Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 626: Chia năm xẻ bảy
Nhìn mặt ông xã lúc này đúng kiểu “ê, ê anh không liên quan nha, đừng có mà quàng sang anh!!!”
Lâm Thanh Hoà suýt chút không nhịn được mà phá lên cười.
Nhưng anh càng bật chế độ đề phòng thì cô càng muốn trêu.
Cô cố nín cười, hất hàm ra vẻ nghiêm túc: “Thì anh cứ nói thử suy nghĩ của mình ra xem nào.”
Tuy rằng đây là chuyện nhà người ta nhưng vấn đề ngoại tình hoàn toàn có thể xảy ra ở bất cứ gia đình nào nên cô cũng muốn nhân cơ hội này mang ra bàn luận, tiện thể nhắc nhẹ người nào đó một chút.
Chu Thanh Bách cẩn thận trình bày: “Anh chỉ nghe mẹ kể chứ kỳ thực anh không biết gì đâu nha. Mẹ bảo sở dĩ dẫn tới hậu quả này là do cô vợ không màng gia đình nên anh chồng mới đi tìm người phụ nữ khác.”
Lâm Thanh Hoà gật gù: “Rồi sao nữa?”
Chu Thanh Bách nuốt nước miếng đánh ực: “Thì…rảnh rỗi sinh nông nổi…vậy thôi!”
Không hổ danh mẹ con ruột, Chu Thanh Bách có lối suy nghĩ giống y xì bà Chu.
Mà kể ra nghĩ vậy cũng chẳng sai. Bươn chải bao năm, vất vả lắm hai vợ chồng mới đi được tới ngày hôm nay. Vậy mà trái ngọt không hái lại dơ chân dẫm nát hết thảy…Cái này không phải rảnh rỗi sinh nông nổi thì là gì?!
Chưa đợi vợ lên tiếng, Chu Thanh Bách cướp lời nói trước: “Không phải dễ dàng mà nhà chúng ta có ngày hôm nay. Anh vô cùng quý trọng cuộc sống cùng em và các con. Nếu kẻ nào dám đến đây quấy phá, anh thề giết không tha!”
Lâm Thanh Hoà vô cùng hài lòng với thái độ của anh xã. Thôi được rồi, tạm tha cho anh đấy. Cô mỉm cười vươn tay vỗ nhẹ vào cái bụng sáu múi rắn chắc: “Anh đói chưa?”
Chu Thanh Bách thật thà lắc đầu: “Mới vừa ăn xong quả táo.”
Lâm Thanh Hoà bật cười: “Ừ, thế đợi lát nữa đến bữa rồi ăn cơm luôn thể.”
Đang mải chải đầu cho búp bê ở phía bên kia, bỗng nhiên Mật Mật cất giọng ngọng nghịu: “Ba ba phải chịu khó ăn thật nhiều cho mập lên!”
Hôm trước bé nhìn thấy ba của bạn học, chú ấy béo cực kỳ luôn, cái bụng to tròn phệ ra thế này này. Người chú ấy nhiều thịt như vậy chắc là mềm lắm đây, Mật Mật hâm mộ cực kỳ!
Lâm Thanh Hoà nghe mà muốn xỉu cái đùng, cô không biết phải giải thích cho con thế nào nên đành trả lời một cách đơn giản nhất: “Ba con như thế này là vừa đẹp rồi!”
Ôi cho xin đi, không thể để anh quay lại cái hồi hơn trăm ký được! Giữ ở mức bảy lăm, tám chục như hiện giờ là chuẩn nhất. Chứ béo chỉ tổ lắm bệnh chứ được gì!
Mật Mật vội ôm búp bê chạy sang bên này, hai mắt long lanh tỏ rõ sự tiếc nuối: “Con thích nhiều thịt mềm mềm cơ…”
Lâm Thanh Hoà lập tức nhìn về phía ông chồng mình. Ối trời biết ngay mà, nhìn cái mặt kia là chuẩn bị tăng cân chiều lòng con gái chứ gì? Không được, nhất định không được nha!
“Anh đừng có mà vớ vẩn. Nếu anh để bản thân béo như lúc trước thì đừng hòng lên giường ngủ cùng em. Xuống đất mà ngủ đi!”
Mật Mật liền nói: “Mẹ~, baba ngủ cùng Mật Mật!”
Lâm Thanh Hoà gật đầu đồng ý ngay: “Ừ, hai ba con dắt nhau xuống đất ngủ!”
