Editor: Tựa Thủy Lưu Niên
Chương 627: Khương Hằng
Cô nàng kế toán kia vì sao bị đuổi, bị đuổi như thế nào, quả thực Chu Quy Lai không biết rõ lắm. Nó chỉ nghe mấy nhân viên trong nhà máy đồn qua đồn lại thôi à. Người ta đàm tiếu cô ả không an phận, lợi dụng lúc bà chủ vắng nhà định cuỗm mất ông chủ!
Đầu tiên là tô son trét phấn, ăn mặc sặc sỡ, tóc cuốn lô xoăn tít, lại thượng lên cái đôi giày cao lênh khênh õng à õng ẹo dẹo qua dẹo lại, trông không khác nào cái thứ hồ ly tinh! Trời trời, kiểu đó là đi cua trai chứ hổng lẽ đi chùa!
Chưa hết đâu, cô ta còn có một biệt tài nữa đó là nói như rồng leo, làm như mèo mửa, suốt ngày chỉ bận săm soi chê bôi chỗ nọ ghét bỏ chỗ kia, khinh thường người này nghèo chế giễu người kia xấu. Ừ, công nhận mặt mũi cô ta xinh đẹp thật đấy nhưng rất tiếc lại chẳng được lòng ai. Một điều hết sức hiển nhiên là toàn thể công nhân viên trong nhà máy đều yêu quý bà chủ Chu Nhị Ni hơn.
Họ thích người ôn hoà, hiền hậu, thân thiện, phóng khoáng, không tỏ vẻ ta đây, không hách dịch, phách lối và quan trọng nhất là luôn đối xử chan hoà, gần gũi với tất cả mọi người. Vậy nên khi hay tin cô ả kế toán xinh đẹp bị sa thải, đã có không ít người ở sau lưng vỗ tay rần rần sung sướng, thậm chí họ còn không ngại tặng thêm hai chữ “xứng đáng!” để tiễn cô ta đi cho lẹ.
Lâm Thanh Hoà bật cười vui vẻ: “Được, hôm nay nhà chúng ta liên hoan lẩu dê. Con đi mời anh rể tới ăn cơm nhá.”
Nghe chừng cô ả kia không chờ nổi, bắt đầu câu dẫn lộ liễu nên mới bị Vương Nguyên đuổi thẳng cổ. Tốt lắm, cách làm này đủ nhanh, đủ chuẩn, vừa hay rất hợp ý cô. Lâm Thanh Hoà nhấp ngụm trà, mỉm cười hài lòng.
Xế chiều, Vương Nguyên ẵm cặp song sinh tới tiệm sủi cảo làm khách.
Vì tự nhiên cảm thấy vui nên Lâm Thanh Hòa đích thân xuống bếp điều chế một loại nước chấm mới, đảm bảo chấm thịt dê thì chỉ có ngon nhức nách!
Mời mọi người vào bàn, Lâm Thanh Hoà không hề đả động tới vấn đề nhân sự mà chỉ lên tiếng nhờ Vương Nguyên: “Mấy ngày nữa chú thím sẽ đưa Mật Mật đi du lịch. Mọi chuyện ở nhà có gì nhờ cháu để mắt giúp nha.”
Thật ra ông bà nội của Vương Nguyên vẫn đang ở đảo Hải Nam nhưng trước mắt cô không có ý định tiết lộ kế hoạch chuyến đi, chắc cứ qua bên đó xem tình hình thế nào đã, nếu cần thì thông báo sau cũng chưa muộn.
Vương Nguyên sảng khoái đồng ý ngay, anh cười nói: “Chú thím sung sướng quá, năm nào cũng đi du lịch mấy lần.”
Trừ bỏ năm kia Mật Mật quá nhỏ không thể đi xa được, chứ từ năm ngoái trở ra bé con vừa cứng cáp chút là vợ chồng chú thím ấy đã ôm con gái đi chu du hai lần rồi.
Lâm Thanh Hoà cười nói: “Đợi Nhị Ni thi xong bằng lái quay về, nhà cháu cũng có thể tổ chức một chuyến đi chơi mà.”
Vừa hay trong đầu Vương Nguyên cũng đang có sẵn dự tính này, thậm chí còn nghĩ nếu vợ về kịp thì đi chung với nhà chú thím cho vui.
Chỉ đáng tiếc, cả Lâm Thanh Hoà lẫn Chu Thanh Bách đều thuộc phái hành động, thông báo đi một cái là mấy ngày hôm sau đã khởi hành xuất phát ngay.
Cha mẹ vừa rời khỏi, Chu Quy Lai cũng rục rịch lên đường sang Thượng Hải. Lần này cậu tính đi một mình nên không cần chú Thành Dân theo phụ giúp.
Mã Thành Dân bất đắc dĩ vô cùng: “Thực sự không cần chú đi cùng hả?”
Chu Quy Lai xua tay đáp chắc nịch: “Không cần đâu ạ, chú ở lại lo liệu giúp cháu việc bên này là được.”
