Editor: Tựa Thuỷ Lưu Niên
Chương 628: Người yêu Chu Toàn
Đúng thế, dạo này Chu Toàn đang cực kỳ bận rộn vì cùng lúc vừa phải tập trung cho sự nghiệp vừa phải chăm lo cho tình yêu.
Dưới sự sắp xếp và bố trí của ba vợ tương lai, Chu Toàn đã chính thức được đề bạt vào chức vụ thư ký hành chính từ đầu năm nay. Quan mới còn nhiều bỡ ngỡ cho nên Chu Toàn phải ở hẳn bên này để nhờ ba vợ tương lai kèm cặp và hướng dẫn thêm.
Vốn dĩ mục tiêu của Chu Toàn là trở thành một giảng viên đại học giống mẹ nhưng cuộc sống có cách vận hành của riêng nó và con người không thể khống chế vận mệnh. Chỉ cần quỹ đạo cuộc đời xoay chuyển một cái là mọi thứ sẽ đi chệch hướng với kế hoạch ban đầu ngay.
Và lần này Chu Toàn cũng vậy, giữa ước mơ và hiện thực cách nhau một trời một vực. Nhưng phải chấp nhận thôi, vì đâu đó vẫn luôn tồn tại một câu nói “nghề chọn người chứ không phải người chọn nghề”!
Về cơ bản, trong ba anh em, Chu Toàn mới là đứa hội tụ nhiều yếu tố xuất sắc, từ tài ăn nói khéo léo cho tới cái đầu đa mưu túc trí, khôn ngoan hơn người. Chính bởi lẽ đó mà trước đây Lâm Thanh Hoà luôn lo lắng trông chừng thằng hai, cô sợ nó mà lầm được lạc lối thì nguy hiểm vô cùng.
Rất may, những ưu điểm này đã được áp dụng đúng chỗ. Từ ngày tham gia chính trường, bản lĩnh cũng như năng lực tiềm ẩn của Chu Toàn cứ thế được bộc lộ một cách hết sức tự nhiên.
Cậu chẳng cần phải đi cửa sau tạo vây cánh, cũng chẳng phải cúi mình nịnh bợ ai, từ đầu chí cuối luôn giữ vững tâm thái không kiêu ngạo không siểm nịnh, tận lực hoàn thành chức trách và nhiệm vụ được giao, ấy thế mà lại được lòng rất nhiều người từ các cấp lãnh đạo cho đến những đồng nghiệp xung quanh.
Hơn nữa bên cạnh Chu Toàn đã có đồng chí chính ủy cầm tay chỉ việc cho nên đảm bảo con đường phía trước cực kỳ rộng mở và thông thoáng, cậu cứ nhẹ nhàng thẳng tiến về phía trước thôi.
Hôm nay tranh thủ có được ngày nghỉ, Chu Toàn tính về thăm nhà vì từ đầu năm tới giờ cứ líu ríu ở đây, không có lúc nào dứt ra để đi được.
Tuy rằng đã thích ứng được với cuộc sống và môi trường mới nhưng quả thực lúc nào cậu cũng thấy nhớ ông bà, ba mẹ và mấy đứa em.
Sơ sơ về sự nghiệp là như vậy, giờ phải kể tới khía cạnh tình cảm.
Người yêu của Chu Toàn tên Hạ Miên Miên, thiên kim tiểu thư của đồng chí chính uỷ viên.
Mặc dù trong tên mang chữ “Miên” với hàm ý mềm mại, mỏng manh, yếu đuối, nhưng sự thật lại khác xa rất nhiều. Miên Miên đích thực là một cô nàng có cá tính, cứng cỏi và mạnh mẽ.
Là con gái của một gia đình giàu có và quyền thế, ẩn sâu trong xương tuỷ Miên Miên là cốt cách kiêu ngạo bẩm sinh nhưng đừng vội đánh giá sai, cô không phải cái loại tiểu thư đỏng đảnh chuyên nhìn đời bằng nửa con mắt, thích cậy thế chèn ép người khác đâu.