Mật Mật há hốc miệng, bé không thích ngủ dưới đất đâu, sàn nhà cứng lắm, bé thích nằm trên giường êm êm cơ. Vậy nên, chưa đầy ba giây sau, Mật Mật đã thay đổi chủ ý: “Vậy ba ba đừng mập nữa nha!”
Đừng nhìn bé con nhỏ xíu mà coi thường nhé, bé cũng đã có suy nghĩ riêng và có thể giao tiếp thậm chí tranh luận cùng người lớn đấy.
Và đây cũng là lý do khiến cha già Thanh Bách cưng chiều vô pháp vô thiên, muốn gió có gió, muốn mưa có mưa, mặc sức hô phong hoán vũ. Chỉ cần con gái cưng nói một câu là ba đây chiều tất!
Lâm Thanh Hoà tiến tới xoa đầu bé con: “Tối nay có canh gà hầm, con ăn nhiều một chút nha. Ba ba không thể mập, nhưng con thì phải mập lên mới xinh đẹp!”
Mật Mật mím môi gật đầu rõ mạnh thể hiện sự quyết tâm. Nó sẽ nỗ lực ăn thật nhiều để béo lên, khỏi cần đi hâm mộ người khác!
Chu Thanh Bách bật cười vui vẻ trước sự ngây ngô của con gái yêu.
Trái ngược với hình ảnh bình yên, hạnh phúc của nhà Chu Thanh Bách là cảnh tượng gà bay chó sủa tại nhà anh họ Tô Đại Lâm.
Cậu mợ của Tô Đại Lâm đã lên tới Bắc Kinh rồi. Và tất nhiên ông bà không đời nào đồng ý cho vợ chồng anh con trai ly hôn, con cái đã lớn tồng ngồng thế này rồi mà cha mẹ còn đòi chia tay thì ra cái thể thống gì nữa? Không sợ bàn dân thiên hạ người ta cười cho à?
Không chỉ bên này mà cả ông bà xui bên kia cũng ra sức khuyên ngăn hai người suy nghĩ lại, vợ chồng hết tình vẫn còn nghĩa, đừng nên làm vậy kẻo khổ con cái.
Nhưng rất tiếc, ông anh họ đã chịu đựng tới cực hạn rồi, không thể nhịn thêm được nữa, dù lần này có phải ra khỏi nhà với hai bàn tay trắng thì cũng nhất quyết ly hôn cho bằng được.
Vì năm ngoái gia đình anh đã chuyển hộ khẩu lên Bắc Kinh cho nên thủ tục ly hôn sẽ do toà án trên này xử lý. Mà nghe đâu chi phí chuyển hộ khẩu lần đó đắt lắm, cao hơn hai ngàn so với nhà Chu Hiểu Mai.
Người ta nói quả không sai, con giun xéo lắm cũng quằn. Dù một người có hiền lành tới đâu cũng không thể chịu đựng mãi được, mà một khi họ đã kiên quyết dứt áo ra đi thì không gì có thể níu kéo. Và ông anh họ của Đại Lâm là điển hình trong số đó.
Nhưng phản ứng của chị vợ thì lại hoàn toàn khác, ngày thường chanh chua to mồm bao nhiêu giờ đây càng yên lặng bấy nhiêu. Chị ta ngây ngốc, không tin vào tai mình, không tin vào mắt mình, không tin vào những gì đang xảy ra xung quanh. Vốn dĩ chị ta hung dữ là vì muốn anh chồng phải cúi đầu, phục tùng vợ vô điều kiện chứ không hề muốn phá vỡ cuộc hôn nhân này.
Chỉ là ngàn vạn lần không ngờ một người hiền lành như cục đất cũng có lúc kiên định tới vậy. Mặc kệ cha mẹ hai bên chạy thật xa tới đây, hết lời khuyên can ngăn cản, anh vẫn chỉ nói một câu “Không thể cứu vãn!”
Vì quá tức giận và bất lực, mợ của Đại Lâm đã ngất lịm ngay tại chỗ. Mọi người hết hồn, cuống cuồng cõng bà vào bệnh viện cấp cứu.
Chả biết cuối cùng mọi chuyện ra sao mà hôm nay Chu Hiểu Mai bưng một khuôn mặt chán đời tới tìm chị tư.
Lâm Thanh Hoà ngạc nhiên vô cùng: “Sao lại có thời gian rảnh tới đây thế này? Sức khoẻ mợ Đại Lâm sao rồi? Đã ổn hơn chưa?”
Chu Hiểu Mai thở dài: “Có việc gì đâu….” Bởi vì bà mợ giả vờ ngất xỉu. Tới lúc vào phòng cấp cứu còn bị bác sĩ mắng cho một trận té tát.
