đứa trẻ đáng yêu tới vậy cơ mà!”
Bốn người phụ nữ tám chuyện chán chê mê mỏi mới thoả mãn leo lên bờ, kiếm chút gì bỏ vào bụng cho đỡ đói rồi mới chở nhau về nhà.
Lâm Thanh Hoà thả chị Ông xuống trước, kế đến là chở Chu Nhị Ni tới xưởng quần áo, rồi tiếp theo là nhà Chu Hiểu Mai.
Từ đầu năm 86, gia đình Chu Hiểu Mai đã dọn ra riêng. Tuy căn nhà này không rộng rãi bằng nhà ông bà Chu nhưng vừa đủ không gian cho hai vợ chồng cùng bốn đứa con sinh hoạt.
Trước khi Chu Hiểu Mai xuống xe, Lâm Thanh Hoà móc túi đưa cho cô ấy 220 đồng: “À đây, tiền hoa hồng của tháng này, thiếu chút nữa chị quên mất.”
Hai tờ một trăm đồng loại mới cứng, vừa được nhà nước phát hành hồi năm ngoái, bất chợt xuất hiện ngay trước mắt, Chu Hiểu Mai cười hì hì: “Em cám ơn chị tư.”
Lần đó, Chu Hiểu Mai góp 3000 vào một căn tiệm trong hệ thống phân phối lá trà của chị tư. Thế mà quay đi quay lại cô đã thu hồi đủ vốn, giờ bắt đầu có lời rồi đấy. Ngồi không mà tháng nào cũng nhận được một khoản hoa hồng, thật là ấm quá đê!
Lâm Thanh Hoà căn dặn thêm: “Giúp anh chị trông nom cha mẹ một chút nhá.”
“Em biết mà, chị cứ yên tâm” dứt lời, Chu Hiểu Mai mở cửa bước xuống xe rồi phất tay chào tạm biệt chị tư.
Lâm Thanh Hòa khởi động xe chạy thẳng về nhà mình.
Đợi xe đi khuất, Chu Hiểu Mai mới xoay người, hí hửng cầm tiền vào nhà.
Lúc này, Tô Đại Lâm đang lúi húi cuốc đất ở phía sau vườn, anh dự định tự trồng một vài loại rau làm nhân bánh bao.