Ngay ngày hôm sau, Chu Quy Lai dẫn theo một phụ tá ngồi tàu xuôi về Thượng Hải. Lần này đi, cậu mang theo lượng hàng vừa đủ phục vụ cho công tác khai trương cửa tiệm đầu tiên.
Sang tới nơi, công đoạn trước nhất là tuyển lựa và đào tạo đội ngũ nhân viên. Trong số những người ứng tuyển có một thanh niên do chính ông Khương giới thiệu. Anh ta là cháu họ của ông, tốt nghiệp cao trung, năm nay 23 tuổi, mới vừa thất nghiệp hồi đầu năm.
Chu Quy Lai tiến hành phỏng vấn: “Anh là Khương Hằng, cháu họ ông Khương?”
Khương Hằng cao một mét tám, xét theo mặt bằng chung của xã hội thì số đo này tương đối lý tưởng nhưng khi đứng đối diện với Chu Quy Lai lại thấp hơn nửa cái đầu. Được cái ấn tượng ban đầu khá lịch sự và hoà nhã.
Khương Hằng khẽ gật đầu, dõng dạc đáp: “Vâng, là tôi.”
Chu Quy Lai thẳng thắn nói: “Tuy anh là do ông Khương giới thiệu nhưng ở đây chúng tôi tuyển người dựa vào thực lực chứ không dựa vào quen biết. Nếu anh thực sự có năng lực, chúng tôi sẽ hết lòng cất nhắc nhưng nếu anh không làm được việc thì xin lỗi, chúng tôi không thể giữ anh lại. Trước khi bắt tay hợp tác, tôi cứ nói trước vậy, để lỡ sau này có vấn đề gì xảy ra hai bên sẽ không rơi vào tình thế khó xử.”
Trong lúc Chu Quy Lai đánh giá mình thì Khương Hằng cũng đồng thời quan sát đối phương. Người trước mặt trông khá trẻ tuổi nhưng nói năng điềm đạm, cẩn trọng, tác phong nghiêm túc, đúng mực. Điều này khiến Khương Hằng bất tri bất giác sinh lòng nể trọng, không hề dám có thái độ khinh thường.
Hơn nữa anh đã nghe giới thiệu về chế độ lương thưởng cũng như đãi ngộ ở bên này rồi, phải nói là cực kỳ hấp dẫn thế nên anh rất hy vọng mình sẽ trúng tuyển. Bởi thú thực thì tình cảnh của anh bây giờ khá khó khăn, tuổi tác đã lớn mà công ăn việc làm quá bấp bênh, lương ba cọc ba đồng không thể sắm nổi bốn món sính lễ tiêu chuẩn đi hỏi vợ. Còn nhớ hồi năm ngoái, để lo cho ông anh cả kết hôn, cha mẹ đã phải tiêu hết toàn bộ số tiền tiết kiệm trong nhà. Vậy nên không phải dễ dàng gì mới kiếm được một chỗ làm tốt, anh nhất định phải nắm chắc cơ hội này mới được.
Chu Quy Lai không nói dài dòng, sau khi trao đổi rõ ràng những điều khoản trong hợp đồng lao động cũng như mô tả cụ thể yêu cầu công việc, cậu liền phổ cập thêm kiến thức về các loại trà cho Khương Hằng.
“Đây là toàn bộ kiến thức căn bản mà anh bắt buộc phải ghi nhớ thật kỹ. Nếu có khách tới mua hàng, anh cần tư vấn cho họ hiểu về sự giống và khác nhau, mùi vị đặc trưng cũng như công dụng riêng biệt của từng loại trà.”
Không chỉ nói suông, Chu Quy Lai còn tỉ mỉ hướng dẫn Khương Hằng quy trình pha trà sao cho đúng cách. Người bán phải nắm rõ cả lý thuyết lẫn thực hành thì mới tạo được lòng tin cho người mua chứ.
Chu Quy Lai nói cái gì, Khương Hằng đều nghiêm túc học hỏi, cẩn thận ghi nhớ.
Thái độ cầu tiến như vậy là rất tốt, Chu Quy Lai vô cùng hài lòng. Xong việc chính, Chu Quy Lai liền hỏi sang chuyện ngoài lề nhằm tạo không khí thân thiện với nhân viên: “Xét theo thứ bậc thì anh là anh họ thứ mấy của Tiểu Canh?”
Khương Hằng cười đáp: “Trong mấy anh em họ tôi đứng hàng thứ hai.”
Chu Quy Lai gật gù: “Vậy anh cố gắng học hỏi thêm nha, làm việc ở đây phải tuyệt đối giữ quy củ nề nếp. Chúng tôi coi trọng những nhân viên thật thà, trung thực chứ không chào đón mấy kẻ gian dối, thủ đoạn. Những cái khác tôi không dám hứa trước, nhưng nếu anh thực sự có bản lĩnh thì một suất cửa hàng trưởng có thể giao cho anh phụ trách.”