Nhưng phải công nhận cú ngã đó đã thành công làm cho tất cả mọi người một phen hoảng hồn. Thế nhưng lại chẳng thể xoay chuyển được quyết định của ông anh họ. Lần này anh ấy đã quyết tâm rồi, dù trời có sập cũng phải ly hôn! Anh sẽ ra đi với hai bàn tay trắng, bao nhiêu tiền bạc, nhà ở, cửa hàng cửa hiệu gì đó đều để lại hết cho chị vợ.
Chu Hiểu Mai khẽ thở dài: “Không một ai nghĩ anh ấy lại quyết tuyệt đến vậy.”
Lâm Thanh Hoà nhàn nhạt nói: “Tức nước vỡ bờ thôi!”
Sức chịu đựng của con người có giới hạn. Có thể thấy mọi thứ đã lên tới đỉnh điểm rồi, ngay cả tài sản cũng không cần, mẹ già giả bệnh cũng không sợ, thì còn cái gì có thể ngăn cản được anh ta nữa đây? Đúng là một số chuyện chỉ người trong cuộc mới biết người trong kẹt, thử hỏi vợ đã làm những gì mà để chồng phải bất chấp tất cả dứt áo ra đi như vậy?! Nói chính xác hơn là ép anh ấy đi tới bước này thì chị ta cùng chẳng phải dạng vừa đâu, cũng thuộc diện quá quắt hết thuốc chữa đấy!
Chu Hiểu Mai cực kỳ đồng tình: “Chị nói đúng, sống như thế bố ai mà chịu được. Em thấy ly hôn càng tốt, coi như giải thoát cho cả hai!”
Lâm Thanh Hoà hỏi thêm: “Bọn nhỏ thì sao? Chia thế nào?”
Chu Hiểu Mai nói: “Chúng nó đều lớn hết rồi cho nên không đứa nào muốn ở cùng mẹ. Cuối cùng giải quyết là chia cho mỗi đứa một ít tiền, để chúng tự ra ngoài thuê phòng trọ rồi tự tìm mặt bằng kinh doanh buôn bán.”
Tóm gọm lại chính là tan đàn xẻ nghé, chia năm xẻ bảy! Cái tổ đã vỡ rồi, mỗi người toả ra một nơi tự tìm đường sống cho riêng mình.
Lâm Thanh Hoà cũng chép miệng thở dài: “Thôi thì cũng chẳng còn cách nào khác. Có gì chú ý chiếu cố thêm tụi nhỏ.”
Chu Hiểu Mai gật đầu: “Em biết rồi chị. Mấy đứa nó cũng ngoan ngoãn và hiểu chuyện lắm.”
Lâm Thanh Hoà lại nói tiếp: “Khó khăn lắm ông cậu bà mợ mới có dịp lên đây. Tuy là lên để giải quyết chuyện không vui. Nhưng dù sao chuyện cũng đã xảy ra rồi, có rầu rĩ u buồn cũng không thay đổi được gì, biết đâu ly hôn lại tốt cho tất cả thì sao. Chị thấy cô nên tìm cái thời gian dẫn ông bà đi ra ngoài thăm thú chỗ nọ chỗ kia cho khuây khoả đầu óc.”
Chu Hiểu Mai gật đầu: “Vâng, em đã bảo Thành Thành ngày mai dẫn hai ông bà đi chơi rồi.”
Mặc dù đây là chuyện riêng của Tô gia nhưng đồng thời cũng là hồi chuông cảnh tỉnh, nhắc nhở các cặp vợ chồng phải biết trân trọng, yêu thương nhau, mỗi người hãy ý thức hơn một chút cùng nhau vun đắp, giữ gìn hạnh phúc gia đình. Đừng để xảy ra cái cảnh chia năm xẻ bảy, vợ chồng đường ai nấy đi, con cái ly tán mỗi người một phương. Như vậy thì khổ lắm, tất cả cùng khổ chứ không riêng gì một ai!
===
Sau một tuần chăm chỉ luyện tập, Chu Nhị Ni làm hồ sơ đăng ký thi lấy bằng lái xe. Cùng thời điểm đó, Vương Nguyên bất ngờ ra lệnh sa thải cô kế toán xinh đẹp.
Chuyện này là do Chu Quy Lai đi hóng hớt được về kể với mẹ.
Lâm Thanh Hòa nhàn nhã nhấp một ngụm trà rồi hỏi: “Tại sao lại sa thải?”