Tuy nhiên vận mệnh lại khéo đẩy đưa cho Miên Miên gặp gỡ Chu Toàn cũng chính là khắc tinh của đời cô. Tại sao lại nói vậy ấy hả? Đơn giản thôi, vì mỗi lần đối diện với Chu Toàn là bao nhiêu nét dịu dàng, thục nữ kéo nhau trồi lên hết. Rõ ràng một phút trước vẫn là nữ vương hô mưa gọi gió, đánh đông dẹp bắc vậy mà một phút sau đã yếu đuối như con mèo nhỏ, đến bọc kẹo cũng không đủ sức xé. Nói đùa cho vui thế thôi chứ nào khoa trương tới vậy, chẳng qua nũng nịu hơn bình thường tí chút ấy mà!
Nhưng có một sự thật chính là Miên Miên chủ động theo đuổi Chu Toàn trước. Mà người đời có câu nói “nam truy nữ cách tầng sơn, nữ truy nam cách tầng sa”, con gái đã ra tay thì các anh khó thoát thân được lắm. Không những thế, Miên Miên lại xinh đẹp, yêu kiều, gia cảnh thì khỏi bàn rồi phải nói là quá xuất sắc, và điều quan trọng nhất là cô đối xử với Chu Toàn cực kỳ dụng tâm.
Đợt trước, Chu Toàn đã dắt Miên Miên về ra mắt cha mẹ mình. Trong suốt buổi gặp gỡ, cô luôn giữ thái độ lễ phép và kính trọng đối với bậc trưởng bối. Mặc dù điều kiện căn tiểu khu hơi xập xệ và xuống cấp nhưng tuyệt nhiên không có một ánh nhìn soi xét, kỳ thị hay ghét bỏ. Điều ấy chứng tỏ, Miên Miên là một người có ăn học và giáo dưỡng.
Hơn nữa, chính Chu Toàn cũng đã xiêu lòng với người đẹp. Vì với tính cách của cậu nếu không thích chắc chắn sẽ không dắt về ra mắt ba mẹ. Vậy nên cả Chu Thanh Bách lẫn Lâm Thanh Hoà đều hoàn toàn tin tưởng vào sự lựa chọn của con trai, hai vợ chồng cô không hề phản đối hay có ý kiến gì.
Biết hôm nay Chu Toàn được nghỉ nên mới sáng sớm Miên Miên đã chạy tới bên này phụng phịu hỏi: “Hôm nay anh định về nhà à?”
Hiện Chu Toàn đang sinh hoạt trong căn hộ do đơn vị phân phối, vì ở một mình nên tương đối rộng rãi và thoải mái. Ngay lúc này cậu chưa có ý định kết hôn gì cả, chắc có lẽ đợi anh cả và chị Mỹ Gia tổ chức đám cưới xong đi đã, sau đó cậu sẽ làm lễ đính hôn với Miên Miên rồi qua một, hai năm nữa kết hôn cũng chưa muộn.
Chu Toàn gật đầu xác nhận: “Ừ, lâu rồi anh không về nên hôm nay tính ghé qua nhà một chút xem mọi người thế nào.”
Hạ Miên Miên ỉu xìu: “Anh không muốn đi xem phim với em à. Ngày thường anh đi làm bận rộn, không cho em quấy rầy đã đành, khó khăn lắm mới có ngày nghỉ anh cũng không để dành cho em….”
Chu Toàn bình tĩnh sắp xếp: “Bây giờ anh về tới chiều sẽ quay lại, rồi tối sẽ đi xem phim với em.”
Kỳ thật Hạ Miên Miên không chỉ muốn xem phim mà còn tính rủ anh đi hẹn hò dạo phố, ăn kem gì đó. Nhưng nhìn thái độ của anh thế này chắc khó xoay chuyển rồi, vậy nên cô đành nói: “Em về cùng anh nhé!”
Ừ, về thì về, có sao đâu, Chu Toàn gật đầu đồng ý ngay.