1 suất tức là còn nhiều suất khác sao? Khương Hằng ngơ ngác nhìn về phía Chu Quy Lai với ánh mắt không thể tò mò hơn.
Chu Quy Lai bật cười ha hả: “Đây chỉ là tiệm trà đầu tiên thôi. Nếu anh thực sự giành được vị trí cửa hàng trưởng thì mức lương sẽ cao hơn hẳn những người khác. Chế độ của nhân viên bình thường là 130 đồng một tháng, còn của cửa hàng trưởng là 180 đồng. Và tất nhiên, nhận đồng lương cao thì trách nhiệm bỏ ra sẽ lớn hơn, áp lực công việc cũng nặng hơn.”
Nghe tới con số 180 đồng, bất giác Khương Hằng thẳng lưng như hạ quyết tâm rất lớn: “Tôi sẽ cố gắng hết sức mình.”
Không ngờ bên này trả lương cao dữ vậy, công việc trước đây anh làm cũng chỉ nhận được 120 đồng mà thôi.
Chu Quy Lai nói thêm: “Hôm nay chọn anh trước, ngày mai anh nhìn xem có quen ai thì giới thiệu cho tôi vài người. Còn phải tiến hành một khoá huấn luyện cơ bản nữa. Tôi không có nhiều thời gian ở bên này, nên anh hãy khẩn trương làm quen với công việc nhé.”
Kế đến, Chu Quy Lai đưa cho Khương Hằng một xấp giấy, trong đó liệt kê đầy đủ thông tin cần thiết và giá thành của tất cả các loại trà để anh ta từ từ học thuộc lòng.
Bên cạnh đó, cậu còn hào phóng trích một ít lá trà cho Khương Hằng đem về tập pha, chứ ngộ nhỡ sau này có khách đòi uống thử mà nhân viên lóng nga lóng ngóng không pha nổi một ấm trà thì có mà ê mặt.
À dĩ nhiên hầu hết những người tới mua trà đều am hiểu trà đạo nhưng người bán vẫn cần trang bị đầy đủ kiến thức về sản phẩm mình bán ra. Điều đó thể hiện trách nhiệm và sự tôn trọng đối với nghề nghiệp mà mình đang làm.
Vài ngày sau, tiệm trà đầu tiên đặt tại thành phố Thượng Hải chính thức khai trương đi vào hoạt động.
Mãi một thời gian sau, ông bà Chu mới hay tin và càng bất ngờ hơn nữa khi biết người đang điều hành bên đó chính là Chu Quy Lai.
Bà Chu ngỡ ngàng hỏi: “Bên này còn thiếu cửa hàng cửa hiệu hay sao mà phải cất công chạy tận sang Thượng Hải mở?”
Mặc dù không biết rõ con số cụ thể nhưng bà biết hiện tại nhà thằng tư đang nắm giữ khá nhiều cửa hàng trong tay.
Ông Chu lại không nghĩ giống vợ: “Bắc Kinh là Bắc Kinh, Thượng Hải là Thượng Hải, sao giống nhau được.”
Ông Vương lên tiếng: “Mở rộng kinh doanh sang bên đó cũng là một hướng đi rất tốt. Thượng Hải là một trong những thành phố có tốc độ phát triển kinh tế đứng đầu cả nước. Đợt trước đi du lịch tôi thấy đường xá của họ đông đúc và nhộn nhịp lắm. Tôi nghĩ không sợ thua lỗ đâu.”
Năm kia, Chu Quy Lai đã tổ chức một chuyến du lịch Thượng Hải cho hai ông nội. Chính mắt chứng kiến quang cảnh cũng như tình hình thực tế bên ấy, ông Vương rất có lòng tin việc buôn bán của tụi nhỏ sẽ thuận lợi và suôn sẻ
Ông Chu gật đầu liên tục, tỏ ý tán thành tuyệt đối.
Bà Chu thì vẫn ngổn ngang trăm mối tơ vò: “Nhưng mà khoảng cách xa xôi như vậy, làm sao quản lý cho đặng?”
Ông Vương kiên nhẫn giải thích: “Bây giờ giao thông thuận tiện rồi bà ạ, ngồi tàu một ngày là tới nơi thôi. Hơn nữa, chúng nó chỉ cần đạo tạo ra những người quản lý giỏi để họ trực tiếp xử lý công việc, còn mình thì điều hành sổ sách giấy tờ từ xa, chứ không nhất thiết việc gì cũng phải chính tay làm.”
“À, ra vậy” nghe được lời phân tích cặn kẽ, bà Chu mới thoáng an tâm phần nào, nhưng rồi chợt nhớ tới Chu Toàn, bà nhíu mày hỏi: “Ủa mà không biết dạo gần đây thằng Nhị Oa đang bận cái gì nhỉ. Từ Tết Nguyên Tiêu tới giờ tôi chẳng thấy mặt mũi nó đâu hết.”