Hai người sóng đôi đi ra cửa, đập vào mắt Chu Toàn là chiếc xe hơi bốn chỗ đời mới nhất, cậu thoáng ngạc nhiên: “Hôm nay anh cả không cần dùng đến xe à?”
Hạ Miên Miên cong môi cười ngọt ngào: “Em nói hôm nay cần dùng xe nên anh cả cho em mượn một ngày đấy."
Chu Toàn gật đầu rồi đi thẳng tới vị trí ghế lái, khởi động máy, chở người yêu về nhà mình.
Nhưng đáng tiếc thay, về tới nơi cậu mới biết thì ra ba mẹ đã dẫn Mật Mật đi du lịch mất rồi.
Hạ Miên Miên cũng tiếc nuối nói: “Vậy là lần này không gặp được chú dì rồi.”
Chu Toàn liền đi sang Mã gia tìm Mã Thành Dân: “Chú Dân ơi, thằng ba nhà cháu đi đâu rồi ạ?”
Mã Thành Dân trả lời: “Thằng ba đi Thượng Hải rồi. Sang bên đó đào tạo nhân viên cho chuỗi tiệm trà sắp khai trương.”
Chu Toàn nhíu mày hỏi: “Thế sao chú không đi cùng nó?”
Mã Thành Dân cười giải thích: “Nó nói có thể tự mình xử lý ổn thoả, bảo chú cứ ở lại lo liệu việc bên này là được.”
Nghe vậy, Chu Toàn yên tâm gật đầu: “Vâng, để nó tự thân vận động tích luỹ kinh nghiệm cũng tốt.”
Ba mẹ đi du lịch, em trai đi công tác, anh cả thì đang đóng quân ở đơn vị, trong nhà chẳng có ai nên Chu Toàn lại dắt người yêu sang nhà ông bà nội.
Bà Chu chưa gặp Miên Miên bao giờ, thậm chí còn không biết Chu Toàn đã có người yêu ấy chứ. Năm trước cậu chỉ dắt cô về ra mắt ba mẹ thôi chứ chưa cho ra mắt họ hàng. Vậy nên lúc nhìn thấy hai đứa nó, bà Chu mừng quýnh, cứ liên tục kéo tay Hạ Miên Miên, cười nói không ngớt: “Bà cứ thắc mắc không biết dạo gần đây cái thằng Nhị Oa nó đi đâu, hoá ra là đi cùng cháu. Thế này là bà vui rồi!”
“Nhị…Nhị Oa?” Hạ Miên Miên kinh ngạc nhìn về phía bạn trai.
Chu Toàn lúng túng ho khan một tiếng: “Khụ khụ, tên cúng cơm của anh.”
Aizz, đáng yêu quá, biết được nhũ danh của anh rồi, Hạ Miên Miên sung sướng cười tít mắt.
Bà Chu kéo tuột Hạ Miên Miên vào trong phòng khách, không ngừng khen lấy khen để: “Ai da bàn tay đẹp quá, mềm mịn, trắng nõn trắng nà. À mà cháu tên gì nhỉ? Bà còn chưa biết tên cháu.”
Hạ Miên Miên ngoan ngoãn đáp: “Dạ, cháu lên là Miên Miên bà ạ.”
Bà Chu cười sang sảng: “Miên Miên hả, đúng là tên sao người vậy, đẹp lắm! À mà chắc vừa rồi hai đứa đã về tiểu khu rồi hả? Ngại quá, ba mẹ thằng Toàn đi du lịch rồi nên đón tiếp không được chu đáo, cháu đừng buồn nha. Ai da, năm nào vợ chồng nó cũng đi du lịch vài lần như vậy đấy. Ở nhà quá trời cửa hàng phải lo mà chúng nó có chịu để ý đâu. Đợi mai này hai đứa kết hôn, cháu phải hỗ trợ trông nom nha.”
Trước đây Hạ Miên Miên mới chỉ nghe Chu Toàn kể thằng ba đi Thượng Hải mở cửa hàng kinh doanh gì đó chứ chưa bao giờ nghe anh nhắc tới sản nghiệp tại Bắc Kinh. Giờ nghe bà nội nói vậy, cô vô cùng khó hiểu: “Có rất nhiều cửa hàng hay sao ạ?”
Bà Chu cũng kinh ngạc không kém: “Ủa, nó không nói với cháu à?”
Chu Toàn bình tĩnh giải thích với bà: “So ra thì nhà mình kém xa nhà cô ấy, nên không tính là nhiều bà ạ!”
Đúng là Chu Toàn chưa từng đề cập vấn đề này với người yêu vì về cơ bản cậu thấy không cần thiết cho lắm bởi hoàn cảnh gia đình mình tương đối đơn giản, không có gì phức tạp để kể. Còn về sản nghiệp gia đình lại càng không liên quan, dù nhiều hay ít cũng đâu ảnh hưởng tới chuyện tình cảm của hai người. Và cái chính là nàng có hỏi tới đâu.
Bởi vậy cho nên đến tận bây giờ, Hạ Miên Miên vẫn cứ đinh ninh rằng nhà bạn trai chỉ thuộc diện khá giả chứ không hề giàu có. Hoá ra cô đã lầm to à?!
Nghĩ tới đây, cô nàng lập tức phóng ánh mắt u oán về phía tên đầu sỏ.
Chu Toàn dở khóc dở cười, nghĩ sao nói vậy: “Không thể so sánh với anh cả nhà em được.”
Anh cả của cô ấy là giám đốc một nhà máy cơ khí, cái đó thuộc về ngành công nghiệp nặng. Còn cơ sở kinh doanh nhà mình chỉ tính là công nghiệp nhẹ thôi, làm sao so sánh cho được.
Ngay lúc này, có lẽ bà Chu mới là người ngỡ ngàng nhất, bà trợn mắt há miệng: “Gia đình Miên Miên giàu có vậy cơ à?”
Chu Toàn gật đầu xác nhận: “Hơn nhà mình rất nhiều.”
Hạ Miên Miên bất đắc dĩ vô cùng: “Bà à, bà đừng nghe anh ấy nói linh tinh. Nhà cháu cũng bình thường thôi ạ.”
Bà Chu bật cười rồi nồng nhiệt mời: “Trưa nay ở lại ăn cơm với ông bà nha, bà hầm canh gà cho cháu ăn. Gà do chính tay bà nuôi đấy, đảm bảo ăn đứt gà ngoài chợ.”
Hạ Miên Miên thoáng nhìn về phía Chu Toàn, thấy anh không có ý phản đối, cô mới gật đầu mỉm cười: “Dạ, vậy hôm nay cháu xin phép quấy rầy bà ạ.”
Bà Chu vừa cười vừa xua tay: “Không quấy rầy, không quấy rầy. Hai đứa chịu ở lại ăn cơm, ông bà mừng còn không hết ấy chứ!”
Ai da, thằng cả sắp cưới y tá còn thằng hai thì đang quen với một thiên kim tiểu thư. Tốt, rất tốt!
Càng nghĩ càng thấy phấn khởi trong lòng, bà Chu lập tức đứng dậy tươi cười rạng rỡ: “Thế hai đứa ở nhà chơi nhá, để bà ra chợ mua đồ ăn.”
Vừa dứt lời, bà thoăn thoắt đi ra hậu viện bắt trói một con gà. Chắc mang ra chợ nhờ người ta làm cho lẹ còn mình thì tranh thủ đi kiếm con cá ngon về nấu tô canh cho bọn nhỏ thưởng thức mới được.
Ở nhà, Hạ Miên Miên phụng phịu oán trách Chu Toàn: “Sao anh không chịu nói cho em nghe cái gì hết vậy hả?”
Chu Toàn cười khổ: “Thì cũng chỉ có mấy cái đó thôi, ngoài ra không còn gì khác nữa.”